Khải Luân bật cười khi thấy Đình Trường vừa tỉnh lại đã nói mấy kia.
“Em định bỏ anh mà tìm người khác đấy à?” Đình Trường vẫn tiếp tục truy hỏi vấn đề vừa rồi.
Khải Luân đứng lên rót nước rồi đưa đến cho anh: “Không đâu. Em chỉ nói để anh tỉnh dậy thôi. Nếu biết nói ra mấy lời ấy có thể giúp anh tỉnh lại thì em đã nói sớm hơn rồi.”
Đình Trường nhận lấy ly nước rồi uống từ từ. Anh cảm thấy cổ họng của mình vô cùng đau đớn, âm thanh thoát ra cũng không dễ nghe.
“Anh bị gì thế? Đây là đâu?”
Khải Luân nhẹ đáp: “Đây là bệnh viện và anh đã hôn mê ba ngày ba đêm rồi. Nếu hôm nay anh không tỉnh thì bác sĩ sẽ chuyển anh sang phòng chăm sóc đặc biệt dành cho người thực vật. Đình Trường à, em đã rất lo lắng...”
Chưa nói hết câu thì Khải Luân lại khóc. Nghĩ đến việc Đình Trường trở thành người thực vật thì lòng cậu lại quặn thắt không thôi.
Đình Trường xoa nhẹ đầu của Khải Luân. Anh nở nụ cười trìu mến, an ủi cậu: “Em đừng khóc, anh tỉnh lại rồi. Anh sẽ không bao giờ để em một mình.”
Sau khi bác sĩ đến kiểm tra thì họ thông báo hai ngày nữa Đình Trường có thể xuất viện. Khải Luân rất mừng khi nghe điều này. Suốt mấy ngày qua, cậu đã vô cùng lo lắng cho Đình Trường.
Chỉ còn lại hai người, Đình Trường liên tục nắm tay an ủi Khải Luân: “Anh không sao rồi, hai ngày sau chúng ta về nhà. Tạm thời em về nghỉ ngơi đi, anh ở đây một mình không sao.”
“Không, em ở đây cùng về với anh. Dù đã tỉnh dậy nhưng tình trạng của anh không ổn định như anh tưởng đâu.”.
Ngôn Tình Xuyên KhôngNhắc đến việc này tất nhiên là Đình Trường cũng thấy có gì đó không đúng. Anh đang rất tốt, tự dưng lại hôn mê bất tỉnh. Đừng bảo là anh trúng gió hoặc lên cơn đột tử gì gì đó là tốt rồi.
“Khải Luân này, nhưng anh bị làm sao thế?”
Khải Luân nói nhanh: “Anh bị kẻ đó làm cho bất tỉnh…”
Đình Trường chen vào: “Kẻ nào?”
“Là kẻ mặc áo choàng đen đến trước của nhà chúng ta vào hôm mưa gió cách đây ba ngày đấy.”
Đình Trường nhíu mày rồi hướng ánh mắt đầy nghi hoặc nhìn Khải Luân. Cậu lập tức nhận ra anh không nhớ gì về điều này. Cậu có phần thảng thốt hỏi: “Anh không nhớ gì sao?”
Đình Trường nhẹ lắc đầu. Tất nhiên là anh chẳng nhớ gì rồi, nếu nhớ thì còn phải hỏi lại sao?
“Anh thật sự không nhớ gì. Em có thể kể lại chi tiết sự việc ngày hôm đó không?”
Khải Luân từ từ kể lại câu chuyện về kẻ tự nhận là sứ giả địa ngục. Sau đó, gã vì muốn trao đổi với Khải Luân mà khiến Đình Trường bất tỉnh. Không nghĩ mãi sau khi kẻ ấy rời đi mà Đình Trường vẫn chưa tỉnh lại. Chính lúc đó, cậu đã gọi xe cấp cứu và đưa anh đến bệnh viện này.
“Tên khốn đó muốn giao dịch cái gì?”
Đình Trường tức giận nhưng cũng vô cùng bất lực vì mình đã không thể bảo vệ được Khải Luân. Nếu không may Khải Luân xảy ra chuyện trong lúc anh hôn mê bất tỉnh thì cả đời này chắc chắn anh sẽ đau khổ mà chết mất. May mắn là Khải Luân không sao, đổi lại là anh nằm liệt giường ba ngày.
Khải Luân nghe câu hỏi của Đình Trường thì có phần chần chừ không muốn nói ra giao dịch kia. Bởi vì điều kiện trao đổi có liên quan trực tiếp đến anh nên cậu không biết nên mở lời thế nào. Nếu nói ra sự thật, rất có thể Đình Trường sẽ tức giận và tìm kẻ đó để tính sổ. Còn ngược lại, dùng một lời nói dối để bao biện thì tương lai có chắc anh sẽ không bao giờ biết không?
Vào lúc Khải Luân lưỡng lự không biết nên trả lời thế nào trước ánh mắt chờ đợi của Đình Trường thì đột nhiên bên ngoài có âm thanh ồn ào ập đến.
Cậu lập tức đi đến kéo cửa và nhìn ra bên ngoài. Trên hành lang dài của bệnh viện, một người đàn ông trong bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình đang chạy bình bịch thoát khỏi một đám người đuổi theo gồm các y tá và bác sĩ.
Y tá liên tục hô: “Dừng lại, đừng chạy nữa. Không ai hại anh nữa đâu.”
Nhưng bệnh nhân ấy không nghe. Gã ta cứ cắm đầu chạy với vẻ mặt hoảng hốt đến cùng cực, miệng không ngừng hét lên: “Cứu tôi! Có kẻ muốn giết tôi. Cứu tôi!”
Khi chuẩn bị chạy đến gần chỗ của Khải Luân, gã ta trợn mắt nhìn cậu rồi bằng một sức mạnh khủng khiếp nào đó lập tức đẩy cậu té ngã rồi vọt vào trong phòng rồi lập tức trốn xuống gầm giường bệnh của Đình Trường.
Gã hét lên: “Đóng cửa lại nhanh đi!”
Nhưng Khải Luân lúc này đang ngã ra sàn, không kịp làm gì. Đình Trường ngay lập tức nhảy xuống giường đỡ cậu.
“Em có sao không?”
Lúc này, y tá và bác sĩ đã chạy đến phòng bệnh của Đình Trường. Họ tìm cách lôi người đàn ông ra. Gã không ngừng gào thét khi bị đội ngũ y bác sĩ kéo ra khỏi phòng. Gã quay lại nhìn Đình Trường và Khải Luân, rồi ánh mắt chợt trợn trừng và run rẩy trong tay họ.
Gã lập bập trong miệng rồi chỉ tay vào mặt của Đình Trường: “Chính… chính hắn. Tôi đã thấy hắn… hắn chôn cái xác.”
Rồi hắn gào lớn lên bằng tất cả sức lực của mình trước khi hắn gục xuống vì bị y tá tiêm thuốc an thần: “HẮN CHÍNH LÀ KẺ GIẾT NGƯỜI.”