Ai dám ức hiếp con ta!

Tô Bạch Huy bĩu môi lẩm bấm: “Con có bao giờ xài hết ngàn lượng trong một lần, còn đắc tội con quái vật khổng Tô là Dục vương phủ nữa!”

Sắc mặt Tô Hoán Chi càng khó coi, phất tay áo với Tô Bạch Chỉ: “Chuyện đã tới nước này, nói nhiều vô ích, tạm thời con cứ ngoan ngoãn ở nhà, đừng tuỳ tiện ra ngoài, cứ để chuyện lắng xuống rồi tính tiếp!”

Tuy Tô phu nhân xót con gái nhưng vẫn nói: “Nhưng bên Dục vương phủ thì sao đây? Dục Vương chắc chắn đã biết việc này do con gái chúng ta làm, cần tới cửa tạ lỗi không?”

Tô Hoán Chi chỉ nói: “Việc Chỉ Nhi làm chỉ là việc nhỏ, nếu cố ý đi xin lỗi thì chẳng phải là làm ầm ĩ cho mọi người đều bietr

Tô phu nhân tức quá mà cười.

Tô Hoán Chi lại nhớ tới việc Hoàng thượng răn dạy Trưởng công chúa rồi phạt đóng cửa trong phủ suy ngẫm lỗi lầm sáng nay. Lúc đó ông ta còn chưa biết Trưởng công chúa phạm lỗi gì, giờ nghĩ lại thì e rằng do việc này, ông ta không nhịn được mà cảnh cáo con gái: “Bên phía Trướng công chúa Tĩnh Nhàn, sau này cách xa đi!”

“Đã biết thưa cha!”, Tô Bạch Chỉ ngoan ngoãn rũ mắt, trong con ngưoi lại tràn đầy sự oán hận.

“Đáng giận! Cơ Vấn Thiên lại tìm Hoàng thượng mách lẻo! Hắn thật sự thích Vương phi kia sao?”. Trưởng công chúa Cơ Vô Song giận dữ ném ly trà trong tay xuống đất, theo tiếng vỡ vụn của ly tách, vài nha hoàn thân cận vội quỳ xuống, luôn miệng nói: “Điện hạ bớt giận!”

“Bớt giận? Sao có thể bớt giận?”, ngọn lửa phẫn nộ như sắp tràn ra khỏi mắt: “Hiện tại, xem ra Thích Vy đã là mẹ quý nhờ con, dựa vào việc sinh con cho Cơ Vấn Thiên, trong lòng hắn, ả ta còn quan trọng hơn hoàng muội là ta nữa! Đúng là khuỷu tay quẹo ra ngoài mà!”

Nha hoàn rũ đầu, lén lút trao đổi ánh mắt, dù sao Dục Vương và Dục Vương phi cũng là vợ chồng, người một nhà, Trướng công chúa thành người ngoài, sao có thể nói là “khuỷu tay quẹo ra ngoài” chứ?

Cơ Vô Song càng nghĩ càng điên tiết, đập vỡ mấy cái ly tách và vài bình hoa, thậm chí dù bị mảnh vỡ bắn lên làm bị thương mặt, đám nha hoàn cũng không dám nhúc nhích, chỉ có thế khuyên “Bớt giận!”

Sau hồi lâu, lửa giận đã trút được đô chút, Cơ Vô Song mới nhớ tới nha hoàn được phái tới Dục vương phủ: “Hạ Hà sao rồi?”

Nha hoàn ở gần nhất vội đáp: “Đã tìm thầy lang tới khám, nói là bị thương ngoài da thôi, thoa thuốc chờ lên mài thì không có gì đáng ngại!”

Ngày đó, sau khi Hạ Hà về từ Dục vương phủ, cơ thể cũng dần khôi phục tri giác nhưng phấn ngứa vẫn phát huy tác dụng, ngứa tới mức làm nàng ta gãi không ngừng, cánh tay, cổ, eo, thậm chí là mặt đều bị cào xước. Dù vết thương không quá nguy hiểm nhưng thầy lang nói những nơi gãi quá mạnh đều sẽ để lại sẹo.

Một khi phá tướng, Hạ Hà tất nhiên không thể ở cạnh Trưởng công chúa hầu hạ nữa, chỉ có thể lui về sau, những nha hoàn khác nhớ tới thi không khỏi cảm thấy phức tạp. Họ cười nhạo kết cục của Hạ Hà ngày xưa càn rỡ ngang ngược rồi cũng có cảm giác một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ, thương cảm cho tương lai của mình.

Cơ Vô Song nghe thấy Hạ Hà không sao thì cũng chẳng bận tâm nữa, dù gì cũng chỉ là một nha hoàn, không có kẻ này thì có kẻ khác.

Người khiến nàng ta canh cánh trong lòng là Dục Vương phi – Thích Vy.

“Con ả kia dám ra tay với người của bổn công chúa, còn dùng loại thuốc bột độc địa như thế, đúng là kẻ tàn nhẫn, sao Hoàng thượng không trách mắng ả!”, Cơ Vô Song mỉa mai: “Suy cho cùng cũng là do bổn công chúa không phải do Hoàng hậu sinh, quan hệ vẫn cách một tầng thì khó tránh khỏi bất công!”

Món nợ này, nàng ta sẽ không chịu yên như thế đâu! Nếu không, sau này nàng ta còn lăn lộn ở kinh thành này thế nào nữa, không biết nữ quyến của các quyền quý khác sẽ cười nhạo nàng ta thế nào nữa!

“A nương! A nương…”, một nhóc con mập mạp đột nhiên chạy tót vào sảnh, sự cay nghiệt trên mặt Cơ Vô Song lập tức biến mất.

“Lương Nhi, sao thế con? Qua chỗ ta nào!”

Thật ra không cần Cơ Vô Song gọi, nhóc mập Từ Lương Trạch cũng đã lao vào lòng nàng ta như viên đạn, tông mạnh khiến ngực nàng ta nhói đau.

Từ Lương Trạch không biết mẫu thân bị mình tông đau, lớn tiếng mách: “Mẫu thân! Ta tức chết rồi! Ta không tới thư viện Kiêu Dương nữa đâu, người đối thư viện khác cho ta đi!”

Cơ Vô Song hít sâu một hơi giảm bớt cơn đau, nghe con trai nói thế thì nhăn mày hỏi: ”Đối thư viện? Đang yên đang lành sao lại đòi đổi, thư viện Kiêu Dương là thư viện tốt nhất kinh thành, không thư viện nào sánh bằng đâu!”

Với thân phận Trưởng công chúa, con của nàng ta học ở thư viện Kiêu Dương, không ai dám bắt nạt, còn có hoàn cảnh tiếp thu kiến thức tốt nhất. Nàng ta cũng biết con trai mình luôn là “đại ca” nói một không hai ở lớp vỡ lòng, bên cạnh có không ít con cháu xuất thân không thấp nịnh bợ, tất cả đều là đế lấy lòng nàng ta.

Chẳng lẽ con trai chịu ấm ức ở thư viện? Kẻ nào dám ức hiếp con trai nàng ta!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play