“Thích Cẩm Nhã, không biết chuyện gì thì câm mồm lại đi”, đừng ở đây khoe mẽ IQ của mình nữa, đến nàng cũng cảm thấy xấu hổ cho nàng ta.

“Không lẽ ta nói sai à?”, Thích Cẩm Nhã không chịu buông ra, vô cùng chắc chắn vào lời nói của bản thân.

Có lẽ trong mắt những người không nắm rõ sự tình, Tô Bạch Chỉ chỉ là một cô nương yêu kiều lẻ loi đứng ở một bên với đôi mắt đỏ hoe, mà nàng ta và Cơ Vấn Thiên lại lôi kéo tán tỉnh nhau như chốn không người, quả thật rất giống như nàng ta đang cố tình ỷ vào thân phận để diễu võ giương oai vậy.

Đặc biệt là lúc này Tô Bạch Chỉ vẫn đang kéo Thích Cẩm Nhã, cắn môi lắc đầu nói: “Thôi bỏ đi, Nhã Nhi, ta không sao đâu”.

Nếu thực sự không có gì thì đừng bày ra dáng vẻ tủi thân bị ức hiếp đó, Thích Vy ghê tởm tưới mức xém chút nôn ra bữa ăn đêm, không bằng lòng nói với Thích Cẩm Nhã: “Thông minh như Tạ An Như sao lại đẻ được đứa con gái ngu ngốc như vậy? Chưa biết phải trái đúng sai đã tùy tiện gán tội danh cho người khác, nương ngươi dạy dỗ ngươi như vậy đấy à?”

Lục Thanh Sương, người vẫn luôn xem kịch hay lúc này cũng không ngồi yên nổi nữa, không kìm được đứng ra bênh vực cho Thích Vy: “Ngươi còn là muội muội của vương phi, sao lại chưa hỏi rõ nguyên do đã chỉ trích tỷ tỷ của mình vậy? Người không biết còn cho rằng ngươi với Tô tiểu thư mới là người một nhà đó”.

Thích Cẩm Nhã lúc này mới bất giác nhận ra trong phòng còn có một vài người khác, hơn nữa thân phận bối cảnh của họ đều lớn hơn bản thân khiến nàng ta không nhịn được muốn chùn bước nhưng nhìn tới gương mắt tái nhợt cùng đôi mắt đỏ hồng của Tô Bạch Chỉ lại càng khiến nàng ta bất mãn với Thích Vy hơn, không nguyện ý bỏ qua dễ dàng.

“Ta chỉ đứng về phía chính nghĩa, cho dù nàng ta là tỷ tỷ của ta, nếu phạm sai lầm ta cũng sẽ không nối giáo cho giặc”.

“À, lời này nói ra ngược lại không lọt tai chút nào, còn cái gì đứng về phía chính nghĩa, nhưng ngươi cũng đâu có đứng ở bên ‘lý’ đâu?”, Thích Vy khịt mũi khinh bỉ, hếch cằm nói với Tô Bạch Chỉ: “Vị này… Tô tiểu thư phải không. Để tránh cho việc có thêm nhiều người miệng nhanh hơn não như người muội muội ngu xuẩn này của ta bị dắt mũi, thực sự cho rằng ta đang ỷ thế hiếp người, ngươi cũng đừng nũng nịu nói bỏ qua gì đó nữa, giống như đang ép dạ cầu toàn vậy, ngươi vui sướng để bản thân mình chịu oan ức, nhưng ta cũng không tự nguyện quýt làm cam chịu đâu”.

“Rốt cuộc thì ai làm bậy làm bạ, không bẳng giải thích rõ ràng trước mặt toàn bộ các vị quan khách tại Như Ý Lầu này đi?”

Thích Vy nở một nụ cười thâm sâu với Tô Bạch Chỉ, làm ầm ĩ mọi chuyện lên có lẽ sẽ lại khiến nàng gánh thêm cái danh đố kỵ, nhưng trước đây đã từng có loại tin đồn này, nhiều hơn một cái cũng chẳng sao!

Nhưng có một vài người thấy dáng vẻ này của Tô Bạch Chỉ đều sẽ nảy ra ý nghĩ che chở như vậy, hiển nhiên biểu hiện bề ngoài làm không tệ, nếu chuyện ngày hôm nay lộ ra ngoài, hừ, cũng đừng mơ tới danh tiếng tốt đẹp gì đó nữa.

Vẻ tủi thân trên gương mặt Tô Bạch Chỉ đã có chút không duy trì nổi nữa, chiếc khăn trong tay gần như bị nàng ta vò nát.

“Vương gia nhà ta là anh hùng của nước Đại Ân, người ái mộ ngài ấy nhiều thế nào ta đều biết, nhưng nếu làm rõ chuyện hôm nay, ta sợ rằng sẽ có người thứ hai, thứ ba, dẫn đến vô số người nối gót theo sau. Tuy rằng Dục Vương phủ ta rộng lớn nhưng có không thể dung chứa nổi nhiều người muốn bám víu lấy như vậy”.

Nói đến đây, phàm là những người có chút đầu óc đều có thể nghe ra sự việc không đơn giản, trên gương mặt của Thích Vy cũng lộ ra một tia kiên định, mà Tô Bạch Chỉ rõ ràng càng thêm hoảng loạn, ánh mắt nàng ta lấp lóe, sợ hãi Thích Vy sẽ thực sự nói toạc ra tất cả, vội đáp: “Không, không cần đâu, là lỗi của ta, ta vốn chỉ là thấy vương gia ở đây nên muốn tiến lên chào hỏi một tiếng, không ngờ lại dẫn tới hiểu lầm này, chọc vương phi không vui, phá hỏng nhã hứng của hai người thực sự rất xin lỗi, ta, ta xin cáo từ”.

Lời này của Tô Bạch Chỉ phần nào mang theo chút tự giễu pha lẫn chán nản, khiến những người ở gian phòng bên âm thầm theo dõi động tĩnh đều không nhịn được cảm thấy tiếc thương cho một mỹ nhân như vậy.

Thích Vy tức tới bật cười, hiểu lầm? Sao quý nữ kinh thành các ngươi đều lắm chiêu trò như vậy?

Trước đây khi thấy Phó Vân Thi cố ý giá họa cho con gái của ti nghiệp quốc tử giám nàng còn cảm thấy khá thú vị, nhưng hành động hại ngươi không thành còn cố gắng cứu vãn danh dự cho mình lại chỉ khiến nàng ghê tởm buồn nôn.

“Tô tiểu thư, sao có thể bỏ qua như vậy, ngươi xin lỗi nàng ta làm cái gì, ngươi đâu có sai!”

Mấy người Trần Quý Dương cùng Lục Thanh Sương đều nghe tới sững sờ, rốt cuộc là ai cho ngươi tự tin lớn như vậy khẳng định Tô Bạch Chỉ không sai?

Không thấy đương sự bị hành động tự cho là đúng này của Thích Cẩm Nhã đến tối sầm cả mặt rồi sao.

Thích Vy càng lúc càng bị sự ngu dốt của Thích Cẩm Nhã ép tới ngỡ ngàng, đây không phải chính là ‘không sợ kẻ địch mạnh, chỉ sợ đồng đội như heo’ trong hiện thực sao? Cũng không biết Thích Cẩm Nhã ngày thường thu phục lòng người như thế nào, nếu như những người có hảo cảm với nàng đều giống Thích Cẩm Nhã, vậy nàng thực sự không coi đối phương ra gì.

“Được rồi, Nhã Nhi, đừng nói nữa, chúng ta đi thôi”, Tô Bạch Chỉ cố nén lửa giận cứng rắn kéo Thích Cẩm Nhã rời đi, trong lòng lại rất không kiên nhẫn với vị tiểu thư Thích gia không thức thời này.

Hôm nay nàng ta chẳng qua chỉ muốn kiếm chác chút đỉnh đồng thời thị uy với Thích Vy, nhưng tuyệt đối không có ý hạ thấp mình, Thích Vy còn khó đối phó hơn nhiều so với dự liệu của nàng ta, tác phong hành sự còn khác biệt hoàn toàn với các quý nữ kinh thành, có lẽ bản thân nên xem xét lại đối sách thôi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play