“Thật sao?”, hai mắt Thích Cẩm Dương sáng rực, mặc dù đang hỏi Cơ Vấn Thiên nhưng đôi mắt tinh nghịch của cậu rõ ràng là nhìn Thích Vy để xin ý kiến.
Thích Vy: “Chỉ cần an toàn thì tùy con vào cung chơi hay đi đâu cũng được”.
“Tốt quá! Ha ha”, Thích Cẩm Dương mừng đến nỗi cười phá lên: “Mẫu thân, người nói xem lần sau con dạy cho mọi người hát “Tinh phẩm nhân gian, cháy lên!” được không? Ngại ngùng gì chứ, nhảy đi nào! Khóc gì mà khóc, nào cùng nhảy! Ngủ gì mà ngủ, nào cùng nhảy! Ariri, Ariri, tài xế già, dẫn ta đi…”
“Được rồi, mau im miệng!”, Thích Vy vội bịt miệng cậu lại để không bị lộ tẩy, nàng còn véo má cậu tức giận nói: “Ranh con, nghịch thế vui lắm à? Về phòng chọn một bài phù hợp cho trẻ em để hát, nếu không thì ta không cho con vào cung”.
Thích Cẩm Dương để ý đến ánh mắt cảnh cáo của nàng, bất đắc dĩ gật đầu: “Được rồi ạ, vậy con sẽ nghĩ thêm mấy thứ thú vị khác… ừm, giày trượt đâu? Roẹt roẹt, là bước đi ma quỷ…”
Sợ Thích Vy lại mắng mình, Thích Cẩm Dương vừa lẩm bẩm trong miệng vừa nhanh chóng chạy ra ngoài.
Cơ Vấn Thiên nghiêng đầu nhìn nàng: “Tài xế già dẫn ta đi là có ý gì? Roẹt roẹt?”
“Khụ khụ!”, Thích Vy ho khan một tiếng, nghiêm túc nói: “Được rồi, không nói mấy thứ vô bổ này nữa, nghiêm túc chút đi”.
Nàng vỗ vào khoảng trống bên cạnh mình: “Ngồi đi, chúng ta nói chuyện”.
Cơ Vấn Thiên ngoan ngoãn ngồi xuống, trước tiên rót cho mình tách trà, uống hai ngụm rồi hỏi: “Muốn nói chuyện gì?”
Thích Vy không định vòng vo với hắn, đi thẳng vào vấn đề: “Có phải ngươi nghĩ ta là người của Thái hậu không?”
Cơ Vấn Thiên nhướng mày: “Chẳng lẽ không phải à? Người ở cả kinh thành đều biết người ban hôn cho ta lúc trước là Thái hậu”.
“Chỉ vì như thế sao?”, ánh mắt Thích Vy nhìn hắn như nhìn một tên thiểu năng, nàng đập tay lên cái bàn nhỏ trên giường La Hán, bất mãn xắn tay áo nói: “Ta không thể tùy tiện gánh cái tội danh này được, hôm nay ta phải nói rõ ràng với ngươi”.
“Phải, năm đó chính Thái hậu là người đã ban hôn nhưng cho dù ta không muốn, có thể phản kháng được sao? Cùng lắm chỉ có thể nói là ta bị động, bị những người có quyền thế như các ngươi dắt mũi, mà ngay cả hôn nhân của mình cũng không thể tự quyết định, ngươi nghĩ ta muốn gả cho ngươi lắm à? Ta cũng tuyệt vọng lắm đấy, có được không?”
Cơ Vấn Thiên im lặng nhìn nàng.
Gả cho hắn thì thế nào? Hắn là thân vương có địa vị tôn quý nhất ở Đại Ân, lẽ nào gả cho hắn uất ức lắm à?
“Trước khi Thái hậu ban hôn cũng chẳng báo trước cho ta biết, nếu ta là người của Thái hậu thật thì sao có thể bị đưa đến Ninh Thành tận năm năm? Năm năm nay có lẽ Thái hậu cũng chẳng biết chuyện ta sinh Thích Cẩm Dương nữa, đến nỗi vừa vào cung đã gây chuyện với ta?”
Hai năm đầu đúng là Thái hậu có phái người đến tiếp xúc với nàng, nhưng đều bị nàng đuổi đi, lý do mà nàng dùng cũng sẽ không khơi dậy sự nghi ngờ của Thái hậu.
Nhưng không cần nói mấy chuyện này cho Cơ Vấn Thiên biết.
“Theo lý, ta sống thành như vậy mà ngươi còn nghĩ ta là người của Thái hậu, chẳng lẽ lúc từ biên cương về, ngươi quên mang não theo rồi sao?”
Nếu tính ra, nguyên chủ đúng là bị oan thật sự, Thái hậu và phu quân đều “lưu đày” nàng, buông tay mặc kệ, có lẽ thấy nàng không thuận mắt hoặc là đề phòng nàng, nàng có thể tưởng tượng được nếu nàng không đến đây thì năm năm nay nguyên chủ sẽ trải qua cuộc sống ảm đạm thế nào, có lẽ là đã chết vì bệnh trầm cảm từ lâu rồi chứ đừng nói đến việc lăn lộn đến mức gió nổi nước lên như nàng.
Không có mẫu thân che chở, Thích Cẩm Dương nào sống thoải mái được! Dù tin tức bị lộ ra, bé con được đón về kinh thành, Cơ Vấn Thiên lại chẳng ở kinh thành, không chừng nhóc con sẽ bị kẻ thù của Cơ Vấn Thiên ám hại.
“Ta không biết ngươi và Thái hậu có ân oán gì, nhưng suy cho cùng đây là chuyện của bản thân ngươi, giờ lại liên lụy đến người vô tội, Thích Cẩm Dương nói ngươi là cặn bã cũng không sai”, cho dù sau khi họ trở về, mặt ngoài nhìn vào thì Cơ Vấn Thiên vẫn luôn làm rất tốt nhưng cũng không thể che giấu được sự thật rằng năm năm qua, hắn thật sự là một tên cặn bã.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT