Có người sau khi thấy sự việc cũng nghi ngờ Phó Vân Thi giả bộ liền xấu hổ, tiểu thư nhà họ Phó đúng là nổi tiếng là ma bệnh trong kinh thành, bệnh từ trong bụng mẹ, ngự y trong cung cũng không chữa khỏi, là điều tất cả đều công nhận.
Huống hồ, dựa vào hoàn cảnh xuất thân của người ta, thì đâu cần phải giả vờ, chỉ vì để gạt tiểu thư của một ti nghiệp Quốc Tử Giám lục phẩm?
Nhưng cũng có người vô cùng hiểu Phó Vân Thi hoặc là nghe nói một vài tin đồn nhìn Phó Vân Thi với vẻ mặt cổ quái, trông có vẻ rất kiêng sợ, cũng không dám xem kịch vui sau đó, đã vội vàng rời khỏi cửa hàng.
Người nào đó ở trong góc vẫn luôn xem kịch đã thấy rõ rất cả, ánh mắt nhìn Phó Vân Thi tràn đầy hứng thú.
“Ta, ta không cố ý, ta không biết cô ta là…”, vẻ mặt cô gái váy hồng đầy ăn năn hối tiếc, chiếc vòng ngọc nghĩ trăm ngàn cách để tranh giành trước đó, giờ đây lại như củ khoai nóng bỏng tay, nàng ta vội vàng đặt vòng ngọc lên quầy tủ của cửa hàng, nhanh chóng tránh xa một chút: “Vòng, vòng ngọc, trả lại các người, ta không cần, không phải, ta không tranh nữa”.
Đúng lúc này, cô gái váy trắng ngất xỉu chậm rãi ‘tỉnh lại’, chống lên tay của nha hoàn Tố Dao run run ngẩng đầu, yếu ớt hỏi: “Tố Dao à, vòng ngọc đâu, vòng ngọc mà ta muốn tặng tổ mẫu đâu, có còn không”.
Tố Dao khóc lóc gật đầu mạnh: “Tiểu thư, vòng ngọc vẫn còn, cô ta không dám tranh với tiểu thư nữa, đó là món quà mừng thọ tiểu thư muốn tặng cho thái phu nhân, ai dám tranh với tiểu thư, Tố Dao liều mạng với người đó”.
Sắc mặt cô gái váy hồng càng trắng bệch.
“Vẫn còn thì tốt”, cô gái váy trắng hài lòng gật đầu: “Ta cảm thấy đỡ hơn nhiều rồi, đỡ ta đứng lên đi”, nói xong, chân tay bất ngờ nhanh nhẹn tự đứng lên.
Tố Dao hơi không kịp phản ứng vội vàng giả bộ như mình đỡ nàng ta đứng lên, miệng còn nhắc nhở: “Tiểu thư chậm thôi, đừng để ngã, Tố Dao đỡ tiểu thư”.
Sau đó, đương nhiên là cô gái váy trắng đã thắng, thuận lợi một tay giao tiền một tay giao hàng mua được vòng ngọc, khi cô ta nở nụ cười vui mừng từ tận đáy lòng, những người đi đường bên ngoài đều khen ngợi ‘vị tiểu thư này đúng là người con hiếu thuận’.
Người nào đó thầm nói, nàng ta hiếu thuận hay không cũng rất khó nói, nhưng mỹ nhân này đúng là người thông minh.
Cô gái váy hồng vốn định rời đi, nhưng thấy Phó Vân Thi không có ý tiếp tục gây chuyện với mình, nghĩ đến mình đến đây cũng là để chuẩn bị lễ vật cho trưởng bối trong nhà, đồ của các cửa hàng khác kém hơn cửa hàng này, đành cắn răng cố ý ở lại trong khi những người khác đều cho rằng chắc chắn nàng ta sẽ bỏ chạy.
Nhưng nàng ta không dám lại gần Phó Vân Thi nữa, tìm kiếm một vòng trong cửa hàng, chẳng mấy chốc ánh mắt sáng lên, đi đến quầy hàng ở bên khác, bên đó vừa hay là vị trí người nào đó đứng xem trò vui.
Cô gái váy hồng đi đến phát hiện có một đoàn người chặn ở đây, cô gái dẫn đầu còn thờ ơ nhìn nàng ta một cái, nghĩ đến vừa nãy đối phương cũng nhìn thấy cảnh mất mặt của mình, thấy đối phương lạ mặt, liền thể hiện uy phong theo bản năng: “Nhìn cái gì mà nhìn!”
Kinh Thành chỉ có một Phó Vân Thi, nàng ta không tin mình xui xẻo như vậy, lại đụng phải một người không chọc đến được.
Thích Vy, người không thể động vào nói: “… Mắt ở trên người ta, đương nhiên là muốn nhìn cái gì thì nhìn cái đó, cô nương này quản nhiều quá rồi đấy phải không?”
“Cô…”
“Muốn mua đồ thì mau mua đi, gây rắc rối vẫn chưa đủ hả?”, Thích Vy thản nhiên nói.
Cô gái váy hồng sững người, ít nhiều vẫn còn chút bấn loạn vì sự việc trước đó, không muốn gây thêm rắc rối, chỉ dậm chân, vòng qua bọn họ đi xem quầy trang sức ngọc phía sau.
Đoàn người Thích Vy đứng ở đây, một mặt là vừa hay từ bên này đi vào, mặt khác là Thích Cẩm Dương nhìn trúng một con cừu điêu khắc bằng ngọc tinh xảo, khi cô gái đi đến, cậu đang định lên tiếng bảo chủ quầy lấy ra cho cậu xem, ai ngờ cô gái lại lên tiếng trước một bước.
“Lấy con cừu nhỏ đó ra đây cho bản tiểu thư xem”.
Thích Cẩm Dương: “!”, bị người khác nẫng tay trên rồi!
Thích Cẩm Dương không dám tin tròn xoe đôi mắt, ấm ức phùng má, nhưng dù sao cậu vẫn là đứa trẻ hiểu chuyện, bình thường nghịch ngợm thì nghịch ngợm, cô gái này đáng ghét thì đáng ghét, nhưng cậu vẫn hiểu đạo lý đến trước được trước, và không lên tiếng nói là cậu nhìn trúng trước, cảm thấy nói ra, mình sẽ là loại người giống như cô gái váy hồng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT