“A a a a…”, trong nhóm thị thiếp bị Thích Vy tra tấn tới mức sắp phát điên, Hồng Nhụy là người đầu tiên không kiềm được mà hét toáng lên với vẻ mặt khủng hoảng.
Mấy thị thiếp khác bên cạnh bị ảnh hưởng, hai mắt đỏ hoe.
Hôm nay, Thích Cẩm Dương cũng ở nhà, không đành lòng nhìn thẳng mà giơ tay che gương mặt nhỏ lại.
Thảm! Quá thảm!
Thích Vy thờ ơ, nhiêu đó mà đã không chịu đựng nổi rồi sao?
Ta còn chưa nói muốn đổi toàn bộ vườn hoa thành ruộng dược liệu đâu, nếu không phải vì cần chừa vài nơi chiêu đãi khách khứa cho Cơ Vấn Thiên thì nàng đã đổi hết thành ruộng dược liệu.
Ngẫm lại những nơi không thể tận dụng kia, Thích Vy tỏ vẻ vô cùng tiếc nuối.
Nhóm thị thiếp sụp đổ thì sụp đổ nhưng nên sống thì vẫn phải sống thôi.
Trong lúc bận rộn, Thích Vy còn phát hiện thêm vài việc vui khác.
Ví dụ như có một lần, nàng thấy Hồng Nhụy vẫn chưa hết hi vọng mà tới tìm Nghênh Hạ làm đồng minh trong thời điểm nghỉ ngơi, kết quả là vài ngày sau thành phản ứng có điều kiện, Hồng Nhụy thấy Nghênh Hạ thì gọi một tiếng “số hai”, sau đó Nghênh Hạ lại vô thức đáp “Gọi ta làm cái gì”.
Lúc ấy, không chỉ Thích Vy, mà đám người hầu và hộ vệ tới giúp đỡ đều cười tới mức không thể đứng thẳng, Hồng Nhụy và Nghênh Hạ định thần lại thì giương mắt nhìn nhau, biểu cảm khó nói.
… Đúng là có độc!
Nhưng năm ngày đúng là cực hạn của họ rồi, thông báo buổi sáng là chứng minh tốt nhất, không ngoài dự đoán, buổi chiều đã bắt đầu có người kháng nghị, đòi bãi công.
Lúc này Thích Vy cũng không chọn chính sách dồn ép quá mức mà là thay đổi thủ đoạn.
“Mệt mỏi muốn nghỉ ngơi à? Cũng không phải là không được, chỉ cần các ngươi…”, thấy nhóm thị thiếp đã lọt bẫy, trên mặt nàng lộ ra một nụ cười tư bản, nàng chà xát ngón trỏ và ngón cái: “… hiểu ý không? Bổn Vương phi sẽ cho các ngươi nghỉ ngơi!”
Nhóm thị thiếp có hiểu hay không?
Hiểu quá ấy chứ! Từ xưa tới nay, động tác này được dùng vô cùng phổ biến.
Cũng vì hiểu nên họ mới khó mà tin nổi, đặc biệt là Hồng Nhụy, nàng ta suýt hộc máu tại chỗ. Thật sự không thể tin nổi mà! Vương phi mà nàng ta dè chừng lại là một kẻ tục tằng như thế.
Vương phi lại đòi bạc từ thị thiếp?
Thích Vy thấy nét mặt của họ vừa đờ đẫn lại khiếp sợ thì vẫn thản nhiên: “Đến nước này, ta cũng không sợ các ngươi biết, ta hành hạ các ngươi lâu như vậy là vì trong lòng cảm thấy bất công. Các ngươi chỉ là thị thiếp, dựa vào gì mà các ngươi lại ở Vương phủ ăn sung mặc sướng, còn ta là Vương phi chính thất lại phải ở biệt trang chịu đói chịu khổ với Cẩm Dương?”, Thích Cẩm Dương ở bên cạnh cũng gật đầu đồng tình, đúng đúng, quá đúng!
“Hiện tại ta xoay người làm chủ, tất nhiên phải hưởng thụ cảm giác được mọi người hiếu kính chứ, vậy nên các ngươi hãy thông cảm đi!”
Điều này làm đám người hầu có thiện cảm với Vương phi qua mấy ngày vừa rồi cũng đần mặt ra.
Thích Vy chờ một hồi, thấy họ vẫn chưa hoàn hồn thì lại nghiêm mặt, cương quyết nói: “Sao, sao không nói chuyện? Không bằng lòng ra tiền à? Hay là ăn khổ chưa đủ? Tốt thôi, vậy tiếp tục…”
“Không không không!”. Thích Vy vừa nói tiếp, một thị thiếp vội cắt ngang: “Ta… tiện thiếp không muốn làm nữa, tiện thiếp bằng lòng dùng bạc… không phải, là sẵn lòng hiếu kính Vương phi, đây là phần của tiện thiếp!”. Nàng ta móc một xấp ngân phiếu ra từ trong ngực, vội vàng xông tới nhét vào lòng Thích Vy như sợ nàng hối hận đổi ý.
Thích Vy xem xét thì… úi chà, đúng là không ít nha, mấy trăm lượng lận!
Thích Cẩm Dương vội kề sát, nhón chân xem, thấy rõ chữ trên ngân phiếu thì kích động la lên: “Oa, mẫu thân ơi, chúng ta phát tài rồi! Mấy dì này đúng là giàu có!”
Nhóm thị thiếp hoàn toàn không ý thức được lời này là một cái bẫy, có người đi đầu thì lập tức có kẻ thứ hai, thứ ba dùng bạc “chuộc thân” để khỏi phải làm việc nặng. Ai mà không mang ngân phiếu trong người thì vội thúc giục nha hoàn thân cận đi lấy.
Thích Vy không quy định là phải “hiếu kính” bao nhiêu nhưng mấy ngày nay đã đủ khiến nhóm thị thiếp sợ hãi, không dám keo kiệt bủn xỉn. Ít thì bốn, năm trăm, nhiều thì lấy ra hơn ngàn lượng, chỉ mong Thích Vy tha cho mình.
Thích Vy đưa ngân phiếu cho Thích Cẩm Dương, cậu bé phun một cái lên ngón tay rồi bắt đầu đếm từng tờ, miệng lẩm bẩm “Một trăm, hai trăm lượng…”. Đám người hầu Vương phủ đứng chung quanh đều thẫn thờ nhìn cảnh này: Ta là ai, ta đang ở đâu, ta làm gì đây? Mặt mày hốt hoảng.
Khi mấy người Hồng Nhụy còn đang thầm mắng hai mẹ con nghèo kiết hủ lậu, đồng thời còn đang cảm thấy may mắn vì sau này không cần làm việc nữa thì nét mặt Thích Vy lại thay đổi, nàng nghiêm giọng bảo: “Còn đứng trơ ra đó làm chi? Không mau chóng làm việc!”
Nhóm thị thiếp: “Cái gì?”
Đám người hầu: “Hả?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT