Mặc dù vào triều làm quan không nhất thiết phải yêu cầu cao đến mức thân thể không thế có bất kỳ khiếm khuyết nào nhưng một người què sẽ luôn trở thành kẻ ngoại lai trong chốn quan trường, bất luận ánh mắt của người khác hay tâm lý cá nhân đều sẽ chịu ảnh hưởng rất lớn.

Có câu nói cướp đường tài lộc chẳng khác nào kẻ thù giết phụ mẫu, nhưng con đường công danh bị hủy hoại, cơ thể lại bị tàn tật, ai có thể nhẫn nhục nổi? Tiền tài mất rồi có thể kiếm lại được, nhưng thân thể tổn hại thì coi như xong cả đời, nghiêm khắc mà nói, đả kích như vậy so với vật ngoài thân là tiền tài còn khiến người ta càng khó tiếp nhận.

Lại bộ Thượng thư Giang Ninh Viễn sau khi hay tin chỉ hận không thể dẫn người lao tới Thích gia hung hăng đập phá một trận để giải nỗi căm thù trong lòng.

Nhưng cuối cùng lý trí vẫn chiếm thế thượng phong, cản bước ông ta làm ra loại hành động liều lĩnh này.

Giang gia bọn họ lần này hoàn toàn là nạn nhân, một khi ông ta phát tiết một trận trước khi sự việc được đưa ra kết quả, nói không chừng lão già khốn kiếp Thích Bá Hàn đó còn nhân cơ hội sinh sự, che chở cho Thích Cẩm Vinh.

Cho dù nóng lòng muốn đòi lại công bằng cho trướng tử, ông ta cũng phải dằn xuống!

Điều quan trọng trước mắt chính là xác định thương tích của trưởng tử.

Lại bộ Thượng thư là trọng thần trong triều nên hoàng thượng rất coi trong vụ án này, sau khi nhận được tin tức liền cấp tốc cử thái y có chuyên môn giỏi nhất về chỉnh hình trong thái y viện đến chẩn bệnh cho Giang Mộc Hàn, đáng tiếc, kết quả chấn đoán của thái y lại không như ý nguyện.

Thực ra nghĩ thôi cũng biết, gần như một nửa cẳng chân bị chặt đứt chỉ còn sót lại một chút da dính lên, cho dù y thuật có cao siêu tới đâu có thế khâu liền lại chân nhưng làm sao có thể khiến Giang Mộc Hàn khôi phục như hình dạng ban đầu?

Đế lại thương tật gần như đã là kết cục không thể bàn cãi.

Bầu không khí tại Giang gia có thể nói là ảm đạm thê lương, Giang phu nhân đau lòng tới khóc ngất đi, căn bản không có cách nào chấp nhận nổi sự thật sau này trưởng tử sẽ trở thành một kẻ tàn phế.

Mặc dù Giang Ninh Viễn vẫn luôn cho rằng trướng tử không thể thừa hưởng tài năng của mình nhưng rốt cuộc vẫn là đại nhi tử dòng chính, đau đớn trong lòng ông ta không hề kém cạnh phu nhân, hận thù VỚI Thích gia cũng càng mãnh liệt hơn.

Thái y hết nhìn Giang Thượng thư, lại ngó tới Giang Mộc Hàn đã mất nửa cái mạng với gương mặt cắt không còn giọt máu, vẫn luôn chìm vào hôn mê kia thực sự có chút không đành lòng, do dự hồi lâu mới đưa ra một kiến nghị VỚI Giang Ninh Viễn: “Lão phu hổ thẹn tài không bằng người, chỉ có thể bảo đảm đại công tử không gặp nguy hiểm về tính mạng, không có cách nào giúp ngài ấy hoàn toàn bình phục, nhưng… kinh thành vẫn còn một người có y thuật xuất chúng, gần đây tương đối nổi danh, Giang Thượng thư có lẽ có thể thử xem sao”.

Biểu cảm của Giang Ninh viễn thoẳt cái cứng đờ, cái tên Dục vương phi lập tức nảy ra trong đầu ông ta…

Nhưng Dục vương phi cũng là người của Thích gia…

Không, không giống nhau.

Giang Ninh Viễn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Tuy rằng căm hận kẻ thủ ác là Thích Cẩm Vinh tới cực điểm, còn có cả Thích gia nhưng ông ta biết quan hệ giữa Dục vương phi và Thích gia không hề hòa hợp, trước đó tại Thiên Thu Yến còn xảy ra trò cười là Thích tài nhân, cũng chính là nhị tiểu thư Thích gia đã đẩy Dục vương phi xuống hồ.

Cho dù ông ta ghét cay ghét đẳng nhà họ Thích tới đâu, nhưng so với thương tích của đại nhi tử, chút khúc mắc này đương nhiên không đáng nhắc tới.

Chỉ là ông ta không biết, Dục vương phi có băn khoăn hay không, suy cho cùng Thích gia dù thế nào cũng vẫn là nhà mẹ đẻ của nàng.

Giang Ninh Viễn không chần chừ quá lâu, sự thống khổ cùng cực của phu nhân cùng tình trạng bi thảm của đại nhi tử khiến ông ta rất nhanh đưa ra quyết định.

Mặc kệ Dục vương phi có đồng ý hay không, ông ta ít nhất cũng phải thử qua một lần, tuyệt đối không được từ bỏ hi vọng!

Thích gia.

“Lão gia! ông nhất định phải cứu A Vinh đó!”, Trần di nương nhị phòng vừa khóc sướt mướt vừa nói, trên mặt giăng đầy lo lắng cùng hoảng loạn.

Bà ta từ lâu đã biết năng lực nhi tử mình kém xa lão đại Thích Cẩm Tông, cho dù là xuất thân hay tâm tư đều đã định sẵn là không thể tranh đoạt gia nghiệp của Thích gia, vì vậy bà ta vẫn luôn không có quá nhiều tham vọng, chỉ cần sau này khi phân nhà không chia thiếu phần cho nhi tử của bà ta là được, nên ngày thường vẫn dung túng cho hắn chơi bời bao nhiêu tùy thích.

Nhưng bà ta có nằm mơ cũng không ngờ tới sẽ có một ngày hắn ta chơi tới đường cụt như vậy, ngay cả đích trưởng tử nhà Lại bộ Thượng thư cũng dám ra tay, còn thẳng tay chém đứt một chân của người ta.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play