Hương Nguyệt vội vàng nói: “Không, không có, nô tỳ không có ý này”.
Nói xong, ả ta lại theo bản năng tiếp tục bày ra biểu tình oan ức, rơi nước mắt lã chã nhìn Mộ Thanh Hòa, tựa như hy vọng hắn ta có thể làm chủ cho mình.
Nhưng chuyện đã đến nước này thì làm sao Mộ Thanh Hòa có thể tiếp tục thương tiếc ả ta nữa.
Hương Nguyệt uất ức khóc, Cơ Tiểu Dương vừa mới nghỉ ngơi một chút lại khóc lớn một lần nữa, bên ngoài đã có không ít hạ nhân nghe thấy động tĩnh bắt đầu xôn xao, tiếp tục trì hoãn có thể dẫn tới càng nhiều người khiến cho mọi chuyện càng lớn…
Mộ Thanh Hòa chỉ đấu tranh tâm lý trong nháy mắt liền trầm mặc xoay người, đối mặt với Hương Nguyệt còn chưa kịp phản ứng, khi ả ta còn chưa ý thức được hắn ta chuẩn bị làm gì thì hắn ta đã nghiến răng tát một cái “Bốp!” lên gương mặt vốn đã sưng húp của Hương Nguyệt.
Thích Vy âm thầm cảm khái, thanh âm này thật khiến người ta nghe đến nghiện!
Trước kia sao nàng lại không phát hiện mình thích nhìn người khác bị vả mặt như vậy, ở đây còn vả mặt theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, xem vô cùng sảng khoái!.
Đam Mỹ Trọng SinhÀ, đại khái vẫn là bởi vì kẻ bị đánh thật sự quá đê tiện.
“Thiếu gia?”, Hương Nguyệt không thế ngờ Mộ Thanh Hòa mà ả ta nghĩ là chỗ dựa vững chắc của mình giờ lại có thể động thủ đánh ả ta, khiến cho ả ta mở to hai mắt, trong mắt lộ ra sự oan ức cùng oán niệm.
Vốn dĩ gương mặt của Hương Nguyệt đã bị Thanh Đại đánh sưng lên, bây giờ lại bị Mộ Thanh Hòa tát thêm một cái, mọi người liền có thể thấy được nửa mặt trái của ả ta lại sưng to thêm một chút với tốc độ mà mắt người thường có thể nhìn thấy được.
Thanh Đại không phải là người có thân thủ như Nam Tinh, cho dù dùng lực lớn nhất để đánh thì cũng không thể bằng lực của một nam nhân như Mộ Thanh Hòa, thoạt nhìn cứ nghĩ hắn ta chỉ là một thư sinh văn nhược, nhưng khí lực vần lớn hơn nữ nhân rất nhiều, một cái tát này hạ xuống thật sự vô cùng ác, chỉ sợ đánh nhẹ thì Thích Vy lại tiếp tục mượn cớ gây sự.
Hương Nguyệt bị đánh đến mức toàn thân lảo đảo, suýt chút nữa thì ngã vật xuống đất.
Thích Vy đoán một cái bạt tai này của Mộ Thanh Hòa cũng chưa chắc không chất chứa oán khí của hắn ta về đứa con đầu bị hại chết của mình, chẳng qua bình thường hắn ta bị thiếp thất của mình tìm mọi cách dỗ dành, khả năng còn có thể sinh thêm nhiều đứa, cho nên mới không phát tác.
Thích Vy cho hắn ta một cơ hội trút giận như vậy, chẳng lẽ hắn ta còn không biết nhân cơ hội phát tiết một chút?
Mộ Thanh Hòa hít sâu một hơi, cắn răng hỏi Thích Vy: “Vương phi có hài lòng không?”
Thích Vy lạnh lùng nhìn Hương Nguyệt đang cúi đầu, tay dùng sức nắm lấy vạt áo, rõ ràng là ả ta đang cố nén lửa giận trong lòng, không dám để người khác phát hiện. Thích Vy lạnh giọng cảnh cáo: “Sau này đừng để bản vương phi cùng thế tử nhìn thấy tiện tỳ này nữa, báo ả ta cút thật xa, ít chạy tới làm bọn ta chướng mắt đi. về phần đại nhân, Thanh Sương bây giờ sợ cũng không muốn nhìn thấy phu quân chỉ biết che chở thiếp thất như ngươi, cho nên cả hai người cùng nhau đi xa một chút, đừng đến làm phiền lòng người khác”.
Nói trắng ra là chính là, cả hai ngươi cùng nhau cút đi!
Mộ Thanh Hòa tức giận đến mức thở hổn hển, trong đáy mắt hàm chứa khuất nhục, hết lần này tới lần khác Lục Thanh Sương còn không có chút ý tứ giúp mình nói chuyện, ngược lại chỉ hướng ánh mắt lạnh lùng nhìn mình…
Trong lúc lơ đãng, hắn ta bắt gặp ánh mắt phảng phất như hoàn toàn thất vọng, Mộ Thanh Hòa chấn động, trong lòng không hiểu sao lại cảm thấy lạnh một chút, bắt đầu hồi tưởng lại một loạt hành động sau khi mình bước vào sảnh, liền bất tri bất giác có chút chột dạ.
Muốn chỉ trích Lục Thanh Sương không để ý tình cảm vợ chồng nhưng rốt cuộc không thể nói ra miệng, chỉ cảm thấy không còn mặt mũi tiếp tục ở lại, hẳn ta vội vàng hành lề với Dục vương phi rồi liền tối sầm mặt lôi Hương Nguyệt rời khỏi viện.
Người vừa đi thì Cơ Tiếu Dương đã thu lại nước mẳt một cách hoàn toàn tự nhiên, đưa tay lau nước mắt còn đọng trên mặt, tặc lưỡi hai tiếng nói: “Lúc đến diễu võ dương oai, lúc đi liền phải mang theo một cái đầu heo trở về, hừ! Phải thế chứ! Để ả ta nhớ cho kỹ! Lần sau nếu như còn dám quay lại chọc tức dì Sương thì ta lại cho ả vác đầu heo trở về!”
Người trong phòng hồi tưởng lại thảm trạng trên mặt Hương Nguyệt vừa nãy, lại tưởng tượng ra cái đầu heo nằm trên cổ ả ta thì nhịn không được mà bật cười.
Sự so sánh đó đúng là chuẩn xác!
Thích Vy thấy Lục Thanh Sương nở nụ cười thì cũng hơi yên lòng nói: “Như vậy là được rồi, không phải chỉ là một đôi tra nam tiện nữ thôi hay sao, muốn giải quyết bọn chúng rất dễ dàng, không cần phải vì kẻ không đáng mà đau lòng, tức giận.