“Cái gì? Tiền tiêu hàng tháng giảm một nửa? Còn không cho phép dự chi! Dựa vào cái gì! Vương phi này uy phong quá nhỉ!”

“Nghe nói sáng nay Vương phi tìm Vương gia đòi quyền quản gia, Vương gia thật sự đã giao cho nàng ta, vừa mới hồi phủ đã nghĩ đến việc đoạt quyền, dã tâm của vị Vương phi này không nhỏ đâu”.

“Dưới danh nghĩa của Vương gia có rất nhiều sản nghiệp, còn có khoản thu nhập từ thuế kếch xù mỗi năm từ đất phong, số tiền chi tiêu hàng ngày của chúng ta còn không bằng con số lẻ, rõ ràng nàng ta đang cố ý ra oai phủ đầu chúng ta, làm chúng ta xấu mặt!”

“Không được! Không thể để nàng ta đạt được ý đồ, hôm nay nàng ta dám trừ một nửa tháng lương của chúng ta, ngày mai nàng ta dám bóp chết cơ hội hầu hạ Vương gia của chúng ta!”

Trong vườn nhỏ nào đó của hậu viện, mấy cô gái dung mạo thượng thừa đang tức giận bất bình lên án sự chuyên quyền độc đoán của Thích Vy, đặc biệt, điều cuối cùng làm cho các nàng càng khó có thể chấp nhận.

Các nàng đã trông mong rất nhiều năm mới đợi được Vương gia trở về, đang đắc ý tính toán làm sao để được Vương gia thị tẩm càng sớm càng tốt, đến lúc đó ít nhất cũng có thể nâng lên vị trí phu nhân.

Nếu như bị Vương phi gây trở ngại từ bên trong, mất đi cơ hội tốt nhất, các nàng còn không bị tức chết à?

“Đi! Gọi hết cả những người còn lại, chúng ta cùng đến chính viện, ta muốn nhìn xem, vị tiểu thư con vợ cả nhà họ Thích này thật sự có năng lực như thế không!”

“Chủ tử! Chủ tử! Các nàng quả nhiên đến rồi!”. Thanh Đại cực kỳ phấn khích chạy vào trong đại sảnh thông báo, Thích Vy đang đợi đến nhàm chán, đôi mắt bỗng sáng lên, trên chiếc bàn trước mặt đã bày sẵn hạt dưa, điểm tâm và trà, nghiễm nhiên là đã được chuẩn bị sẵn để hóng chuyện.

Ngay cả Cổ quản gia đứng hầu một bên, trên mặt cũng lộ ra vài phần thích thú.

Thanh Đại báo tin xong cũng đứng sang bên cạnh Thích Vy giống như Nam Tinh, hai người một trái một phải.

Không bao lâu, bên ngoài liền có người đến báo, các thị thiếp của hậu viện đến thỉnh an Vương phi.

Mới vừa thông báo xong, mùi hương nồng nặc đã bay vào từ bên ngoài, không đợi thấy người, Thích Tiểu Dương đã hắt xì mấy lần liên tiếp.

“Hắt — xì! Hắt — xì!”

Thích Vy nhíu mày, đám thị thiếp càng lúc càng đến gần, lúc đối phương chuẩn bị thỉnh an, nàng đã mở miệng cắt ngang bọn họ: “Dừng! Không cần tiến lên thêm nữa, có điều gì cần nói, các ngươi cứ đứng ở đó nói đi”.

Đám thị thiếp vừa bước qua bậc thềm liền thay đổi sắc mặt, biểu cảm của những thị thiếp chỉ còn thiếu một bước là bước vào ở phía sau càng khó coi, không đợi bọn họ mở miệng thì lại nghe Thích Vy nói tiếp: “Không phát hiện Cẩm Dương hắt xì liên tục sao, mũi của Cẩm Dương rất nhạy cảm, không chịu nổi mùi hương liệu kích thích trên người các ngươi”.

Bọn họ đây là hận không thể dùng huân hương để tắm à, mùi hương nồng nặc như vậy, cách mấy thước mà chẳng khác nào đứng sát ngay trước mặt. Lúc gặp Cơ Vấn Thiên, bọn họ cũng ăn mặc, trang điểm như vậy À? Sao Cơ Vấn Thiên không bị hun chết nhỉ!

Hôm qua Cổ quản gia đã cho người thông báo hết từ trên xuống dưới Vương phủ, thể hiện sự coi trọng đối với Thích Cẩm Dương – vị tiểu chủ tử của Vương phủ, đám thị thiếp dám phân tranh cao thấp với Thích Vy, nhưng lại không dám coi nhẹ mệnh lệnh của Vương gia, chỉ có thể nuốt lại lời đã đến bên miệng.

Vì để giúp Thích Cẩm Dương dễ chịu hơn một chút, Nam Tinh và Thanh Đại vội vàng đi mở hết tất cả cửa sổ ra cho thoáng khí, dáng vẻ ghét bỏ kia khiến đám thị thiếp còn chưa kịp làm gì đã thấp hơn một bậc trước mặt Thích Vy.

Người trưởng thành nhất trong đám thị thiếp – Hồng Nhuỵ không muốn bị khí thế của Vương phi chèn ép khi mới vào nên dẫn đầu tiến lên trước một bước, phẫn nộ lên án: “Vương phi, nghe nói người muốn trừ tiền tiêu hàng tháng của tỷ muội chúng ta? Không biết chúng ta đã làm gì sai mà người lại đối xử bất công với chúng ta như vậy?”

Thị thiếp Nghênh Hạ mặc váy vàng đứng bên cạnh, dung mạo có chút xinh đẹp ngọt ngào, lên tiếng hùa theo còn không quên khiêu khích: “Đúng vậy, chúng ta mỗi ngày đều an phận thủ thường, Vương phi có thấy chúng ta không vừa mắt cũng không nên dùng loại thủ đoạn này, mong người thu hồi lại mệnh lệnh đã ban ra, nếu không, chúng ta chỉ có thể tìm Vương gia phân xử”.

Tuy những thị thiếp khác không mở miệng, nhưng biểu cảm trên mặt bày tỏ ý nghĩ giống vậy, thậm chí các nàng còn có chút hy vọng Thích Vy đừng đổi ý, các nàng vừa hay có cớ đến trước mặt Vương gia.

Thích Vy nhìn các nàng một hồi, không trả lời, ngược lại hỏi Cổ quản gia: “Nếu bổn Vương phi nhớ không nhầm, khi các thị thiếp gặp Vương gia và bổn Vương phi, họ nên tự xưng là tiện thiếp đúng không?”

“Đúng ạ!”, Cổ quản gia mỉm cười gật đầu.

Thích Vỵ lại quay đầu sang, ánh mắt lạnh lùng nhìn đám thị thiếp đang biến sắc: “Chỉ dựa vào những lời vô lễ vừa rồi của các ngươi, bổn Vương phi đã có tư cách đuổi các ngươi ra khỏi Vương phủ, hiểu không”.

Vẻ mặt của đám thị thiếp lập tức biến thành lúc xanh lúc trắng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play