Khi Thích Vy trở về nhà, Trần Quý Dương vẫn đang đợi ở Vương phủ, vừa nhìn thấy nàng, hắn ta liền bổ nhào ra truy vấn: “Biểu tẩu, tẩu thật sự có thể trị khỏi bệnh cho Thi Thi sao? Có phải cần rất nhiều dược liệu quý hiếm không, tẩu chỉ cần nói cho ta biết, ta sẽ lấy cho tẩu, cứ yên tâm chữa bệnh cho nàng!”
Lúc đầu, Thích Vy còn bất ngờ vì tốc độ của Phó Vân Thi nhanh như vậy, không chỉ thông báo Tướng quân phủ, mà còn nói cả với Trần Quý Dương rồi à?
Nhưng rất nhanh sau đó, sau lời giải thích của Cơ Vấn Thiên, nàng mới biết là Trần Quý Dương đang náo loạn vì chuyện này.
Thấy thái độ Trần Quý Dương ngày thường chẳng ưa gì Phó Vân Thi, nay lại sốt ruột chẳng yên, Thích Vy cũng không định trêu chọc hắn ta, cách chữa bệnh cho Phó Vân Thi đã có từ lâu rồi, hơn nữa trong lòng nàng cũng biết sẽ dùng dược liệu nào, nếu Trần Quý Dương đã có ý muốn hỏi, nàng cũng không khách sáo báo cho hắn ta một danh sách dài, bao gồm các dược liệu quý có thể đại bổ nguyên khí như nhân sâm và linh chi, trong đó cũng có nhiều loại dược liệu nghe cũng rất phổ thông.
Căn bệnh tim bẩm sinh của Phó Vân Thi đã đeo bám nàng ta từ khi mới sinh ra, suốt nhiều năm nay nàng ta luôn uống thuốc, nhưng cơ thể vẫn suy nhược như vậy, không có tiến triển hơn, loại dược liệu quá bổ cũng không thể cho nàng ta dùng, từng sợi râu sâm của củ nhân sâm kia phải được sử dụng ở mức độ vừa phải, để điều hòa cơ thể trước tiên nàng phải bắt đầu với một số loại dược liệu có tính ôn hòa.
Trần Quý Dương sợ rằng bản thân sẽ không thể nhớ hết nên đã yêu cầu Thích Vy lập một bản danh sách.
Thích Vy còn yêu cầu Thanh Đại quay lại phòng thuốc để mang danh sách mà mình đã chuẩn bị trước tới, Trần Quý Dương vừa nhận được danh sách là đã vội vàng lo lắng rời đi, bộp chộp nóng nảy giống hệt như Phó Vân Thi.
Cơ Vấn Thiên nói: “Ngoài việc về để chuẩn bị dược liệu, e rằng hắn còn vội vã trở về nói với Hầu phu nhân, không cần sắp xếp người đến xem mắt hắn nữa”.
Lúc này, Thích Vy mới chợt nhận ra, vỗ tay một cái, sau đó lập tức bật cười: “Tác phong làm việc của hai người này đúng là giống nhau, rất hợp trở thành một đôi”.
Thấy bên cạnh không có ai khác, Cơ Vấn Thiên mới nghiêm túc hỏi nàng: “Bệnh của Phó tiểu thư, nàng thật sự có thể chữa khỏi sao? Cần bao lâu thì trị khỏi?”
Thích Vy nói: “Sớm một hai năm, chậm ba năm. Ta không dám nói nàng ấy sẽ trở nên khỏe mạnh như chúng ta. Ít nhất nàng ấy không phải sống trong gò bó như bây giờ. Lúc bình thường chú ý cẩn thận đôi chút, có thể sống đến năm mươi, sáu mươi tuổi cũng không thành vấn đề. Sau khi kết hôn đến lúc sinh con thì sinh, không cần lo lắng một xác hai mạng hoặc “giữ mẹ hay giữ con”.
Mấy câu này nói ra tuy có phần thẳng thắn, nhưng cũng rất chân thực..
“Nếu có thể được như vậy thì tốt quá rồi”. Cơ Vấn Thiên nhìn nàng với ánh mắt thẳm sâu: “Thái y trong Thái y viện cũng bó tay bất lực mới với tình hình sức khỏe của Phó tiểu thư, nếu nàng thật sự có thể chữa khỏi cho nàng ta, nàng nhất định sẽ nổi tiếng”.
Một vài ca bệnh trước đó đã giúp nàng tạo được dấu ấn về trình độ y học của bản thân trong giới quyền quý ở kinh thành, nếu tiểu thư ốm yếu Phó Vân Thi nổi tiếng như vậy được nàng chữa khỏi… chắc chắn sẽ gây bùng nổ và thu hút rất nhiều sự chú ý.
“Nối tiếng thì nổi tiếng thôi. Chẳng lẽ ta còn sợ ư?”, Thích Vy hếch cằm nói: “Ta vẫn nói câu này, ngân lượng nhiều chẳng đâm thủng tay, sau này tất cả các quyền quý trong kinh thành đều sẽ mời ta chữa bệnh, cứ từng sấp từng sấp ngân lượng đưa đến trước mặt ta, ta nằm mơ cũng phải bật dậy cười ấy chứ “.
Ở khía cạnh khác, nếu như quá nổi tiếng, người ta có thể phải lo lắng về việc ‘mang ngọc mắc tội’, ‘súng bắn chim đầu đàn’, nhưng về vấn đề y thuật? Hì, phàm là những người có đầu óc một chút thì sẽ không dễ dàng đắc tội với thần y đâu. Trên đời này, ai mà không bị đau đầu nhức óc cơ chứ? Lỡ đâu ngày nào đó bản thân cũng mắc phải căn bệnh nan y, không chữa trị được, lúc đó tự mình cắt đứt cơ hội sống của bản thân, khóc cũng không có chỗ mà khóc ấy chứ.
Bệnh của Phó Vân Thi sẽ không thể chữa khỏi chỉ trong một chốc một lát, vì vậy vẫn còn quá sớm để nói bất cứ điều gì vào lúc này, trước mắt, điều đầu tiên mà họ cần nghênh đón là tiệc mừng thọ của Hoàng hậu.
Hai ngày sau, vào ngày lễ mừng thọ, Thích Vy và Cơ Tiểu Dương thức dậy từ rất sớm và bắt đầu đi qua đi lại, sửa soạn trang phục, kiểm tra lại một lượt quà tặng đã chuẩn bị từ trước để tránh sai sót, cứ lề mề nấn ná cho đến chiều mọi thứ mới sẵn sàng, chờ lệnh xuất phát.
Lần đầu tiên Thích Vy và Cơ Tiểu Dương nhìn thấy đối phương ăn mặc trang trọng như vậy, mẹ con đứng đối diện nhau, ánh mắt có chút kỳ quái.
“Mẫu thân, người thật xinh đẹp!”, ánh mắt Cơ Tiểu Dương sáng ngời nhìn mẫu thân của mình, giơ ngón tay cái lên với Thích Vy: “Làm Vương phi của Phụ vương thật đúng là quá hời cho Phụ vương quá rồi!”
Cơ Vấn Thiên: “…”. Ta vẫn đứng ở chỗ này nha, mấy câu đó thích hợp nói ở trước mặt ta sao?
Thích Vy cười một tiếng, thấy nhóc con nhà mình rất có dáng vẻ của quý công tử, cũng cảm thấy hiếm có, bây giờ Cơ Tiểu Dương là thế tử của Dục vương phủ, xét về địa vị có thể kém hơn hoàng tử một chút, nhưng ở thời đại này, cậu bé quả thật là danh gia vọng tộc danh xứng với thực.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT