“Ngươi!”, Thích cấm Nhã tức giận đứng bật dậy, ngón tay chỉ vào Khương ứng Tuyết đầy phẫn nộ.
Đầu ngón tay Khương ứng Tuyết quấn quanh một sợi tóc bên tai, lười biếng nói: “Ta chỉ nói thật mà thỏi, sao, Nhã tài nhân thẹn quá hóa giận rồi à? Là bị ta chọc trúng chỗ đau sao? Vậy thì ngại quá, ta chính là có tật xấu này, tâm thẳng miệng nhanh, Nhã tài nhân đừng để ở trong lòng”.
“Mặt khác, ta không thích bị người khác dùng tay chí vào mình, phiền Nhã tài nhân đem ngón tay ‘tôn quý’ của ngươi thu lại, miễn cho không cẩn thận bị thương thì sẽ không tiện hầu hạ hoàng thượng đâu, ngươi nói có đúng không?”
Ị
Thích Cấm Nhã giận dữ: “Ngươi < đang uy hiếp ta!? Ngươi còn dám động I thủ với ta sao?”
“Nói gì vậy? Nhã tài nhân đừng hất nước bẩn lung tung vào người ta chứ!”, Khương ứng Tuyết hừ lạnh nói: “Ta chí có lòng tốt muốn nhắc nhở ngươi, dù sao trẽn đời này còn có một từ gọi là “tai nạn”, không phải sao? Nếu Nhã tài nhân không cẩn thận gặp tai nạn khiến * tay bị thương, nhân chứng nơi này có đủ nhiều, cái gì ta cũng không làm, nên đừng có mà đổ trách nhiệm lên đầu người vô tội”.
Lời này càng nghe càng cảm thấy chính là uy hiếp!
Các ngự nữ bảo lâm khác không lên tiếng, chỉ yên lặng xem kịch, nhìn Thích Cẩm Nhã ngạo mạn bị nghẹn
họng khiến cho trong lòng các nàng đều cảm thấy thích thú.
Tạ Vân Uyến còn muốn tiếp tục xem kịch, thế nhưng Thích cẩm Nhã là biểu muội của nàng ta, trước mặt nhiều người như vậy nếu nàng ta không làm gì thì khó tránh khỏi chọc người chỉ trích, cho nên nàng ta chỉ có thể đứng ra xoa dịu bầu không khí: “Được rồi Nhã tài nhân, Tuyết tài nhân chỉ nói đùa thôi, ngươi không cần để ớ trong lòng”.
Lâm Chi Huệ vẫn trầm mặc nói: “Nếu nói Tuyết tài nhân nói sai thì Nhã tài nhân có thể lấy thêm một ít đồ của Quốc Sắc Thiên Hương lâu đến đây cho chúng ta xem một chút, nếu ngươi thật sự có thể tùy ý lấy được thì Tuyết tài nhân tất nhiên sẽ không còn lời nào đế nói”.
Khương ứng Tuyết phối hợp gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng không phải cố tình nhằm vào Nhã tài nhân, nhưng chẳng phải lời của nàng ta đều là lời vô căn cứ hay sao, ta ghét nhất là người khoác lác”.
Thích Cấm Nhã đã tức giận đến mức muốn nổ tung!
Thích Cẩm Nhã bị khiêu khích đến mức không nhịn được, nói: “Được! chỉ là chút son phấn của Quốc Sắc Thiên Hương lâu thôi mà, ta chẳng những có thể lấy được mà còn có thể lấy cho mồi người một phần! Đến lúc đó để xem Tuyết tài nhân còn có gì đế nói!”
Khóe môi Khương ứng Tuyết nhếch lẽn: “Vậy thì tốt, các tỷ muội chúng ta đều đang chờ tin tốt của Nhã tài nhân”.
Đã được xem náo nhiệt còn được nhận đồ tốt, đám ngự nữ bảo lâm nhất thời mừng rỡ nịnh hót Thích cẩm Nhã không thôi. Sau khi lý trí dần dần trớ về, nghĩ đến phải tốn bao nhiêu tiền để mua saon phấn, trước mặt nàng ta thiếu chút nữa đã tỏa ra hắc khí mờ mịt, lại nhìn sang nụ cười trên mặt Khương ứng Tuyết, làm sao Thích cẩm Nhã lại không biết mình đã bị trúng kế chứ!
Hay lắm, Khương ứng Tuyết! Lại dám tính kế minh!
Món nợ này, Thích cẩm Nhã nhớ kỹ!
“Sau đó thì sao? Thích cẩm Nhã thật sự tặng cho các tú nữ khác mỗi người một phần son phấn của Quốc Sắc Thiên Hương lâu sao?”, Trần hoàng hậu hỏi.
Đại cung nữ Linh Âm mỉm cười gật đầu: “Cũng không phải, nghe nói mỗi người đều được tặng một lọ kem rửa mặt loại nhỏ nhất, giá cả tương đối rẻ, nhưng mua hơn mười phần cũng tốn hơn trăm lượng bạc, thậm chí phần quà dành cho các tài nhân không thể giống như bảo lâm ngự nữ cho nên giá mua còn đắt hơn một chút, lần này Nhã tài nhân đã bị hút không ít máu”.
Trần hoàng hậu hai ngày trước đã nghe nói Thích cẩm Nhã và các tú nữ khác ở trong Ngự hoa viên đã gây ra một chút sóng gió nhỏ, hiện giờ lại nghe tiếp câu chuyện, liền bật cười lắc đầu: “Tính tình của vị nhị tiểu thư Thích gia này thật sự không thích hợp ở trong hậu cung”.
Linh Âm và Lưu Ly đều bày tỏ sự đồng tình sâu sắc.
Nếu như nàng ta có thể nghe lời răn dạy mà chậm rãi thay đối tính tình thì với bối cảnh của Thích gia nàng ta có lẽ sẽ có một ngày chiếm được một vị trí cao trong hậu cung, nếu không thì nàng ta nhất định sẽ bị Tuyết tài nhân của Khương gia, thậm chí cả Huệ tài nhân đấy ngã.
Qua chuyện lần này Thích cấm Nhã đã tiêu tốn không ít tài sản, nàng ta thật sự không cam lòng. Mọi khi nàng ta tiêu tiền đều để thu lại lợi ít khác, nhưng lần này nàng ta đã bỏ ra rất nhiều mà chẳng thu lại được gì.
Trần hoàng hậu nhẹ nhàng cười nói: ‘Việc này nếu đế Dục vương phi biết thì hẳn nàng ta cũng sẽ cảm thấy rất thú vị”.
Linh Âm cùng Lưu Ly vừa nhìn thái độ này của chủ tử liền biết, đây là muốn tìm Dục vương phi nói chuyện, Linh Âm liền nói: “Chủ tử, sáng nay bên phía Dục vương phủ truyền đến tin tức, nói vương gia cùng vương phi đã rời kinh, sợ là phải qua mấy ngày mới có thể trớ về”.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT