Nếu làm ầm chuyện này lên thì không chỉ Hoàng Nhược Lâm tiêu đời, mà còn ảnh hưởng đến thế diện của hoàng gla. Theo nàng thấy, chuyện này khắng định phải áp xuống, càng ít người biết càng tốt.
Dù Hoàng Nhược Lâm còn chưa được tính là người của hoàng thượng, nhưng cũng suýt nữa cho hoàng thượng đội nón xanh rồi. Càng nghĩ, Thích Vy càng thấy đối phương đúng là to gan lớn mật, hố nàng còn chưa đủ, vậy mà muốn hố luôn cả vua của một nước.
Chẳng trách lúc trước nàng ta cứ muốn nhanh chóng khôi phục sức khỏe, nếu có thể vào cung, nàng ta nhất định sẽ tìm mọi cách bò lên ngôi cao, mà vậy thì thân thế phải được điều dưỡng tốt, dù có cơ hội được hoàng thượng sủng ái mà không thể mang thai thì ngày sau khác nào thiếu mất một ưu thế so với những người khác.
Nàng không biết phụ mẫu của Hoàng Nhược Lâm có biết nàng ta đã làm những chuyện đáng xấu hổ đó hay không, nhưng để có thể thuận lợi vượt qua quá trình nghiệm thản của ma ma thì bất kế là hộ bộ viên ngoại lang -một chức quan không tính là cao – hay chính bản thân Hoàng Nhược Lâm thì chắc chắn cũng phải tốn không ít công sức, vậy mà kết quả lại bị nàng bắt thóp.
Đây đúng là số mệnh!
Cơ Vấn Thiên cũng hiểu đây không phải chuyện đùa, so với Thích Vy, hắn càng hiểu rõ hơn, nếu Hoàng Nhược Lâm đã có thế qua được vòng nghiệm thân thì có khi nào… ngoại trừ nàng ta, trong số rất nhiều tú nữ, vẳn còn có kẻ khác dùng cùng một loại thủ đoạn đó hay không?
Có Thích Vy ở đây, Hoàng Nhược Lâm khó lòng chối cãi và cũng trốn không thoát, nhưng những người khác thì sao? E rằng bọn họ khó mà phòng
bị.
Cơ Vấn Thiên không phải hoàng đế, hắn không cách nào thay hoàng huynh đưa ra quyết định, nên chỉ có thể để Thích Vy ờ lại phủ chờ đợi. Việc này không thể chậm trề, hắn muốn vào cung một chuyến, đích thân nói rõ
chuyện này cho hoàng huynh đế huynh ấy tự định đoạt.
Sau đó…
Trong ngự thư phòng, nghe Cơ Vấn Thiên nói nữ nhi của hộ bộ viên ngoại lang đã cùng với một kẻ vô danh qua lại, hơn nữa còn phá thai, thoắt cái, sắc mặt Cơ Vô Dạ xanh mét.
“Đệ nói thật? Sao đệ lại biết rõ chuyện gièm pha của nữ nhi nhà họ Hoàng như vậy?”, Cơ Vô Dạ không hoài nghi đệ đệ của mình có lòng riêng, chỉ là hắn ta cảm thấy có hơi kỳ quái.
Trước khi Thích Vy đồng ý, Cơ Vấn Thiên không tiện nói ra thân phận khác của nàng, mà chỉ nói: “Hoàng huynh cũng biết vương phi hiểu y thuật, hơn nữa y thuật của nàng không tầm
thường. Dựa vào một số thay đối trong và ngoài của một người, cùng với tư thế, dáng đi,… nàng có thế phán đoán được nữ tử đó có còn là xử nữ hay không. Thời gian tiểu như nhà họ Hoàng phá thai rất ngắn, vẻ mặt nàng ta cũng hiến lộ vài phần nên đã bị vương phỉ nhìn ra”.
Đây là lý do thoái thác mà trước khi đi, Thích Vy đã nói với hắn, nếu không, dựa vào một ké không hiếu y thuật như hắn thì sao có thể nghĩ ra được cái cớ hợp tình hợp lý như thế.
Cơ Vô Dạ vốn chí thuận miệng hỏi, nhưng sau khi nhận được đáp án, hắn ta không hề có ý nghĩ nào khác ngoài việc cảm thán y thuật của vương phi quả thật hơn người. Hỉện tại, hắn ta rất tức giận trước hành vi dối trên gạt dưới, khi quân phạm thượng của nhà
họ Hoàng.
“Chỉ là một tên viên ngoại lang mà cũng dám làm ra chuyện to gan như vậy trẩm thật sự đã quá nhân từ với bọn họ!”, Cơ Vô Dạ tức đến xanh mặt.
Cơ Vấn Thiên nhắc nhở: “Đã có lần đầu ắt có lần hai, nếu họ Hoàng có thể lừa được thì nói không chừng sẽ có Hoàng Nhược Lâm thứ hai, thứ ba, đệ đề nghị hoàng huynh một lần nữa lựa chọn người nghiệm thân, đồng thời cho kiểm tra lại toàn bộ tú nữ, miền cho có cá lọt lưới”.
“Đệ không nói thì trẫm cũng sẽ làm như vậy”, nghĩ đến việc suýt nữa thì mình bị đội nón xanh, hơn nữa còn có mấy cái nón xanh đang chờ mình đội, hắn ta thật sự hận không thể hủy bỏ đợt tuyến tú này cho xong.
Cũng may, hắn ta hiếu được đúng mực, dù có tức giận thế nào thì vẫn còn giữ lý trí. Cơ vỏ Dạ hít sâu vài hơi mới dần ốn định cảm xúc, trầm giọng nói: “Việc này không thể để lộ ra ngoài, có điều, muốn kiểm tra thực hư thì cũng phải có một lý do hợp lý, không khiến người ta hoài nghi”.
“Nhản cơ hội lần này, trái lại có thể nhố được một mớ đinh”, Cơ Vấn Thiên thờ ơ nói.
Cơ Vô Dạ ngẩn ra một lúc, hắn ta liếc nhìn Cơ Vấn Thiên, tảm trạng thoáng chốc tốt lên không ít: “Đệ nói không sai”.
Từ xưa đến nay luôn có một vài triều thần thích nhét họ hàng thân thuộc vào nội cung, hoặc là thu mua cung nhân làm tai mắt. Thân là vua của một nước, dù có biết rõ những…
chuyện mờ ám này thi cũng khó mà ngăn được tất cả, nhiều nhất là nghĩ biện pháp diệt trừ một vài trường hợp quá đáng mà thôi.
Lúc này đây há không phải cơ hội đưa đến cửa à?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT