cổ quản gia là đại quản gia của Dục vương phủ, là một gương mặt quen thuộc trong giới quyền quý kinh thành, ông ta ra mặt đại khái chính là đại diện cho Cơ Vấn Thiên, cho nên Thích Bá Hàn cũng không dám giởtrò trước mặt cổ quản gia, nếu không thì Thích gia sẽ mất hết mặt mũi.
Có thể dễ dàng giải quyết vấn đề của hồi môn của mẫu thân nguyên chủ, tâm tình của Thích Vy đang rất tốt nên nhẹ nhàng nói: “Người cho rằng tại sao Thích Bá Hàn lại muốn đưa Thích Cấm Nhã vào cung? ồng ta thật sự cảm thấy Thích cấm Nhã sau này có thể mang lại nhiều vinh quang hơn cho Thích gia sao? Ví như mẹ quý vì con?”
“Đúng rồi, ta muốn thương lượng với ngươi một chuyện, ngươi có thể đề cập với hoàng thượng một hai câu về chuyện của Thích cẩm Nhã không?”, Thích Vy giảo hoạt nói.
Cơ Vấn Thiên:”… không phải nàng đã đồng ý với Thích Bá Hàn sẽ không làm khó dễ sao?”
Thích Vy chớp chớp mắt, trưng ra vẻ mặt vô tội nói: “Ý ta là sẽ không nói xấu nàng ta trước mặt hoàng hậu, nhưng không có nghĩa là sẽ cản trở ngươi tán gẫu cùng hoàng thượng”.
Trên thực tế, chuyện ai được sủng hạnh vốn không phải do hoàng hậu định đoạt mà đều do hoàng thượng!
Thích Bá Hàn và Tạ An Như đã hoàn toàn hiểu sai vấn đề, hoặc là nói bọn họ sẽ không bao giờ ngờ được nàng lại không đi theo con đường bình thường.
Chuyện liên quan đến tuyển tú, tất cả mọi người đều gây áp lực về phía hậu cung, làm gì có chuyện âm thầm đâm chọt trước mặt hoàng thượng, cho dù thật sự muốn đâm chọt thì cũng đều để phi tần hậu cung thổi gió bên gối mà thôi.
Cơ Vấn Thiên tưởng tượng đến cảnh mình cùng hoàng huynh, hai đại nam nhân, lại đi nói xấu một quý nữ, biểu tình có chút không nói nên lời.
Hơn nữa… tán gẫu là việc quái gì chứ? Nàng lại nói những lời làm cho người ta không hiểu rồi.
Cơ Vấn Thiên bất đắc dĩ nhìn nàng, nói: “Lại nói tiếp, lần này đột nhiên quyết định tổ chức tuyển tú cũng có chút liên quan đến nàng, nàng thì lại rất nhàn rỗi đi chọc phá muội muội của mình”.
Thích Vy đang cười ha hả liền lập tức trở lại biểu cảm ngây thơ vô tội, nhanh chóng xóa sạch quan hệ:
“Hoàng thượng tuyến tú thì có liên quan gì đến ta? Đừng nói nhảm!”
Cơ Vấn Thiên trêu chọc nhìn nàng nói: “Sao lai không liên quan? Còn không phải do nàng lúc trước đã đưa cho hoàng tẩu bí kíp chọn ngày hành phòng hay sao, hoàng huynh liền cố ý sai người đem danh sách đưa đến kính sự phòng, sau này sẽ dựa theo đó mà lựa chọn ngày thị tẩm, còn nghĩ đến chuyện không bao lâu sau thì trong số
phi tần sẽ có không ít người mang thai long chủng”.
Mấy năm nay ngoại trừ nhóm phi tần vào cung lúc hoàng thượng vừa đăng cơ thì hậu cung không hề có thêm người mới. Nếu như các phi tần hiện tại sinh ra càng nhiều hoàng tử công chúa thì làm sao còn có cơ hội của người khác được nữa? Cho nên những nhà quyền quý còn chưa vươn tay được vào hậu cung tất nhiên sẽ cật lực thúc đẩy hoạt động tuyển tú mới. Bọn họ chỉ hận không thể đem muội muội, con gái, cháu chắt nhét hết vào hậu cung.
“À, thì ra là như vậy”, nhắc tới bí kíp chọn ngày hành phóng kia, ánh mắt Thích Vy lại bắt đầu đảo qua đảo lại, rõ ràng trong lòng có chút “bóng ma tâm lý”.
Thích Vy hiếm khi có chút nghẹn lời, một lúc lâu sau mới lên tiếng nói: “Vậy thì chúc tất cả các tú nữ đều có thể cầu được ước thấy”.
Cho dù không thành công thì cũng không phải là chuyện của nàng.
Ngày hôm sau.
Nhận được nhiệm vụ quan trọng do vương phi giao phó, từ sáng sớm thì CỔ quản gia đã dẫn người đến nhà họ Thích để mang của hồi môn của mẫu thản vương phi về.
Cả quá trình khá thuận lợi, chỉ có một chút rắc rối nhỏ.
cổ quản gia giao danh sách lên, đồng thời giải thích: “Nhị tiếu thư Thích gia trước đó đã lấy đi một bộ y phục khiến cho nó trở nên rách nát không thể tiếp tục sử dụng, ngoài ra còn có hai chiếc trâm cài tóc và lắc pha lê bị đập hỏng, Thích thượng thư đã bồi thường thêm một ngàn lượng ngân phiếu”.
Thích Vy hừ một tiếng, nói: “Xem như ông ta thông minh, không dám giở trò lừa gạt”.
Cổ quản gia cười nói: “Vì chuyện của nhị tiểu thư Thích gia, tất nhiên Thích thượng thư sẽ không dám đánh cược vào mấy chuyện lừa gạt nho nhỏ này”.
Thích Vy gật đầu nói: “Quản gia vất vả rồi, nếu đồ đã lấy về được rồi thì cứ mang cất vào kho đi”.
Để đề phòng trên đường đi lại xảy ra sai sót, lần này Thích Vy đã tự mình đi theo giám sát.
Sau khi cửa nhà kho mở ra, Thích Vy đột nhiên tâm huyết dâng trào nói: “Của hồi môn khi ta gả vào vương phủ hẳn là cũng cất ở chỗ này đúng không? Có danh sách không, cho ta xem qua đi!”
Ban đầu Thích Vy chỉ muốn tìm hiếu thử xem Thích gia đã cho nguyên chủ bao nhiêu của hồi môn khi gả đi, không thể ngờ khi nàng lấy được danh sách của hồi môn của mình đưa cho mấy người Thanh Đại kiểm tra một chút thì mới phát hiện… con mợ nó,
của hồi môn của nàng thực tế lại ít hơn!
Sắc mặt Thích Vy tái đi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT