về điểm này, Tạ An Như lại khác, đồ trang sức mang được vài lần, bà ta sẽ đem cất đi, sau đó mua cái mới, chỉ riêng trang sức cá nhân đã chiếm một khoản chi tiêu khá lớn của bà ta.

Thích Bá Hàn cau mày, ông ta tự mình lục lọi mấy cái hộp đựng đồ trang sức trong kho, vài món trang sức mà õng ta thực sự có ấn tượng quả thực đã biến mất.

Lúc này, sắc mặt Thích Bá Hàn sầm xuống.

Người bình thường sẽ không có gan đụng vào đồ của đương gia chủ mẫu nhà họ Thích, huống chi chìa khóa nhà kho chỉ có một người giữ.

“An Như! Việc này là thế nào?”, Thích Bá Hàn nghiêm nghị chất vấn.

Trước mặt hạ nhân lại bị tra hỏi như vậy, Tạ An Như sượng mặt, lòng bà ta cũng cảm thấy giận: “Không phải thiếp lấy, là Nhã Nhi!”

Thích Bá Hàn lộ vẻ khó coi: “An Nguyệt là dì của nó, lại còn là mẹ cả, sao nó dám tùy tiện lấy đồ của trưởng bối như vậy!”

Huống chi, nếu không phải Tạ An Như đưa cho Thích cẩm Nhã chìa khóa thì sao nàng có thể vào được đây?

Thích Vy không có hứng thú nhìn hai vợ chồng bọn họ chó cắn chó, thờ ơ nói: “Thời gian của ta có hạn, làm phiền hai vị có muốn cãi nhau thì quay

về phòng mình mà cãi, giờ có thể gọi Thích Cấm Nhã đến để nàng ta trả lại đồ của mẫu thân ta hay không? Bằng không thì… nếu việc này truyền ra ngoài, không cần ta phải làm gì nhiều, nữ tử có thói quen lấy trộm đồ trang sức của trưởng bối e là sẽ không đủ tư cách vào cung hầu hạ Hoàng Thượng”.

Hai vợ chồng đồng thời thay đổi sắc mặt, Thích Bá Hàn phẫn nộ rống to với quản gia: “Còn không mau gọi nhị tiếu thư đến đây!”

Quản gia cúi đầu nói: “Lão gia, sáng nay nhị tiếu thư đã ra ngoài rồi, còn chưa hồi phủ”.

Vừa nói xong, liền có người hầu chạy vội vào báo tin: “Phu nhân, nhị tiểu thư đã quay về phủ!”

“Mẫu thân? Người tìm con?“, người trong cuộc lập tức xuất hiện trước mặt mọi người, thấy tất cả đều tụ tập ở đây, nàng ta lộ vẻ nghi hoặc: “Sao lại đứng cả đây thế?”

Thích Cấm Nhã nhất thời không chú ý đến Thích Vy đang bị phụ thân che phía sau, trái lại, khi thấy cửa nhà kho rộng mở, mắt nàng ta sáng lên, mừng rỡ nói: “Ai chà, sao nhà kho lại mở cửa thế? Vừa khéo, hôm nay con ra cửa có gặp Tô tỷ tỷ, nhìn cây trâm mới trên đầu nàng ta, đúng là xinh đẹp không thể tả, ngay cả cây của con cũng không sánh bằng. Con nhớ là hình như trong nhà kho còn một cây trâm ngọc giống như vậy, đợi lần sau con sẽ đeo nó lên, chắc chắn Tô tỷ tỷ sẽ hâm mộ đến chết mất”.

Nói xong, nàng ta liền đi về phía trước, nhìn dáng vẻ dường như muốn đi lấy cây trâm ngọc mà mình vừa nhắc đến.

Nhìn điệu bộ thản nhiên của nàng ta, Thích Bá Hàn hiếu rõ đây không chỉ là lần đầu, ông ta tức muốn nổ phối, nổi giận gầm lên: “Đứng lại cho ta! Đồ trong nhà kho đều là của mẹ cá ngươi, vậy mà ngươi cũng dám lấy!”

Thích Vy âm thầm bố sung thêm một câu: chẳng những không thế lấy, mà còn phải nôn ra tất cả những thứ trước kia đã cuỗm đi!

Khi nhìn lại Thích cấm Nhã, nàng ta vốn không nhớ được mẹ cả là ai, ở nhà bọn họ, mẹ nàng ta là lớn nhất, những người còn lại đều là thiếp thất, thử hỏi ai có tư cách khiến nàng ta phải gọi một tiếng mẹ cả?

Nàng ta tỏ vẻ không hiểu nhìn Thích Bá Hàn: “Phụ thân, người uống say rồi đúng không? Phủ chúng ta còn có mẹ cả nào nữa chứ? Lại nói, mẫu thân cũng đã sớm nói, sau này những món đồ kia đều sẽ là đồ cưới của con, con dùng sớm một chút thì có gì đâu”.

Nam Tinh và Thanh Đại càng nghe càng tức giận, ánh mắt khi nhìn Thích Cấm Nhã cũng lộ rõ sự chán ghét.

“À…”, Thích Vy chợt à một tiếng, nàng phủi tay, tỏ vẻ kinh ngạc: “Hôm nay coi như ta được học thêm kiến thức, hèn nào lúc trước khi ta xuất giá, đồ cưới của mẫu thân không đưa cho ta, hóa ra là để chuẩn bị cho muội muội Thích cẩm Nhã?”

u |> /

Thích Bá Hàn cảm thấy trên mặt nóng rát, lần này mặt mũi của ông ta coi như đã bị mẹ con Tạ An Như ném sạch rồi.

Vậy mà hết lần này đến lần khác, Thích Cấm Nhã vẫn không hề có cảm giác hoảng sợ, trái lại, nàng ta còn trợn trừng mắt, nói một cách đầy địch ý: “Thích Vy? Sao ngươi lại ở đây? Đồ cưới gì của ngươi, rõ ràng mấy thứ này đều là của ta, ngươi đừng có mơ tưởng!”

“Ngươi câm miệng cho ta!”, Thích Bá Hàn phẫn nộ quát một tiếng, ánh mắt hung tàn khiến cho Thích cẩm Nhã giật mình hốt hoảng, sắc mặt nàng ta thoáng cái trở nên tái nhợt.

“Thích Vy, muội muội của con không hiếu chuyện, con… con đừng so đo với nó, ta sẽ lập tức hoàn lại tất cả những thứ còn thiếu”.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play