Cơ Vấn Thiên nói: “Tĩnh An Hầu phủ không quan tâm đến sức khỏe của nàng ta, nếu nàng ta không sinh được con nối dõi cho Trần Quý Dương thì họ có thể đem con của thiếp thất đưa cho nàng ta nhận làm con thừa tự trên danh nghĩa cũng không sao”.
Thích Vy nhíu mày, nàng biết chuyện này ở thời cổ đại rất bình thường, nhưng với tình trạng thân thể của Phó Vân Thi bây giờ mà sau khi thành thân Trần Quý Dương lại nạp thiếp thì đúng là không có đạo lý.
“Từ sau khi Phó Vân Thi đến tuổi cập kê, Tĩnh An Hầu phủ liền mấy lần nhắc tới chuyện muốn định hôn sự, nhưng bên phía Trấn quốc tướng quân phủ vẫn có chút băn khoăn, sợ tình trạng sức khỏe của Phó Vân Thi sẽ liên lụy Trần Quý Dương, cho nên kéo dài đến tận bây giờ khiến cả hai người đều chưa thành thân”.
“Vậy bản thân Trần Quý Dương đối với Phó Vân Thi thế nào?”
Sắc mặt Cơ Vấn Thiên lộ ra vẻ kỳ quái: “Không ứng phó nổi”.
Thích Vy nhướng mày: “Quan hệ giữa bọn họ không tốt sao?”
Có lẽ Cơ Vấn Thiên cảm thấy lời của mình nói không chính xác, cho nên liền sửa lại một chút: “Là một đôi hoan hỉ oan gia”.
Thích Vy trong nháy mắt đã hiểu ra, nàng trầm mặc một lát rồi lại làm như không chút để ý nói: “Nếu như sức khỏe của Phó Vân Thi được khôi phục thì ngươi cảm thấy hôn sự giữa bọn họ có thể thành không?”
Cơ Vấn Thiên đột nhiên quay đầu nhìn nàng: “Nàng có thể chữa khỏi cho nàng ta sao? Ngay cả thái y trong thái y viện cũng đều bất lực, chỉ có thể tận lực giúp bệnh tình của nàng ta chậm lại”.
Thích Vy nhớ lại mạch đập yếu ớt của Phó Vân Thi vào buổi chiều khi bọn họ thảo luận với nhau cho nên cũng không trả lời ngay, chỉ nở một nụ cười ý vị thâm trường nhìn Cơ Vấn Thiên.
Cơ Vấn Thiên nhìn nàng thật sâu rồi nói: “Nếu thân thể nàng ta có thể tốt lên thì hai nhà nhất định có thể vui vẻ kết lương duyên, hơn nữa Tướng quân phủ cùng Tĩnh An Hầu phủ đều sẽ mang nợ nàng, thậm chí mang nợ cả Dục vương phủ một ân tình vô cùng lớn.
Trần Quý Dương ở Tĩnh An Hầu phủ được coi trọng không kém Phó Vân Thi ở Tướng quân phủ một chút nào, hôn sự của hai người có thể viên mãn thì đối với hai phủ mà nói đều là đại hỉ sự.
Sau đó không biết trong đầu hắn nghĩ cái gì mà lại bổ sung thêm một câu: “Phó lão tướng quân đã lập được công lao hãn mã vì Đại n, cháu gái duy nhất lại có thân thể gầy yếu, quả thực khiến cho người ta cảm thấy tiếc thương”.
Thích Vy ừ một tiếng nhưng không nói thêm.
Ngược lại, Cơ Vấn Thiên vẫn tiếp tục nói: “Có một số chuyện Phó Vân Thi làm không được lòng đám nữ quyến nhà quyền quý cho nên danh tiếng không quá tốt, nhưng kỳ thật tính tình của nàng ta không tệ, hai người có thể qua lại nhiều hơn”.
Cho dù hắn không lén lút qua lại với Phó Vân Thi nhưng mắt nhìn người của hắn vẫn khá tốt.
“Tất nhiên ta biết tính tình của nàng ta không tệ”, chính là bởi vì biết cho nên nàng mới đề nghị hợp tác với nàng ta kiếm chút tiền tiêu vặt, thậm chí còn chủ động bắt mạch cho nàng ta, nếu không thì sống chết của người khác có liên quan gì đến nàng chứ?
…trừ khi chủ động bỏ ra một số tiền lớn để mời nàng đến khám bệnh thì khác.
“Bãi triều!”, tổng quản thái giám Vệ Lương hô to một tiếng, tất cả triều thần đồng thanh hô “vạn tuế, vạn tuế” để tiễn hoàng thượng đi, sau đó lục tục từ trong đại điện bước ra ngoài.
Cơ Vấn Thiên đang định đến ngự thư phòng thì giữa đường lại bị người khác gọi lại, hắn quay đầu nhìn: “Trác đại nhân có việc gì vậy?”
Người tới chính là Trác Chính Thanh của Đô Sát viện.
Là Tả phó đô ngự sử của Đô Sát viện, Trác Chính Thanh có khuôn mặt rất nghiêm túc cứng nhắc, tính cách cũng rất chính trực, cứng rắn có còn tiếng trong Đô Sát viện, nhưng lúc này, Trác đại nhân lại có chút mất tự nhiên ho khan hai tiếng, dưới ánh mắt kinh ngạc của các đồng liêu xung quanh, ông ta khẽ hành lễ với Cơ Vấn Thiên, nghiêm túc nói: “Lúc trước nhờ Dục vương phi chẩn trị cho đứa con trai vô dụng của ta, sau đó lại chẩn trị căn bệnh kinh niên cho lão phu cùng phu nhân, lão phu không tiện đối mặt nói lời cảm ơn với Dục vương phi, kính xin vương gia thay mặt truyền đạt lời cảm ơn này của lão phu”.
Cơ Vấn Thiên cũng không ngạc nhiên khi Trác Chính Khanh sẽ cảm ơn mình, người càng nghiêm túc thì trong lòng càng khắc ghi ân huệ, nếu không đích thân cảm ơn thì Trác Chính Thanh có thể sẽ bị vướng bận đến mức ăn không ngon ngủ không yên.
“Bản vương sẽ thay Trác đại nhân chuyển lời cho vương phi”.
“Đa tạ”, Trác Chính Thanh lần thứ hai hành lễ với Cơ Vấn Thiên, sau đó quay đầu cáo từ rời đi.
Cơ Vấn Thiên nhìn lướt qua ánh mắt kinh ngạc của mấy triều thần còn chưa rời đi, thần sắc không thay đổi quay đầu đi tới ngự thư phòng.
Trác Chính Thanh hoàn toàn có thể lén lút đến vương phủ cảm tạ, nhưng ông ta lại lựa chọn thời điểm hạ triều, lúc triều thần chưa tan mà gọi hắn lại trước mặt mọi người, điều này cho thấy ông ta không chỉ muốn biểu đạt lời cảm tạ mà còn phát ra một tín hiệu cho mọi người biết ông ta đang lấy lòng Cơ Vấn Thiên.
Chuyện này thật khó tin.
Phải biết rằng trước đó, trong số những người cứ vài hôm lại nhắc đến chuyện công cao chấn chủ của Dục vương trước mặt hoàng thượng thì Trác Chính Thanh chính là một trợ lực rất lớn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT