Dưới sự dẫn dắt của quản gia Cổ, thái độ của đám người trong vương phủ thể hiện ra thật sự thành khẩn, nếu Thích Vy và người của nàng còn tiếp tục đứng ở cửa vương phủ không chịu vào thì sẽ làm trò cười cho người ngoài, thấy tình hình đã đủ, nàng ra hiệu cho Nam Tinh quay lại, sau đó quay qua “xoa dịu” đứa con trai đang “bất mãn”, sau đó bọn họ cuối cùng cũng theo quản gia vào phủ đệ, nơi mà bọn họ sẽ sống trong thời gian rất dài.
Hành lý phía sau tất nhiên sẽ do đội hộ tống cùng đám hạ nhân do quản gia để lại dỡ xuống, Thích Vy và Thích Cẩm Dương dẫn theo hai nha hoàn Nam Tinh cùng Thanh Đại vào ngồi ở chính viện vương phủ.
Trà bánh được dọn lên rất nhanh, quản gia cùng hai nha hoàn vương phủ túc trực bên cạnh, sẵn sàng nghe lệnh bất cứ lúc nào.
Thích Cẩm Dương uống hai hớp trà nóng giải khát, lại ăn thêm một miếng bánh ngọt, sau đó cũng không ngồi yên được. Cậu bé hết nhìn đông tới nhìn tây, không nói lời nào, lát sau còn kéo tay áo Thích Vy chỉ vào bức tranh thư pháp và tranh vẽ treo trên tường. Rồi cậu bé lại thảng thốt kêu lên, nhảy khỏi ghế, chạy tót đến chỗ một chiếc bình hoa lớn có trang trí hoa văn tinh xảo, không chút che giấu mà lớn tiếng cảm thán: “Đẹp quá! “Mẫu thân người nói xem, nếu như chúng ta đem cái bình hoa này đi bán thì sẽ kiếm được bao nhiêu tiền? Đủ cho chúng ta sống rất lâu đó!”
Trong cậu bé lúc này giống y hệt một đứa trẻ nhà quê chưa bao giờ được nhìn thấy thế giới rộng lớn.
Thích Vy cố nén cười quan sát quản gia và nha hoàn, phát hiện tư chất của bọn họ rất tốt, bất kể trong lòng nghĩ như thế nào thì cũng không lộ ra vẻ khinh thường rõ ràng như đám hạ nhân ở biệt trang. Nét mặt của đám người này vô cùng bình tĩnh, chỉ là… dường như vẫn còn có chút xấu hổ, chẳng lẽ là bởi vì xấu hổ thay cho Thích Tiểu Dương? Tuy nhiên, chuyện đó cũng chẳng quan trọng.
“Ngươi là quản gia của vương phủ sao?”, Thích Vy ngẩng đầu nhìn Cổ Tuyết Phong, ngữ khí rất tùy ý, thần sắc cũng có chút dè dặt.
Cổ Tuyết Phong vẫn cung kính nói: “Vâng, lão nô họ Cổ, tên là Tuyết Phong. Vương phi có thể gọi lão nô là Cổ quản gia”.
Thích Vy ừ một tiếng, lại hỏi: “Lúc nãy ngươi nói vương gia đã vào cung sao?”
Cổ Tuyết Phong: “Vâng, nửa canh giờ trước khi người và tiểu điện hạ đến thì có tin tức từ trong cung, truyền vương gia vào cung”.
Thích Vy sau khi nghe xong, mặt lộ vẻ hiểu rõ.
Lúc này gọi người vào cung, chỉ sợ trong cung đều đã biết đến sự tồn tại của Thích Tiểu Dương.
Khi không ai quan tâm, không khó để che giấu sự tồn tại của Thích Tiểu Dương, hai năm đầu nàng mang thai và sinh con ở biệt trang, tất cả người trong thôn đều bị nàng xử lý gọn gàng cho nên không có ai dám truyền tin ra bên ngoài. Sau đó cũng chẳng hề có người chú ý tới Ninh Thành, tất nhiên lại càng dễ dàng che giấu tin tức.
Nhưng bây giờ tình hình đã khác, e rằng từ khi Dục vương phái người đến Ninh Thành thì tất cả mọi người đều đã hướng tầm mắt tới Ninh Thành rồi.
Chỉ cần cố tình muốn điều tra thì chẳng lẽ lại không thể điều tra ra một người sống sờ sờ chứ?
Nàng không sợ có người biết chuyện của Thích Tiểu Dương, con trai của nàng cũng không có gì phải xấu hổ, chỉ cần không có kẻ nào có ý đồ gì với con trai nàng, nếu không…
Thích Vy hơi nheo mắt lại, trong mắt hiện lên một tia nguy hiểm.
Hai nha hoàn vương phủ không hiểu gì lại bất giác run lên, nghi hoặc nhìn bốn phía, không biết vì sao đột nhiên lại cảm thấy có chút lạnh sống lưng.
Cổ quản gia giống như phát hiện ra điều gì đó, ông ta kinh ngạc nhìn vương phi, vẻ mặt có chút đăm chiêu.
Thích Vy không hề để ý đến sự dò xét của quản gia, chỉ tiếp tục hỏi: “Bọn ta sẽ ở đâu? Ta muốn đi Xem chỗ ở trước để tiện khi hạ nhân mang hành lý vào còn biết sắp xếp”.
Nàng cùng Dục vương là phu thê, nếu như phải ở cùng phòng… tình hình ở nước Đại như thế nào, mình nhất định phải tìm hiểu cho rõ ràng.
Cổ quản gia cười nói: “Vương phi tất nhiên ở cùng một viện với vương gia, phòng ngủ cũng bên cạnh phòng ngủ của vương gia, vô cùng thuận tiện”.
Thích Vy: “…” Thuận tiện cái gì? Thuận tiện cho vương gia nhà ngươi tập kích ta vào giữa đêm sao?
Có vẻ như nàng cần chuẩn bị một ít thuốc bột phòng thân mới được.
Phòng của Thích Cẩm Dương ở trong viện bên cạnh, nơi được xây dựng cho người thừa kế của vương gia, trước đó vẫn bỏ trống, quản gia sau khi biết được sự tồn tại của Thích Cẩm Dương thì đã sai người sửa sang thu dọn.
Đoàn người đi vào trong viện xem xét một chút, viện này rất rộng rãi, đồ dùng bên trong đều đã được thay mới, hai mẹ con rất hài lòng, chỉ có điều Thích Cẩm Dương vẫn tiếp tục duy trì biểu hiện của đứa trẻ quê mùa, hếch cằm về phía lão quản gia nói: “Trong phòng của ta hãy bài trí nhiều đồ vật đáng giá một chút, để đề phòng khi sau này vương gia phủ thân không thích ta mà muốn đuổi mẹ con ta đi thì ta còn có thể bán những thứ trang trí đó, mẹ con ta cũng không đến mức phải đói chết”.
Thích Vy: “…” Nàng để con trai mình chết đói khi nào? Rõ ràng là một ngày ăn bốn năm bữa còn chưa đủ, nọng cằm sắp lòi ra ngoài rồi.
Cổ quản gia cau mày, không phải là vì cho rằng Thích Cẩm Dương hợm hĩnh ham tiền mà là vì cảm thấy có lỗi với cậu bé.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT