Không phải chỉ là không cho nàng hành lẻ thôi hay sao, không hiếu chuyện đó có cái quái gì mà nàng ta lại tỏ vẻ đâc ý như vậy, vậy chắc là nàng ta vui vẻ khi hành lẻ với người khác lắm. Đúng là loại người xun xoe nịnh hót.

Nét mặt của mấy vị phu nhân tiếu thư vô cùng kinh ngạc nhìn về phía Thích Vy, đây là lần đầu tiên bọn gặp Thích Vy, nói đúng hơn là lần đầu tiên sau khi nàng hồi kinh họ mới gặp được, không có ai ngờ được thái độ của nàng khi đổi mặt với Thái hậu lại trấn định như thế, hơn nữa còn có thế nhanh mồm nhanh miệng.

Không phái trước khi gả đi thì vị tiếu thư Thích gia này có tính cách rất hiền dịu, thậm chí còn hết sức nhát gan, yếu đuối hay sao? Trong số các nàng cũng có một số người từng gặp qua Thích Vy trước kia, trong lòng rõ ràng đều hiếu nha đâu này được mẹ kế Tạ An Như nuôi dưỡng không ra gì, thường xuyên bó rơi.

Nhưng việc nhà người ta, các nàng nhiều nhất cũng chỉ có thể lén lẩm bấm một hai cảu chứ không thế xen vào việc của người khác, mà hôm nay… Thích Vy đứng trước mặt các nàng khiến cho người ta có cảm giác hoàn toàn không giống trước đây, ánh măt tràn ngập tự tin, tư thế đứng ưu nhã thẳng tãp, tuy không có nhan sâc khuynh thành nhưng lại phàng phất mang theo khí chất riêng bẩm sinh.

Thích Cấm Dương đang năm tay nàng đứng bên cạnh trông cũng hoạt bát đáng yẻu, hoàn toàn kế thừa ngoại hình của Cơ Vấn Thiên, chỉ mới có năm tuổi mà đã là một đứa trẻ tuấn tú, một đôi mẹ con như vậy rất khó đế không khiến cho người ta nảy sinh hảo cảm, trừ những người ngay từ đầu đã có thành kiến đối với bọn họ, ví dụ như như… thái hậu.

“Ngươi nói bậy bạ gì đó!”, thái hậu nói nhanh: “Chuyện con trai Dục vương đánh Lương nhi chẳng lẽ là do Tfnh Nhàn vu oan cho ngươi sao!? Nhìn vết thương trên mặt Lương nhi đi, đây chính là chứng cớ! Lương nhi chính là cháu ngoại của ai gia, ngươi xúi giục con trai Dục vương đánh nó thành như vậy, thế thì đem ai gia đặt ở chồ nào? Ngươi rõ ràng là cố ý đối nghịch với ai gia!”

Thái hậu không hổ là mẹ nuôi của Cơ Vô Song, hai mẹ con quả thực giống nhau, đều có thói đố lồi cho người khác.

Trước khi động thủ thì bọn họ làm gì biết Cơ Vỏ Song là con nuôi của thái hậu, làm gì có thế cố ý đối nghịch, bà mâc chứng hoang tưởng mình là nạn nhản sao?

Thích Vy châc chắn không thể nhận tội xúi giục: “Thái hậu, đảy chẳng qua chỉ là chút mâu thuần nhỏ của hai đứa trẻ mà thôi, làm gì đến mức người lớn xúi giục? Nếu thật sự muốn nói như vậy thì con cũng nghe Cấm Dương nói, ban đầu chính là con trai nhà trường công chúa tìm Cẩm Dương gảy hấn trước, con cũng muốn hỏi đứa trẻ kia một chút, ngươi tên là Trạch Lương phải không? Vì sao ngươi nhìn Cấm Dương nhà ta không vừa mắt? Ai bảo ngươi đánh nhau với nó?”

Từ Trạch Lương không thông minh như Thích Tiếu Dương, theo phản xạ liền quay đầu nhìn về phía Cơ Vô Song.

Cơ Vô Song hận săt không rèn thành thép, trừng mắt nhìn con trai của mình, ngươi nhìn ta làm cái gì! Nhìn họ Thích kìa!

Mọi người đều lộ ra nét mặt không biết phải làm gì, Thích Vy suýt nữa thì lộ ra vẻ hả hẻ trước mặt mọi người: hỏi ngươi có xẩu hổ hay không! Dù sao ta cũng không xấu hổ!

Thái hậu cũng có chút xấu hổ xuống đài, liếc mắt bực mình nhìn Từ Trạch Lương, lại nhìn bộ dạng Thích Vy đãc ý thì nhíu mày, cứng răn chuyến đề tài: “Không chỉ là chuyện lần này, lúc trước Tĩnh Nhàn mờl ngươi đến khám bệnh, vì sao ngươi không đến? Chẳng lẽ đường đường là trưởng còng chúa đích thản đến mời cũng không đủ tư cách?”

Thái hậu muốn chặn miệng Thích Vy cho nên cố ý nháy măt với các phu nhân nãy giờ đang đứng yên lặng xem kịch, trong đó có một vị phu nhản trông có vẻ tương đối quyền quý liền lên tiếng nói: “Lúc trước nghe nói Dục vương phi chữa bệnh cho công tử Trác gia, ta cứ nghĩ Dục vương phi không ngại chữa bệnh giúp người, sao đến chỗ trưởng còng chúa… lại không được?”

Một cô nương khác tuy không quen biết Thích Vy nhưng lại có vẻ rất dịu dàng, cũng cau mày nói: “Nếu Dục vương phi cho rảng hành nghề y làm mất phẩm giá tôn quý thì ta còn có thể hiếu được. Đằng này nàng lại đối xử với người khác không công băng, chuyện này có phải không hợp đạo lý hay không?”

Thích Vy lạnh lùng nói: “Nếu trướng công chúa bị bệnh thì ta sẽ đến chữa trị, dù sao mọi người cũng đều là thân thích, nhưng thái hậu chẳng lẽ không biết nàng ta muốn ta đến chữa bệnh cho một nam sủng sao? Bân vương phi cũng không cho rằng hành y cứu người có thế khiến mình mất mặt, nhưng thái hậu chầng lẽ cho râng với thản phận của ta thì đi chữa bệnh cho một tên nam sủng chính là lẽ đương nhiên?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play