Trong khung cảnh gượng gạo đó thì ai nấy đều ngại ngùng và xẩu hổ.
Nhưng có lẽ người ngại nhất là hai nhân vật đã vô tình rắc cơm chó free cho lớp.
Nhưng rồi bầu không khí đó của bị phá vỡ bởi sự xuất hiện của thầy Lục Tam ở lớp học.
Lúc này tất cả cũng dần trở nên yên ắng hơn vì không còn ai cười cười nói nói nữa.
Người thầy nhanh chóng đứng bên cạnh bàn giáo viên và củng cố nội dung bài học hôm nay:
- Chào các em, vì đây là tiết học về nhân giới nên thầy mong tất cả hay chăm chú vào tiết học.
Sau tiết học thầy cũng có thông báo cho mọi người nên đừng nghĩ đến việc trốn tiết.
Nhắc đến đây thì thầy giáo liền hướng mắt nhìn thắng vào Lam Thiên và Lai Tử.
Cả hai bỏ qua sự ngại ngùng mà chuyển ra cảm giác sởn gai ốc.
Dường như họ đều đoán được các thầy cô đã biết đến chuyện tụi họ trốn tiết học một số lần.
Vì thế nên cả hai dường như là tấm gương sáng cho những chuyên gia trốn tiết trong lớp học.
Nhưng mà thành tích dù thế nào cũng cao nhất trường.
Thấy được cái ánh mắt chẳng mấy thiện cảm của thầy, cả hai chỉ biết cười trừ cho qua chuyện.
Lúc này thầy Lục Tam bắt đầu vào tiết học của mình.
Bài học hôm nay của cả lớp họ liên quan đến năng lực của con người.
Nghe tên tiêu đề của bài giảng thì ai nấy đều hứng thú, tò mò.
Bởi đây là những thông tin khá ít người được biết.
Mà bây giờ họ lại được vinh dự được giảng dạy lại.
Người Thầy chỉ lên bàn một hình ảnh sơ lược về các tứ chi, bộ phận của con người, cũng như mô hình chung của cấu tạo cơ thể con người.
Hình ảnh rất chi tiết và rõ ràng.
Bắt đầu tiết học, thì Lục Tam đã cầm một chiếc que gậy mỏng nhỏ nhưng cứng cáp và chắc chắn chỉ lên đôi mắt của con người.
Thầy nhanh chóng giảng bài:
- Đây là bộ phận trên khuôn mặt của con người giống như cấu tạo của chúng ta.
Một nữ sinh giơ tay đứng dậy phát biểu:
- Thưa thầy, đây là điều mà ai cũng biết, nhưng nó liên quan gì trong tiết học hôm nay ạ?
Người thầy mỉm cười hiền từ rồi nhanh chóng giải thích:
- Con người có một đôi mắt đặt biệt.
Chúng ta là người dị giới, tất nhiên sẽ thấy hồn ma quỷ.
Và con người vốn dĩ không thấy được.
Nhưng ngoại trừ đôi mắt âm dương.
Những người sở hữu đôi mắt nayd đều bất hạnh, hoặc đúng hơn là rất ít người có thần trí bình thường.
Đôi mắt âm dương là một đôi mắt thường sẽ xuất hiện khi con người ngay từ khi sinh ra và sẽ dần dẫn mất đi khi con người lớn lên.
Tuy nhiên, vẫn sẽ có những người có một khả năng đặc biệt nào đó mà giữ được đôi mắt âm dương này.
Nghe xong lời dạy thì một nữ sinh nữa lại đứng dậy phát biểu:
- Nhưng mà thưa thầy, nếu con người sở hữu đôi mắt âm dương như thầy nói, thì họ có thể ngăn chặn những người dị giới như chúng ta không?
Lục Tam vẫn bình tĩnh lắng nghe và giảng giải tận tình cho học trò:
- Tất nhiên là có hoặc không là tuỳ thuộc theo tinh thần quả cảm hay không.
Hãy lấy ví dụ một người luôn trong mình cảm giác bất an lo sợ và là người nhút nhát thì đầu óc sẽ không thông suốt.
Điều này dẫn đến việc sẽ không nhanh chóng tìm ra cách hại chúng ta.
Nhưng nếu là người cả gan mạnh mẽ thì ngược lại.
Những người đó sẽ biến chúng ta từ người đi săn thành kẻ bị săn.
Vì vật đôi mắt âm dương của họ như một con dao hai lưỡi.
Các em nhớ kĩ điều này!
Lam Thiên bấy giờ cũng đứng lên đưa ra ý kiến:
- Vậy con người còn khả năng đặt biệt nào nữa hay không thưa thầy?
Dù bản thân cô đã lên nhân giới rất nhiều nhưng mà những kiến thức về năng lực của họ chỉ biết đôi chút.
Bởi đơn giản những khả năng đó rất yếu.
Lục Tam thấy vậy thì bắt đầu đưa cây que mỏng chỉ vào bàn tay của con người.
Rồi thầy lại tiếp tục giảng bài:
- Con người có một số người sẽ có thể tiên đoán được bước đi cũng như vận số của một con người.
Tuy nhiên phải kết hợp với đôi mắt nhìn thấu hồng trần.
Người thầy nói xong thì nhìn đồng hồ rồi nhanh chóng nói tiếp:
- Hôm nay thầy cũng chỉ giảng giải đến đây thôi.
Bởi thời gian còn lại thầy sẽ nói một số thông báo cho các em.
Tiết học đang sôi nổi thì lại nhanh chóng kết thúc bởi một thông báo đã được nhắc từ trước.
Lam Thiên và Lai Tử cũng bắt đầu tò mò về những việc thầy sắp nói tới đây.
Thầy Lục Tam bắt đầu búng tay tạo phép rồi trên bảng xuất hiện dòng chữ: Học viện Thần Ma.
Nhìn thấy bốn từ đó trên bảng thì dường như tất cả mọi người đều đoán được điều thầy sắp thông báo cho tất cả.
Thầy Lục Tam lúc này cũng bắt đầu mỉm cười nói:
- Các em chắc cũng đoán được điều này muốn nói rồi phải không? Tầm 1 tuần nữa cuộc thi sẽ bắt đầu khai màn.
Mong các em chuẩn bị thật tốt.
Nói xong thì người thầy cũng vội vàng rời đi và bước ra khỏi lớp học.
Và tất cả mọi người trong lớp bấy giờ lại bắt đầu xôn xao bàn tán về cuộc thi này.
Lam Thiên nằm dài trên bàn rồi buồn chán nói:
- Lai Tử, mày nghĩ xem liệu có những người như thế nào xuất hiện trong cuộc thi này?
Cậu nghe vậy liền nhéo nhẹ mũi cô rồi ân cần hạ thấp giọng:
- Có lẽ sẽ xuất hiện người chúng ta cần tìm thôi.
Yên tâm! Sẽ nhanh thôi! Đợi nha!
Cô dường như cảm nhận được sự ấm áp nên mỉm cười dịu dàng rồi bắt đầu thao thao bất tuyệt với những giấc mơ.
Trước khi đôi mắt xinh đẹp kia bao chùm bởi bóng tối thì cũng nhẹ giọng Ừm một tiếng.
Cứ thế thời gian trôi đi rất nhanh...
Ngày hôm nay đã là ngày khai màn của cuộc thi!