Lam Thiên thấy tên Đinh Trụ này thành khẩn xin lỗi cũng không bận tâm.

Cô bảo với hắn:
- Ngẩng mặt lên! Tôi không rảnh nghe lời xin lỗi của cậu.

Người cậu cần xin lỗi không phải tôi, mà là bạn tôi.
Đinh Trụ lúc này quay sang cúi đầu xin lỗi Thuỷ Diệu:
- Xin lỗi vì đã thô lỗ với bạn, mình thành thật xin lỗi.
Thuỷ Diệu thấy vậy cũng thầm nể phục cô bạn của mình.

Nhìn xuống tên nhãi ranh vừa thô lỗ cầm đau tay cô vừa mắng chửi, cô không thèm đến xỉa đến chỉ vội vàng nói qua loa:
- Ừ.
Lam Thiên lúc này cũng nói tiếp:
- Còn chiếc áo của cậu bao nhiều tiền, tôi trả!
Đinh Trụ lúc này liền khua khua tay, và lắc đầu lia lịa, toát cả mồ hôi và câu nệ nói:
- Không cần đâu ạ, tiền bối không cần làm vậy.
Lam Thiên nghe vậy cũng chỉ hờ hững trả lời lại:
- Ừm.

Đi đâu thì đi đi!
Cậu ta dường như đang mong chờ câu nói này từ rất lâu, liền nhanh chónh để lại câu Vâng rồi biến mất trước mắt Lam Thiên nhanh như một làn khói.
Lúc này cô lại khôi phục cái ánh mắt dịu dàng ân cần mà nói với Thuỷ Diệu:
- Không sao rồi! Chúng ta nên quay lại chỗ hai bà kia, không hai người họ lại lo lắng.

Thuỷ Diệu nghe vậy cũng nhẹ nhàng gật đầu.

Cô lúc này mới nhìn cô bạn của mình rồi hỏi:
- À mà bà mua xong đồ ăn chưa, chứ tôi nghĩ hai bà kia chắc vừa lo vừa đói rồi đó.
Nhỏ bạn của cô liền vui vẻ chỉ vào mấy hộp đồ ăn đang để trên bàn ngay bên cạnh mình rồi tươi cười trả lời lại:
- Xong rồi!
Lam Thiên nghe vậy cũng cầm hộ bạn hai xuất cơm hộp rồi nói:
- Đi thôi!
Nói xong hai người họ liền mang xuất cơm về cho hai nhỏ bạn kia.
Hạ Thu thấy họ từ xa liền vẫy vẫy tay:
- Ây, quay lại rồi hả? Nãy có chuyện gì không?
Lam Thiên và Thuỷ Diệu liền đi vào chỗ của mình và ngồi xuống.

Hai người họ liền đưa phần ăn cho hai nhỏ bạn của mình.

Thuỷ Diệu liền kể lại sự tình cho hai nhỏ bạn nghe.

Họ vừa nghe vừa ăn.
Nghe xong câu chuyện, Hạ Thu liền tức mình đập bàn một cái rồi trong vô thức nói lớn:
- Cái tên Đầu Đinh gì đó là cái thá gì mà dám làm vậy?
Lúc này mọi người xung quang liền chú ý tới bàn của Lam Thiên và dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn họ.

Lam Thiên thấy vậy vội vàng nhắc nhở:
- Bé bé cái mồm lại, người ta đang nhìn chúng ta kìa.

Mà hơn nữa là Đinh Trụ chứ không phải Đầu Đinh.
Lúc này Hạ Thu mới ngượng ngùng nói nhỏ lại:
- Xin lỗi, nãy hơi kích động.
Xuân Nguyệt huých nhẹ cánh tay nhỏ bạn:
- Lần sau bà nói bé lại, chứ nãy ngại chết bọn tôi rồi.
Hạ Thu cười trừ:
- Rồi rồi.
Lúc này bỗng dưng một giọng nói của một chàng trai cất lên:
- Hửm!? Mọi người đang nói về chuyện gì vậy?

Nghe thấy cái giọng nói quen thuộc này, Lam Thiên liền vội vàng quay đầu lại xem có phải đúng như suy đoán của mình hay không.

Quả không sai, chàng trai đó là Lai Tử.
Hạ Thu nhìn thấy mái tóc màu trắng ngọc trai thì lại nhớ đến cậu con trai ở bên cạnh Lam Thiên vào lúc sáng sớm.

Cô liền đứng bật dậy rồi nói lớn một lần nữa trong vô thức và đưa tay chỉ vào cậu:
- Aaaa, đây là cậu bạn sáng nay đứng trò chuyện với Lam Thiên nhà chúng ta nè, không thể nhầm đi đâu được.
Và lại một lần nữa mọi người lại quay đầu nhìn bàn ăn của bọn họ rồi lại xì xào.

Thuỷ Diệu thấy vậy ngại ngùng ho khụ khụ để ra hiệu.

Còn Xuân Nguyệt thì ngượng đỏ cái mặt mà vội vàng kéo áo Hạ Thu ra rồi bắt nhỏ bạn ngồi xuống và nói:
- Tôi nói bà rồi mà, đừng có kích động mà nói lớn như vậy.

Mọi người đang nhìn chúng ta bằng ánh mắt kì lạ kia kìa.

Ngại chết mất! Vả lại bà không ngại thì những người khác sẽ ngại thay bà đó.
Một lần nữa Hạ Thu lại cười trừ và chân thành xin lỗi:
- Xin lỗi nha! Tôi không có ý.
Lam Thiên bất lực không nói gì, chỉ biết ăn xuất cơm của mình trước ánh mắt của bao người đang nhìn bàn ăn của họ.
Lúc này Hạ Thu lại bắt đầu dùng ánh mắt của sự tò mò mà nhìn Lai Tử rồi hỏi:
- Cho hỏi cậu đây tên là gì vậy?
Lai Tử nghe xong cũng trả lời lại:
- Tên Lai Tử.
Hạ Thu mới chỉ nghe thoáng tên rồi lại cười ngây ngốc nhắc lại tên cậu:
- À, Lai Tử.
Lúc sau cô liền hoá đá tại chỗ, cứng đơ người và thầm nghĩ: Là Lai Tử? Má ơi, là thủ khoa còn lại giống với Lam Thiên!
Hạ Thu cố gắng giữ cho tinh thần bình tĩnh, rồi cô lại thẳng thắn hỏi cậu:
- Vậy cậu và Lam Thiên là người yêu lén lút của nhau à?
Lam Thiên nghe vậy bỗng dưng sặc cơm, phải ho mấy lần.

Thấy vậy Thuỷ Diệu tận tình đưa nước và ân cần nhắc nhở:
- Nước nè, lần sau đừng ăn nhanh không lại nghẹn.
Lam Thiên lấy nước liền uống một ngụm dài rồi đặt ly nước trống không xuống bàn.

Cô thầm nghĩ: Tại bà kia hỏi câu không nên hỏi đấy chứ.
Lai Tử lúc này ôm bụng cười:
- Làm gì có cái chuyện đó! Tụi này chỉ là bạn bè thuở nhỏ thôi, đúng hơn là best frend.

Hạ Thu dùng ánh mắt vô nhân tính, điệu cười xảo trá, lông mày thì cứ nháy nháy.

Cô cười cợt:
- Vậy chắc hai người sớm muộn gì cũng thành bed frend.
Lam Thiên dùng ánh mặt tràn ngập sát khí nhưng trên môi vẫn nở nụ cười nhìn Hạ Thu.

Cô nhàn nhạt nói:
- Sẽ không bao giờ có cái chuyện đấy đâu.

Mơ đi nha bạn yêu.
Lai Tử nghe vậy thì lại ôm bụng cười lên cười xuống, cười chảy cả nước mắt.

Cậu vừa cười vừa dùng tay lau đôi mắt ngấn lệ rồi nói:
- Có ngốc mới yêu nhỏ.
Lam Thiên nghe xong quay đầu nhìn thẳng vào Lai Tử, ánh mắt hầm hầm nhìn cậu rồi nói:
- Mày chọn đi, tay hay chân, để tao còn phế luôn cho mày.

Nên cảm tạ tao vì còn cho mày lựa chọn chứ không tao đã phế hết.
Lai Tử tắt nụ cười ngang, cậu bĩu môi nói:
- Tính ra tao nói sự thật mà!
Lam Thiên tức lên mà không biết nên nói gì:
- Mày...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play