"Đừng quấn lấy ta.. Đừng quấn lấy ta.." Chu Ngọc Tô trong miệng lẩm bẩm, ý thức phảng phất như bị ác mộng quấn lấy, rõ ràng biết là đang nằm mơ, nhưng muốn tỉnh như thế nào cũng không tỉnh lại được.
Lạc Minh nghe thấy tiếng động, vừa định đi qua, Chung phu nhân đưa một ánh mắt, "Đi ra ngoài đi, nơi này đã có ta rồi."
"Vâng, phu nhân." Lạc Minh vội lui ra ngoài.
Chung phu nhân xốc màn lụa mỏng lên, nhíu mày mà đẩy Chu Ngọc Tô vài cái: "Tô Nhi, tỉnh lại, tỉnh lại, trời đã sáng rồi, không có việc gì đâu."
Chu Ngọc Tô bỗng dưng mở to mắt, đôi mắt to đen trắng rõ ràng, sợ hãi mà nhìn màn lụa trắng thêu sứ Thanh Hoa của Dương Châu, đột nhiên mạnh mẽ nắm lấy tay Chung phu nhân: "Nương, vòng ngọc, vòng ngọc.. Con thấy vòng ngọc.. Con vừa rồi nhìn thấy vòng ngọc, nàng ta đã trở lại." Chu Ngọc Tô toàn thân run rẩy, mồ hôi lạnh trên trán rất nhanh thấm ướt hai bên tóc mai.
Chung phu nhân lùi lại một bước, chỉ vào ánh sáng phía ngoài cửa sổ: "Ban ngày ban mặt thế này, lấy đâu ra quỷ chứ, Tô Nhi, khôn khéo ngày thường của con đi đâu hết rồi, cái này chính là bị bệnh nha đầu kia nói bậy mới có vài câu mà đã dọa cho con thành ra nông nỗi này, nếu không phải hôm nay có Lương bà tử làm việc nhanh nhẹn, dù cho con có vất vả mới mang thai hài tử thì e rằng lúc nãy lại xẩy nữa rồi."
"Nương, con.." Chu Ngọc Tô trừng mắt, sau một hồi, các cơ căng chặt từ từ thả lỏng, nàng ta nhìn thoáng qua phía ngoài cửa sổ, ánh mặt trời cách cửa sổ hình quạt rỗng được chạm khắc bằng gỗ hoa lê, trong phòng ngủ sáng trưng, lúc này ngực mới dám chậm rãi thở ra.
Gió thổi qua, chuông gió vỏ sò trước cửa sổ phát ra tiếng vang giòn tan, nàng ta chợt rùng mình, vén áo lót khẽ vuốt bụng hơi phồng lên, nghĩ đến đêm qua thiếu chút nữa mất đi hài tử, hốc mắt đỏ lên: "Nương, hiện tại là canh giờ nào?"
"Hiện tại đã là giờ Mùi, thế nào rồi, ngủ lâu như vậy, dậy uống thuốc đi, thuốc này một ngày ba lần, một lần cũng không thể bỏ lỡ." Chung phu nhân vừa nói vừa nhấc ấm nước thuốc trên ngọn lửa nhỏ chậm rãi rót vào chén, nói: "Ta vừa rồi mới nghe Lạc Minh nói, làm vỡ vòng ngọc kia cho con rồi, vỡ rồi thì tốt, ta cũng không tin lời của bệnh nha đầu kia. Nếu con thật sự sợ hãi, tối nay trở đi, con dọn đến uyển tử của nương, cùng nương ngủ chung."
"Nương, Khanh Thư khi nào trở về?"
"Trung thu có thể về không kịp, bất quá, nương đã phái người gửi thư cho nó, nói con không thoải mái, bảo nó trở về trước."
Chu Ngọc Tô hít sâu một hơi, đem chất lỏng nóng hổi trong mắt kia ép ngược vào trong, thanh âm khàn khàn: "Trong thư người nói con không thoải mái.. hay là nàng ta?"
Chung phu nhân hiểu rõ nhếch môi một chút: "Con còn so đo những thứ này làm gì? Tương lai, hết thảy còn không phải của con hay sao, hiện tại, con nói cái gì cũng phải nhịn một chút, sắm vai Hạ Lăng Tích cho tốt, nhớ kỹ, trước tiên phải nghĩ cách, để cho Trịnh Trung Hi biết, thân thể con bây giờ không tiện, tương lai chuyện tiệm cầm đồ, giao cho nương tiếp quản là được. Bước thứ hai, sinh hạ nhi tử cho tốt, đứa nhỏ trong bụng con sẽ có thân phận con trai trưởng rồi lại đem tin Hạ Lăng Tích chết truyền ra. Đến lúc đó, nương nắm giữ huyết mạch của Tạ gia, đương nhiên sẽ làm chủ cho con đường đường chính chính mà gả cho Khanh Thư, đứa nhỏ còn không phải là của con như cũ sao."
Trịnh Trung Hi là trưởng quầy của tiệm cầm đồ lớn nhất ở Tây Lăng, rất nhiều việc làm ăn của Tạ gia đều phải qua tay tiệm cầm đồ của Trịnh Trung Hi.
Từ lúc Tạ Khanh Thư tiếp nhận việc làm ăn cầm đồ của Tạ gia tới nay, duy nhất không thể làm chủ chính là lợi nhuận từ việc bán đấu giá ngọc trang, lão già cứng nhắc này, chỉ qua tay Hạ Lăng Tích mới chịu xuất ra ngọc phẩm.
Nhưng lợi nhuận cầm đồ so với lợi nhuận bán đấu giá, quả thực là khác nhau một trời một vực.
Hơn nữa Hạ Lăng Tích có bàn tay linh hoạt tuyệt vời, có khi làm ra một món, gần như trong một năm tiệm cầm đồ của Tạ sẽ có lời.
Điều này cũng tương đương với việc làm ăn của Tạ gia đều nằm trong tay của Hạ Lăng Tích.
Càng hận chính là, mấy năm nay, nàng ta tìm mọi cách gợi ý, hy vọng Hạ Lăng Tích giúp nàng ta kết nối với Trịnh Trung Hi, lại đều bị Hạ Lăng Tích cự tuyệt.
"Cũng phải, nếu nương nói là con không thoải mái, Khanh Thư bất quá là dặn dò nương tìm lang trung cho Tô Nhi, còn nếu như là nàng ta không thoải mái, Tạ Khanh Thư khẳng định ngựa không ngừng mà vó chạy về." Chu Ngọc Tô cười thảm một tiếng, tâm tư rung động khó tả ngăn chặn ở trong lồng ngực, chua chát đau khổ nói: "Con không biết con là cái gì nữa."
Chung phu nhân cười lạnh ra tiếng: "Nói lời tức giận này có ích sao? Sao ngươi không nói, rằng ngươi không bắt được tâm của nam nhân? Ba năm mang thai cho nó hai lần, ngay cả lên tiếng cũng không dám hé răng, bản thân ngoan ngoãn đem bỏ thai nhi, làm chết hai mạng người. Bây giờ, mọi chuyện đã đến nông nỗi này, ngươi có hối hận sao? Được rồi, ngươi cứ việc muốn thế nào thì làm thế đó, Khanh Thư chung quy là từ trong bụng ta bò ra, muốn oán muốn hận, có năm ba tháng mà cũng chịu không nổi, thì ngươi giỏi tự mình đi đối phó đi!"
Nàng ta nhắm mắt, tay không nhịn được xoa bụng nhỏ, nước mắt từng giọt từng giọt từ hốc mắt chảy ra, chỉ nói thành một câu: "Con.. hết thảy nghe theo nương phân phó!"
Chung phu nhân vừa lòng cười: "Đứa trẻ ngoan này, dưỡng thai cho thật tốt, đừng suy nghĩ lung tung nữa, thai phụ kiêng kỵ nhất là tâm tư nặng nề đó."
Chung phu nhân rời đi, mặt Chu Ngọc Tô trầm xuống, có thể tin tưởng Chung phu nhân không đây?
Không, trên đời này nàng ta chỉ tin vào chính mình!
Chung phu nhân muốn mượn thuật dịch dung cao siêu của nàng ta để đoạt quyền của Hạ Lăng Tích, vậy sao nàng ta không tương kế tựu kế, lợi dụng Chung phu nhân giết Hạ Lăng Tích?
Quỷ? Oan hồn?
Sợ có ích gì sao? Tối hôm qua thiếu chút nữa ngay cả hài tử cũng không bảo vệ được.
Nếu đã không có ích, vậy thì hãy đến đây đi, nàng ta không tin, nàng ta có thể giết chết đối thủ huống chi chỉ có một thứ quái quỷ mà thôi.
Làm mẹ thì sẽ trở nên mạnh mẽ thôi!
Chu Ngọc Tô khẽ vuốt ve bụng nhỏ, cúi đầu cười: "Con à, yên tâm, lần này nhất định nương sẽ bảo vệ con!"
Chu Ngọc Tô chậm rãi lau đi nước ở khóe mắt, xốc chăn xuống đất, từ trong ngăn kéo lấy ra một bọc vải chứa vòng ngọc bị vỡ, cười lạnh: "Hạ Lăng Tích, phu quân của ngươi sắp trở về, ta sẽ mỗi ngày ngủ ở trên giường của ngươi, gối lên cánh tay chàng ấy, hưởng thụ tình yêu của chàng ấy, cuối cùng.. Đoạt tất cả mọi thứ mà ngươi từng có! Ta ngược lại muốn nhìn xem, oan hồn của ngươi sẽ quấn lấy ta như thế nào đây!"
Ngày Trung Thu, bắt đầu từ sau giờ Ngọ, mấy nha hoàn bên người Tạ lão phu nhân liền tới hầu hạ Tạ Lương Viện.
Lục Oanh hầu hạ nàng mặc váy cung đình kiểu dáng mới nhất ở Tây Lăng vào năm nay, chất liệu quả nhiên là thượng đẳng, kỹ thuật thêu cũng thật tinh tế tỉ mỉ, làn váy hiện ra từng con linh tước mỗi con đều có thần khí, mặc ở trên người, khẽ xoay mình, đàn vạt váy ở trong gió đung dưa, linh tước theo gió mà lay động, thật giống như vẫn đang còn sống.
Thanh Hà giúp nàng búi tóc bách hợp, trên đầu cài vài đóa hoa màu nhạt, đơn gản lại kiều mỹ.
"Cái váy này sáng nay mới gấp rút hoàn thành, nghe chưởng quầy Nghê Thường phường nói, mười mấy tú nương liên tục ba ngày không ngủ không nghỉ mới hoàn thành, cuối cùng mỗi một đôi mắt của con chim tước, vẫn là do Vinh chưởng quầy tự mình ra trận."
Tạ Lương Viện biết, chiếc váy cung đình này xuất phát từ kho ngọc trang bằng vàng của Ninh gia, chỉ thêu duy nhất một cái, được mặc ở trên người đương kim hoàng thái hậu Thẩm Thiên Nhiễm, chỉ là thêu trên tà váy đều không phải là là chim tước, mà là phượng hoàng,
Lưu thị mặt đầy tươi cười nói: "Ba ngày trước, tổ mẫu con tự mình gửi thiệp mời, mở tiệc chiêu đãi Dương phu nhân của hàng thêu Quảng Đông cư ở Tây Lăng."
Tạ Lương Viện trong lòng kinh ngạc, không thể tưởng tượng được thời gian gấp rút như thế, lại là vào ngày đoàn viên này, Tạ lão phu nhân lại có thể mời được Dương phu nhân ở hàng thêu Quảng Đông cư.
Dương phu nhân khuê danh là Chung Á Phù, sinh ra cao quý, bá phụ Chung Hầu, là cữu công ruột thịt của đương kim thiên tử, mẫu thân là Thụy An công chúa. Phu quân Dương Trâu Kỳ quan bái tứ phẩm Hộ Bộ thị lang, mà bản thân nàng ta cũng là hoàng thương (1) ở Tây Lăng, cũng là bạn thân trong khuê phòng của đương kim hoàng thái hậu.
(1) hoàng thương: Thương nhân hoàng gia
Nếu là mở tiệc chiêu đãi ngày thường thì tốt, nhưng Trung thu thì.. Tạ Lương Viện mơ hồ cảm thấy, Dương phu nhân lần này tới đây, là có mục đích khác.
Quả nhiên, Lưu thị vui mừng khôn xiết, nhỏ giọng nói với nàng: "Ta nghe ra ý trong lời nói của tổ mẫu con, đêm nay muốn cho Dương phu nhân thu Viện Nhi làm nghĩa nữ."
Tạ Lương Viện quả thật giật mình không nhỏ, Tạ gia cùng lắm chỉ là nhà thương nhân, dựa vào đâu mà nữ nhi của một công chúa sẽ đồng ý thu nàng làm nghĩa nữ chứ?
Chung Á Phù mặc dù không nói gì, nhưng ở Tây Lăng này muốn làm nghĩa nữ của nàng ta chỉ sợ là xếp hàng dài từ cửa lớn Dương phủ ra đến ngoài thành dài ba dặm, làm sao có thể sẽ rơi xuống trên người nàng đây?
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT