Tạ Lương Viện biết người đối với những thứ không biết thường thường là nếu hiểu biết càng nhiều thì càng không sợ, cho nên nàng phải làm cho đến nơi đến chốn mới thôi, nàng lập tức lên tiếng rằng mình không thoải mái, Tạ lão phu nhân liền sai người dẫn những đứa trẻ vừa rồi lại đây, để Lưu thị đưa nàng trở về trước.
Sau khi Tạ Lương Viện rời đi, Chung phu nhân và Thái thị cũng không có tâm tư nói chuyện, nhao nhao cáo lui.
Tạ lão phu nhân cũng không còn hứng thú, chỉ nhàn nhạt mà phân phó: "Chuyện hôm nay, nếu như từ miệng của ai phun ra nửa câu, làm hỏng thanh danh của lục nha đầu, ta tuyệt đối sẽ không tha."
Mọi người vội vàng gật đầu, chỉ có Chung phu nhân khóe miệng không dấu vết mà mím một chút, thầm nghĩ: "Người là đau lòng cho nha đầu kia thì có, sợ người ta nói nàng ta mệnh yếu, nhưng nàng ta cứ như vậy thì chỉ sợ cả Tây Lăng này cũng không có gia đình nào tử tế chấp nhận bao dung nàng ta."
Đến uyển tử nhà mình, Tạ Lương Viện liền tạm biệt mẫu thân, bảo Thanh Hà dìu nàng trở về phòng.
Trở lại tẩm phòng, vừa mới đóng cửa phòng ngủ lại, Tạ Lương Viện liền phất tay Thanh Hà, nhào tới trên giường, đạp chân, đấm giường, không hề có chút hình tượng nào mà cười ha ha.
Thanh Hà giật mình, vội tiến lên: "Lục tiểu thư, ngài làm sao vậy?"
Tạ Lương Viện không để ý tới, thẳng đến khi cười sắp tắt thở mới chậm rãi đứng dậy, ý cười trên khóe miệng chậm rãi biến mất ――
Lòng Thanh Hà không khỏi thắt chặt, chỉ cảm thấy ánh mắt của Tạ Lương Viện như tơ lạnh, nhàn nhạt, không tiếng động, gường như có loại kỳ ảo nào đó trói chặt nàng ta, Thanh Hà lại không dám liếc mắt một cái, liền cúi đầu.
Tẩm phòng đột nhiên yên tĩnh lại, bốn mắt nhìn nhau, khóe miệng Tạ Lương Viện hơi nhếch lên, chậm rãi ngồi dậy, thắt lưng thẳng tắp, ngồi ngay ngắn, không nói một lời mà ngửa đầu nhìn Thanh Hà đang đứng ở một bên.
Thanh Hà nuốt một ngụm nước miếng, tuy rằng không biết mình đã phạm phải lỗi gì, nhưng nàng ta theo bản năng mà quỳ xuống.
Tạ Lương Viện chậm rãi gật đầu, nhàn nhạt nói: "Thanh Hà, ngươi ở bên cạnh mẫu thân ta bao lâu rồi?"
Thanh Hà cẩn thận ngẩng đầu lên, vừa chạm đến nụ cười tang thương mang theo chút không hợp so với tuổi của Tạ Lương Viện, không kiềm lòng giấu được, cẩn thận trả lời: "Hồi lục tiểu thư, lúc nô tỳ 6 tuổi đã được phu nhân thu mua, đến bây giờ đã được 21 năm."
"Ngươi đã qua tuổi lấy chồng, nói thử xem, lúc trước tại sao không để mẫu thân tìm cho ngươi một nhân duyên tốt. Mẫu thân từ trước đến nay khoan dung đối với người bên cạnh, ngươi lại là người thân thiết bên cạnh mẫu thân, mẫu thân làm sao nỡ bỏ lầm thanh xuân của ngươi?"
"Là nô tỳ không muốn gả, nô tỳ sinh ra mệnh khổ, phụ thân ham mê đánh bạc, gia sản tan hết, còn muốn đem nô tỳ bán vào hầm chứa, là phu nhân lương thiện, đã mua lại nô tỳ. Nô tỳ thề sẽ hầu hạ phu nhân và tiểu thư cả đời." Từ nhỏ Thanh Hà nhìn phụ thân đánh bạc thua liền đem mẫu thân cùng các tỷ muội nàng trút giận, mấy huynh đệ tỷ muội của nàng đều bị bán rẻ.
Nam nhân đối với nàng mà nói, như ác ma!
Tạ Lương Viện gật gật đầu, trầm mặc thật lâu, đột nhiên mở miệng: "Thanh Hà, ngươi đối với mẫu thân ta trung thành và tận tâm, ta thấy trước mắt rõ ràng, hiện giờ, ta nơi này có việc muốn tìm người đáng tin cậy để làm, nếu làm tốt, về sau ngươi chính là người của ta, nếu làm không tốt, cho dù xảy ra một chút sai lầm gì, Tạ phủ này liền không có chỗ cho ngươi dung thân, ngươi suy nghĩ cho kỹ, có nguyện ý tiếp nhận việc này hay không."
Bởi vì thân thể yếu ớt, thanh âm của nàng mềm mại mà vô lực, nhưng trong xương cốt lộ ra tia lạnh lẽo và cứng rắn, làm cho Thanh Hà cảm thấy có một cỗ áp lực bất thường.
Nàng ta cúi đầu, suy nghĩ một lát, lúc ngẩng đầu lên, chắc như đinh đóng cột nói: "Lục tiểu thư, nô tỳ sẽ nghe người sai khiến."
Từ trong mắt Tạ Lương Viện hiện ra ý cười nhạt, hời hợt đến nỗi Thanh Hà thất thần một lát, có một loại cảm giác gì đó không thể nói ra.
"Lại đây!" Tạ Lương Viện giơ tay lên, đợi Thanh Hà đưa lỗ tai lại gần, mới nhẹ giọng nói: "Thanh Hà, bây giờ ngươi lập tức đi ngủ, chờ đến giờ Tuất ban đêm thì thức dậy, giúp ta theo dõi Hạ Lăng Tích, xem nàng ta.."
Thanh Hà tuy rằng nghi hoặc khó hiểu, nhưng vẫn ghi nhớ từng điều một, thỉnh thoảng lại hỏi kỹ lại một câu.
Sau khi Thanh Hà rời đi, Tạ Lương Viện nằm ngửa, khóe miệng còn sót lại mà cười trước sau không ngớt!
Đêm nay đối với rất nhiều người là một đêm không bình thường, Chung phu nhân sau khi về tẩm phòng, lập tức cởi sạch ngọc trang trên người, còn phân phó bà tử và nha hoàn nội tẩm xem phòng khắp nơi, phàm là đồ vật dính một chút ngọc, toàn bộ đều chuyển đi nơi khác, ngay cả một khối bạch ngọc khảm trên đầu giường cũng không buông tha, để cho một bà tử cầm kéo cậy xuống.
Thái thị tuy tâm hoảng hốt, nhưng đến đêm khuya, chỉ gọi hai nha hoàn bồi tẩm, lệnh cho các nàng không cần tắt đèn, liền đi ngủ.
Đêm xuống, đã qua canh ba, 'Hạ Lăng Tích' cuộn mình trên giường, phía sau lưng dựa vào nha hoàn Lạc Minh, cảm nhận được tiếng hít thở vững vàng của nàng ta, bản thân lại không hề buồn ngủ.
Thỉnh thoảng vươn tay ra chăn, nơm nớp lo sợ mà nhìn thoáng qua vòng tay.. Không có oánh quang!
Nhắm mắt lại, không ngừng nói với bản thân, ngủ đi, không có việc gì hết, đừng để mình sợ hãi. Nhưng trong đầu lại không khống chế được mà suy nghĩ.. Chẳng lẽ là bởi vì trên bàn vẫn còn một ngọn đèn?
Nàng ta.. ở đâu? Sẽ nằm kế bên người mình sao? Hay là.. đang đứng ở đầu giường, nhìn mình?
Nàng ta vỗ vỗ ngực, nơi đó tim nhảy loạn đập thình thịch! Ngay cả hô hấp cũng cảm thấy khó khăn!
Hôm nay sau khi từ phòng Tạ lão phu nhân đi ra, 'Hạ Lăng Tích' liền ngây ngốc ngồi yên ở trong tẩm phòng, một hồi cầm vải quấn lên vòng tay, một hồi lại bôi chút dầu lên cổ tay, đem vòng tay tháo xuống, nhìn trái nhìn phải, nhìn không ra có điều gì khác thường.
Đêm xuống, trong tẩm phòng đèn đuốc sáng trưng, nàng ta ngồi cả một ngày, thắt lưng lại đau, muốn tiếp tục chịu đựng đến rạng sáng, nhưng ngẫm lại, đã vượt qua được đêm nay, vậy đêm mai thì sao đây? Không lẽ sau này đều là ngày ngủ đêm ra ngoài?
Không còn cách nào khác, chỉ có thể gọi nha hoàn gửi tin cho Hạ Lăng Nguyệt, bảo nàng ta lại đây bồi qua đêm.
Chưa đến nửa chén trà, nha hoàn trả lời, nói là Hạ Lăng Nguyệt đêm nay người không thoải mái, đã đi ngủ sớm.
"Hạ Lăng Tích" trong lòng biết rõ là nàng ta kiếm cớ từ chối, hôm nay, những người biết chuyện chỉ sợ sẽ coi nàng là ôn thần (1), không dám tiếp cận nàng nửa bước.
(1) ôn thần: Có nơi còn gọi là quỷ dữ, làà một vị thần chuyên mang dịch bệnh gieo rắc làm hại con người.
Thắp đèn lên cùng nha hoàn Lạc Minh thêu thùa đến canh ba, rốt cuộc chịu không nổi, liền lệnh nàng ta đêm nay bồi tẩm.
Những người khác, nàng ta cũng không dám gọi đến tẩm phòng, nàng ta sợ.. sợ rằng khi mình gặp ác mộng, không nhịn được mà hét lên mất!
Gió ngoài cửa sổ thổi qua, lay động ở trong bóng đêm giống như là âm hồn, nàng ta đột nhiên lấy chăn xốc qua đầu, vội vàng thở dốc ở trong ổ chăn!
Không ―― nàng ta không thể tiếp tục như vậy được, rụt đầu một cái rồi lại ló đầu ra, dứt khoát mở mắt nhìn cho rõ ràng.
Nàng ta đẩy đẩy Lạc Minh ở bên cạnh: "Dậy đi!"
Lạc Minh "A" một tiếng rồi nhảy dựng lên, làm cho 'Hạ Lăng Tích' sợ tới mức thiếu chút nữa tim từ trong lồng ngực nhảy ra, chợt nổi lên tức giận, vung tới một cái tát: "Nửa đêm canh ba ngươi ríu rít la lên làm cái gì, mau đi qua tắt đèn đi."
Lạc Minh oan ức, cũng không dám nói cái gì, xốc chăn lên, mang giày đi qua thổi tắt đèn.
Trong tẩm phòng ngay lập tức tối sầm lại, một bàn tay của 'Hạ Lăng Tích' không tự giác được mà đè lại vòng ngọc trên cổ tay.
Đợi Lạc Minh lên giường, nàng ta chịu đựng đau đớn, cởi vòng ngọc từ trên cổ tay ra, cầm ở trên tay, nhìn liếc mắt một cái, cắn chặt răng, run rẩy nói: "Lạc Minh, kéo rèm cửa sổ lại đi, ánh trăng bên ngoài sáng quá."
Lạc Minh không dám cãi lời, bước xuống giường, lảo đảo mà đi qua kéo rèm xuống.
Thoáng chốc, trong phòng một mảnh tối tăm, nàng ta gắt gao cắn cánh môi, nhịn xuống mở miệng kêu Lạc Minh cầm đèn, đôi tay nắm chặt vòng ngọc, trong lòng bàn tay thấm mồ hôi lạnh, sau một hồi mới chậm rãi mở lòng bàn tay ra ――
Trong bóng đêm, bên trong vòng ngọc, oánh quang lập loè, trái tim nàng ta hung hăng va chạm vào lồng ngực, chịu đựng sợ hãi ngập trời, cuối cùng nhìn thấy ba chữ "Hạ Lăng Tích" vô cùng rõ ràng hiện lên trong bóng đêm.
"A ――" nàng ta kêu thảm thiết một tiếng, hung hăng đem vòng ngọc trong tay ném đi, đột nhiên vuốt ve bụng, chỉ cảm thấy một dòng nước ấm ở bên dưới trào ra, trong nháy mắt khiến cho nàng ta sợ hãi tuyệt vọng đến mức muốn hồn phi phách tán, bắt lấy tay Lạc Minh, khóc thảm: "Đi.. đi gọi lang trung.."
Lạc Minh liên tục dạ dạ, gần như là lăn xuống giường, luống cuống tay chân mà khoác áo, chạy vội ra ngoài.
"Không được, quay lại!" Nàng ta lảo đảo hét lên một cái, suy nghĩ dần dần chết lặng, nàng dùng sức véo mặt mình một cái, tự nói với bản thân: Bình tĩnh, đừng loạn, hiện tại không thể để người khác biết trong bụng nàng có hài tử!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT