Con người Vân Hề chính là như vậy, người nàng không để ý, có nói nhiều, nàng cũng xem như tiếng gió thổi.
Nếu không, cái đám anti đó mỗi ngày đều nhảy vào chửi rửa nàng, chẳng phải nàng là đã bị tức chết lâu rồi sao.
Thấy nàng không nói chuyện, Lục Tu Trưng trong lòng càng thêm xác định, bản thân nói trúng tâm tư của nàng, tính nhân cơ hội mượn sức, tăng thêm lợi ích, làm nàng trở thành quân cờ của mình.
“Hiện tại, nhà họ Văn đã tự thân khó bảo toàn, ngươi ở trong cung không có bất kỳ chỗ dựa nào, lấy cái gì đấu với nhà họ An Lăng, chỉ dựa vào gương mặt này của ngươi sao?”
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng hồng nhan bạc mệnh, hôm nay ngươi có thể tránh được một lần, sau này cũng sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba, ngươi cảm thấy bản thân có thể thoát được như ngày hôm nay? Ta có thể giúp ngươi đạt được một ví trí nhất định trong hậu cung, thậm chí là thân phận cao quý kia.”
Nếu là đổi thành Ngu Điềm Nhi, lúc này hai người khẳng định là ăn nhịp với nhau, bắt tay xử lý vai ác bạo quân Đế Vô Thích.

Nhưng Vân Hề không phải Ngu Điềm Nhi, nàng sẽ không bao giờ phản bội Đế Vô Thích, càng sẽ không lựa chọn hợp tác với Lục Tu Trưng.
Nâng nâng mắt ngập nước nhìn hắn chăm chú, giọng lạnh lùng: “Biết hiện tại ta muốn làm gì không?”
Lục Tu Trưng giật mình ngạc nhiên: “Muốn làm gì?”
“Ta muốn mắng người, nhưng ngươi không phải.”
Lục Tu Trưng đầu óc xoay nửa ngày, mới hiểu hết ý trong lời nói của nàng.
Nàng ta nói hắn không phải người!
“Nếu ta không hiểu sai ý, thì ngươi đang mắng ta!”
Vân Hề nhún vai, môi anh đào hé mở: “Tự tin một chút, phải tin tưởng năng lực phân tích của bản thân.”
Mấy năm nay, Lục Tu Trưng nhẫn nhục vì chuyện lớn, cúi đầu khom lưng, cảm thấy bản thân đã nhận hết mọi ánh mắt xem thường và khinh nhục, trong lòng tích góp quá nhiều oán giận.
Thống hận nhất chính là người khác cười nhạo thân phận của hắn, dẫm đạp tôn nghiêm của hắn.
Ánh mắt nhìn Vân Hề tối tăm, gương mặt tuấn tú trắng nõn lộ ra hung ác nham hiểm: “Không biết điều, ta thật muốn nhìn xem ngươi cuối cùng chết như thế nào.”
Vân Hề muốn mắng hắn chạy nơi khác chơi đi, đừng đứng đây sủa bật, nhưng lời còn chưa kịp nói, thì phía cánh cửa đóng chặt kia phát ra một tiếng vang thật lớn.
Một lát sau, có mấy bóng dáng xuất hiện ở trước mặt nàng, dẫn đầu là Đế Vô Thích, phía sau là một đám thị vệ.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Vân Hề chớp chớp mắt: “Thích… Bệ hạ? Sao ngài lại tới đây?”
Sau khi Đế Vô Thích từ miệng cung nữ Uyển Bạch biết được tin nàng bị Thái phi mang đi, sợ nàng bị thương, lập tức sai người đến chỗ Thái phi tìm người.
Nào ngờ, một lát sau, cung nhân trở về nói, Thái phi đã cho người đi mời Vân mỹ nhân, nhưng đã lâu cũng chưa thấy xuất hiện tại cung điện Thái phi trong, giống như đã mất tích, không biết đi nơi nào.
Đế Vô Thích trực tiếp kêu Huyền Long Vệ ra tay, tìm người khắp hoàng cung.
Tuy rằng Tử Anh đã đủ cẩn thận, nhưng ban ngày ban mặt, một người sống sờ sờ như vậy, không có khả năng đột nhiên bốc hơi.
Muốn nói, gương mặt này của Vân Hề thật sự là quá bắt mắt, những người từng gặp qua nàng đều sẽ không quên.
Huyền Long Vệ ra tay, ngay cả bức họa cũng không cần, một đường tìm được tới nơi này.
Còn bắt được Tử Anh và tiểu thái giám chịu trách nhiệm chăm sóc đám chó Ngao này, bọn họ trốn ở bên ngoài còn chưa tới kịp rời đi.
Hai người bị đè quỳ trước mặt Đế Vô Thích, mới đầu còn cắn chết không nói.
Nhưng Huyền Long Vệ có rất nhiều cách cạy ra miệng bọn họ.

Đế Vô Thích cũng biết, Vân Hề bị khóa ở bên trong viện này chung với đám chó Ngao bị bỏ đói mấy ngày, sắc mặt lập tức thay đổi, dẫn theo người đuổi lại đây.
Một chân giữ đá văng cửa.
Mắt đen như đao, lệ khí mọc lan tràn.
Trên đường đến nơi này, Đế Vô Thích đã chuẩn bị cho trường hợp tệ nhất, hắn không biết đã bao nhiêu năm bản thân chưa từng tức giận đến như thế.
Trong lòng còn sinh ra ngọn lửa báo thù thay Vân Hề.
Hết chương 55
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play