Vân Hề thầm nghĩ: Vậy ngươi nhanh câm miệng đi!
Cuối cùng, Thái phi tự tìm bậc thang cho chính mình, kết cục rụt đuôi trở về.
Vân Hề rót rượu càng làm càng thuận tay, nhưng sau khi Đế Vô Thích uống liên tiếp bảy tám chén, tiểu cô nương bắt đầu lười biếng, không phải cố ý thả chậm động tác chính là rót tràn chén.
“Hết rượu?” Đế Vô Thích nhìn chén rượu, suy nghĩ dạo chơi nửa ngày mới nhướng mày hỏi một câu.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vân Hề dùng móng vuốt nhỏ lại lay lay cổ tay áo của hắn, kéo kéo, đồng thời cũng dán cơ thể của mình qua, nhỏ giọng nói: “Uống rượu nhiều sẽ say, say sẽ rất khó chịu.”
Không phải hết rượu, mà là nàng không muốn nam thần uống quá nhiều.

“Thức ăn trên bàn nhìn ngon như vậy, ngài đều không muốn nếm thử sao? Phật khiêu tường ăn siêu ngon đó.” Đế Vô Thích nhìn nàng, thấy nàng đang dùng hai mắt to nhìn chằm chằm vào mình, đôi mắt sáng lóng lánh mà nói, thật sự ăn rất ngon, muốn chia sẻ với hắn.
Đế Vô Thích cư nhiên phá lệ cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng đưa vào miệng, ừm, hương vị không tồi.
“Còn món thịt anh đào và bồ câu non nướng, cũng ăn siêu ngon luôn.”
Vân Hề làm fan bạn gái vô cùng tận tâm tận trách nhiệm, bắt đầu dụng tâm chia sẽ món ngon cho hắn.
“Mề gà cay xào quá cay, nếu ngài không thể ăn cay thì đừng ăn. Hay là uống trước một chút canh đi, canh lạnh sẽ rất nhạt nhẽo, không ngon đâu.”
“À, ngài có muốn nếm thử một chút món đậu hủ phù dung kia hay không?”
……….
Đế Vô Thích vốn là không có hứng ăn uống, nhưng hiện tại, hưởng thụ tầm mắt quan tâm của nàng, dựa vào lời nói của nàng, nếm những món nàng nói qua ăn.
Sự hỗ động giữa hai người ở trong mắt những người khác, hiển nhiên được giải đọc thành một ý nghĩa khác.
Chúng đại thần: Xem ra vị nhà họ Văn kia là thật sự vào mắt bệ hạ, về sau phải tiếp xúc nhiều hơn với nhà họ Văn.
Thái phi An Lăng Yến: Hôm nay Hoàng đế trình diễn có chút quá mức, chẳng lẽ có kế hoạch gì?
Quý Phi An Lăng Dao: A, hoàng đế vì che dấu bản thân không phải nam nhân, thật đúng là phí hết tâm tư.
Lạc Tinh Hà: Cái tên cẩu nam nhân Đế Vô Thích này, quá không biết xấu hổ, quá thích khoe khoang, còn không phải là bên người có tiểu tiên nữ hầu hạ sao! Có gì đặc biệt hơn người.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

……
Cung yến tiếp tục đến phân đoạn tiếp theo, dâng tặng lễ vật.
Nhiều người tặng lễ như vậy, khẳng định sẽ không có đủ thời gian, người hôm nay có thể ra mặt dâng tặng lễ vật đều có địa vị cao.
Đầu tiên là một vài trọng thần dâng tặng lễ vật, chúc thọ.
Kế tiếp chính là Thái phi, đại công chúa và hai Vương gia.
Tuy rằng mấy người này xem như là người thân họ hàng của Đế Vô Thích, dù bằng mặt không bằng lòng vẫn phải làm đúng quy cũ.
Sau khi hai vị Vương gia kia chúc thọ xong là đến lượt phi tử trong hậu.
Quý Phi An Lăng Dao mở đầu, quà tặng chính là một bộ tranh, nói là tuyệt bút của một vị đại sư nào đó, *giá trị liên thành.
* giá trị liên thành: Có thể so sánh với một tòa thành trì, hoặc không thể tính bằng tiền.
Hiền phi tặng chính là kinh Phật tự tay sao chép, nói là mấy đêm không ngủ mới hoàn thành, nói ra rất chân thành dụng tâm.

Thục phi là một bức tranh thêu, nhưng không phải thêu hoa cỏ, mà là vạn dặm non sông, mở ra ước chừng dài 5 mét, nghe nói thêu suốt một năm. Đôi mắt này, sức tay này, Vân Hề là thật sự bội phục.
Đức phi là một người đẹp lạnh lùng, xuất thân nhà tướng, tặng chính là một bộ cung nỏ rất khí phách, đương nhiên, bộ cung nỏ này cũng không phải là vật tầm thường, nghe nói là của vị đại sư nào đó tự tay chế tạo, phí thời gian suốt một năm mới hoàn thành.
Ba vị này tặng quà xong, thì đến phiên bọn Vân Hề.
An Lăng Vận tặng chính là một bộ trà cụ tốt nhất, đương nhiên, cũng là của một vị đại sư nào đó làm ra.
Tư Tiền Nghi từ nhỏ đã tập cổ võ, cho nên, đứng lên biểu diễn một điệu múa kiếm, cầm kiếm bạc trong tay, cứ như vậy, không mở miệng nói lời nào vẫn là có vài phần hương vị.
Đến nỗi Ngu Điềm Nhi sao… Nàng ta dâng tặng một điệu múa.
Người ta là mang theo vầng sáng nữ chủ, cho dù biểu diễn nằm thẳng chân đặt đá tảng lên ngực cũng có thể thắng được lòng người, được reo hò cổ vũ.
Hết chương 35

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play