Lão ngự y lại hỏi: “Vậy bị sốt nóng hẳn là do độc phát, tiểu chủ tử có biết là độc gì hay không?”
Nếu muốn giải độc, phải biết rõ ràng độc tính mới hốt thuốc đúng bệnh.
Vân Hề tiếp tục lắc đầu: “Ta không biết.”
Không biết có phải bởi vì nguyên nhân cơ thể không thoải mái hay không mà giọng nói đều mềm vài phần.
Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đế Vô Thích vẫn luôn im lặng không lên tiếng, con ngươi bình tĩnh, đột nhiên lên tiếng: “Nàng biết độc gì còn cần ngươi tới xem, Huyền Long Vệ, khiêng Lạc Tinh Hà tới.”
Lông mi cong vút như cánh bướm của Vân Hề run rẩy, cái tên Lạc Tinh Hà nghe có chút quen tai, đầu choáng váng suy nghĩ nửa ngày mới nhớ ra.
A, là Lạc Tinh Hà đó!

Là Tả Thừa Tướng của Long Càn, được xưng đệ nhất công tử của Thiên Nguyên Đại Lục, thiếu niên thành danh, ba tuổi tập văn, bốn tuổi luyện võ, năm tuổi tinh thông thơ từ, bảy tuổi tinh thông âm luật. Nếu là ở thế kỷ 21, chính là thần đồng.
Bởi vì Đế Vô Thích không có bị vầng sáng của nữ chủ bao phủ, yêu nữ chủ, cho nên vẫn luôn lẻ loi một mình, mà Lạc Tinh Hà lại luôn xuất hiện ở bên cạnh Đế Vô Thích, trên mạng có nhiều hủ nữ ghép cặp đôi này với nhau gọi là “Thích Hà cp”.
Vân Hề không phải đảng cp, tuyệt đối sẽ không thừa nhận bộ đôi này!
Cái gì mà Thích Hà cp kia chứ, nàng cảm thấy một chút cũng không thích hợp!
Lạc Tinh Hà là phàm nhân, làm sao có thể xứng đôi với Thích Thích nhà nàng.
Đế Vô Thích căn dặn một câu, làm nàng ngoan ngoãn chờ, nhanh chân chạy lâm triều. Lạc Tinh Hà sáng sớm cũng tới tham gia lâm triều, nửa đường đã bị Huyền Long Vệ khiêng đi.
“Bệ hạ tìm ta? Còn rất sốt ruột? Chuyện gì?”
Huyền Long Vệ chỉ nhận lệnh làm việc, cũng không biết được bên trong Điện Huyền Long rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Lạc Tinh Hà lải nhải một đường cũng không hỏi ra nguyên nhân.
“A Thích, vội vã tìm ta tới như vậy, có phải nhờ ta hay không?”
Tịch Thiện thấy Lạc Tinh Hà vào Điện Huyền Long như là dạo vườn hoa nhà mình, lập tức tiến lên tiếp đón.
“Tả tướng đại nhân , bệ hạ không ở Điện Huyền Long, đã lâm triều.”
Lạc Tinh Hà giật mình ngạc nhiên: “Hắn không ở vậy tìm ta tới làm gì?”

Truyện được dịch và edit bởi Sắc - Cấm Thành. Đăng tải duy nhất tại lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là bản . Thường bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tịch Thiện dẫn người vào trong: “Bệ hạ gọi Tả tướng đại nhân  tới là vì Vân mỹ nhân.”
Lúc này Lạc Tinh Hà càng kinh ngạc: “Vân mỹ nhân? Vân mỹ nhân là cái quỷ gì?”
Tuy Vân Hề thiêu choáng váng, nhưng nàng có thể nghe thấy rõ ràng giọng nói của Lạc Tinh Hà, cái gì kêu nàng là cái quỷ gì!
“Ngươi cảm thấy ta là cái quỷ gì?”
“Trời đất thiên địa ơi! Điện Huyền Long từ đâu lòi ra nữ nhân? Là nữ nhân sao? Tịch Thiện, ta không nhìn lầm đi?! Không phải tiểu thái giám cải trang?”
Tịch Thiện đã quen tính tình này của Tả tướng: “Tả tướng đại nhân , vị này chính là Vân mỹ nhân.”
Lạc Tinh Hà là thật sự kinh ngạc, mở to hai mắt nhìn chằm chằm Vân Hề trên long sàng suốt cả buổi, nơi nào là cái quỷ gì, rõ ràng là một tiểu tiên nữ còn sống sờ sờ nha!
“Tịch Thiện, chủ tử của ngươi khi nào ẩn giấu tiểu tiên nữ ở Điện Huyền Long vậy?”

Đây là lần thứ ba Tịch Thiện giải thích thân phận của Vân Hề: “Tả tướng đại nhân , vị này chính là Vân mỹ nhân, hơn một tháng trước mới vào cung, là nữ nhân trong hậu cung của bệ hạ.”
A, Lạc Tinh Hà nhớ tới… Đúng là một tháng trước mới vào bốn vị mỹ nhân, nếu hắn nhớ không lầm, thì xác thật có một vị họ Văn, không khỏi nâng mắt đánh giá vị mỹ nhân trước mắt này.
Hắn nghe nói Vân Hề đứng đầu trong ba mỹ nhân đẹp nhất tam quốc, hỏi hỏi mới biết, chỉ là một con nhóc mười mấy tuổi, còn chưa làm lễ trưởng thành, một con tiểu nha đầu ngây ngô như vậy thì có thể đẹp thành cái dạng gì?
Lúc ấy hắn là nói như thế nào: Một đám chưa hiểu việc đời, phàm là có chút tư sắc đều có thể thổi tới trời cao.
Nhưng hiện tại, hắn cảm thấy mặt mình có chút đau.
Vân Hề không sợ hắn đánh giá, ngưỡng cổ trắng như thiên nga, không có nửa điểm ngượng ngùng, thẳng thắng, ngơ ngác trừng ngược lại.
Hết chương 24

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play