Thanh niên như vậy, đặt ở trên đường phố tuyệt đối là không cách nào nhận ra.

Chỉ là, ngay khi ánh mắt rơi vào trên người thanh niên này, trong lòng Mục Vân lại run lên.

Linh Huyệt cảnh!
Nhìn thấy hay tay thanh niên hơi nhô lên, hai tay khổng vũ hữu lực, Mục Vân hiểu rõ, người này chắn chắn là một vị võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh nhất trọng.

Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở ra huyệt hợp cốc ở hai bàn tay, khiến cho lực lượng hai tay tăng thêm gấp mười.

So với nhục thân thập trọng đỉnh tiêm cự lực năm vạn cân, võ giả Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở ra hợp cốc huyệt, đấm ra một quyền sẽ có chừng hơn năm vạn cân.

Đây cũng là chỗ kinh khủng của cường giả Linh Huyệt cảnh.

Dùng chân nguyên trong cơ thể mở thập đại huyệt khiếu, mở ra mỗi một huyệt khiếu đều là lực lượng võ giả biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Cho nên có lời nói: Linh Huyệt thập trọng thiên, nhất trọng nhất biến thiên.

Đủ để nhìn ra, võ giả cảnh giới Linh Huyệt cảnh thập trọng, mỗi một trọng biến hóa đều cường đại khác nhau.

Mà khác biệt giữa nhục thân thập trọng và Linh Huyệt thập trọng càng như một trời.

Nhìn thấy thanh niên sắc mặt bình thường kia mở miệng, đôi mi thanh tú của Tần Mộng Dao nhíu lại.

- Linh Huyệt cảnh nhất trọng, mở ra hợp cốc huyệt mà thôi, chẳng lẽ ngươi cho rằng đứng ra là sẽ cho bọn họ chỗ dựa sao?
Nhìn thấy thanh niên, Tần Mộng Dao khinh thường nói.

Ba ba!

Thanh niên lần nữa vỗ tay, cười nói:
- Tần Mộng Dao, đại tiểu thư Tần gia, chú định sống không quá hai mươi tuổi, thế nhưng lại được Mục Vân chữa khỏi hàn độc trong cơ thể, tu vi một đường tăng vọt, quả nhiên!

Thiệu Minh nói quả nhiên không sai!
Thiệu Minh!
Trong mắt Mục Vân lóe lên hàn mang.

Hàn độc trong cơ thể Tần Mộng Dao, người khác không biết, thế nhưng hắn lại biết rất rõ ràng.

Băng Hoàng Thần Phách cường đại, những người trước mắt này lại một người cũng không rõ ràng, thế nhưng toàn bộ Thiên Vận đại lục, hoặc là đỉnh tiêm trong Thánh Đan tông, chỉ sợ cũng sẽ có một số người có thể nhìn ra một ít mánh khóe.

Đến lúc đó, dùng thực lực của hắn bây giờ, nếu như một số người muốn cưỡng ép mang Tần Mộng Dao đi thì hắn căn bản sẽ không cách nào ngăn cản.

- Nói cái gì?
Tần Mộng Dao cũng cảm giác có chút không thích hợp.

Băng Hoàng Thần Phách cường đại, trước mắt chỉ có nàng và Mục Vân biết được, nếu rơi vào tay người có thực lực cường đại, hậu quả đúng là khó có thể tưởng tượng.

- Ha ha! Hiện tại ta cũng không rõ lắm, nhưng mà qua mấy ngày, kết quả sẽ sáng tỏ, đến lúc đó, hiện ra ở trước mặt ngươi chính là thiên địa càng rộng lớn hơn!
Thanh niên bình thường giống như nhìn một viên hoàng kim, trên mặt lộ ra biểu lộ cực nóng.

Đó là một loại điên cuồng giống như luyện đan sư nhìn thấy một viên thần đan được luyện chế thành công trong tay mình.

- Đáng tiếc ngươi không có cơ hội!
Nhìn thấy vẻ điên cuồng trên mặt thanh niên, sắc mặt Tần Mộng Dao lạnh lẽo.

Trước mắt, tình yêu của nàng và Mục Vân chỉ vừa mới bắt đầu, nàng không cho phép bất luận kẻ nào đánh vỡ.

- Hắc hắc, mượn cơ hội này thăm dò thực lực của ngươi một chút, ta cũng rất chờ mong!
- Lâm Minh sư huynh cẩn thận, nữ tử này không đơn giản!
- Yên tâm, nhục thân thập trọng mà thôi, không tổn thương được ta!
Trên mặt Lâm Minh lộ ra vẻ tươi cười cực kì bình thường, thân hình vọt ra.

Tần Mộng Dao sớm đã giận không kềm được, nhưng phàm là người nào muốn phá hư tình cảm giữa nàng và Mục Vân, đều phải chết.

Mục Vân càng không thể chịu đựng.

- Thiệu Minh, ngươi cũng đã biết, vẹt yêu nói láo, cho nên, hắn chú định sống không được bao lâu.

Sắc mặt Mục Vân phát lạnh, tay cầm Thanh Cương kiếm, phóng tới Thiệu Minh.

- Giết hắn!
Cùng lúc đó, ba người Thiệu Minh, Thiết Sơn Hỗ, Ba Dụ Đức lập tức xuất thủ.

Hai người Thiết Sơn Hỗ và Ba Dụ Đức vốn là nhục thân thập trọng, lại thêm Thiệu Minh cảnh giới cửu trọng Thông Linh cảnh đỉnh phong, còn có mười mấy tên võ giả thất trọng bát trọng, nháy mắt xúm về phía Mục Vân.

- Mặc Dương, nhìn kỹ đi, lần này sư phụ sẽ cho ngươi biết, cái gì là kiếm ý chân chính!
Giờ khắc này, Mặc Dương cảm giác được, trong lòng Mục Vân đang nổi lên một đám lửa, mà đám lửa này còn sắp bộc phát.

Đinh!

Một kiếm ra, Bổ Ảnh Chi Kiếm.

Một kiếm này, Mặc Dương nhìn qua vừa quen thuộc lại vừa lạ lẫm.

Quen thuộc bởi vì hắn chính là bởi vì một kiếm này của Mục Vân mà lĩnh ngộ được kiếm ý.

Mà lạ lẫm là bởi vì một kiếm này của Mục Vân quả thực khác lúc trước một trời.

Đinh đinh đinh!

Trong khoảnh khắc, tiếng kiếm đinh đinh đinh vang lên, thân thể Mục Vân lăng không bay lên, Quang mang Thanh Khuyết Kiếm chợt hiện, động tác của đám người dưới một kiếm này, giống như triệt để trở nên chậm lại.

Phốc phốc phốc phốc!

Trong khoảnh khắc, năm bóng ngườ, ngã xuống đất không dậy nổi, phần cổ phun ra tiên huyết, sinh mệnh tiêu tán.

Một kiếm thu hoạch tính mệnh của năm người, mà lại là dưới tình huống ba người Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ vây công, Mục Vân cảnh giới bát trọng Tụ Đan cảnh lại làm được đến bước này, quả thực là kỳ tích.

- Ngươi cho rằng như vậy vậy là xong à? Thiệu Minh, ta sẽ để cho ngươi hối hận vì ngươi đã lắm miệng!
Mục Vân vừa sải bước ra, võ giả dưới cửu trọng căn bản là không có cách nào ngăn cản hắn.

Dần dần, bước tiến của hắn, chạy về phía sau cùng Thiệu Vũ.

- Ngươi không phải muốn lấy lại không gian giới chỉ của ngươi sao? Bây giờ ta cho ngươi, ngươi đỡ được sao?
Mục Vân hét lớn một tiếng, trường kiếm đã xuất thủ.

- Ngươi dám, Mục Vân, nhanh ngăn lại hắn, ngăn lại hắn!
Nhìn thấy Mục Vân ép tới Thiệu Vũ mà đi, hai mắt Thiệu Minh đỏ như máu, nhìn chằm chằm Mục Vân, hận không thể phun ra lửa.

Chỉ là võ giả cảnh giới nhục thân bát trọng tới gần Mục Vân thì đều bị Mục Vân một kiếm đánh bay, cho dù võ giả cửu trọng Thông Linh cảnh cũng có thể bị Mục Vân xảo diệu tránh đi.

Nhìn thấy Mục Vân nhắm về phía mình, sắc mặt Thiệu Vũ trắng bệch.

Vừa rồi hắn đã thấy rõ ràng, Mục Vân một kiếm đánh bay một võ giả bát trọng Tụ Đan cảnh bên cạnh hắn mà con mắt cũng không nháy một cái.

Bát trọng Tụ Đan cảnh - Mục Vân, chỉ sợ chỉ có đại ca mới có thể ngăn cản được.

Gia hỏa này, đến cùng là tu luyện như thế nào?
Hắn không phải đã từng là phế vật nổi danh nhất Bắc Vân thành sao?
- Phế vật, đang suy nghĩ gì đấy? Ngươi không phải nói, sớm muộn cũng có một ngày sẽ để ta quỳ xuống trả lại không gian giới chỉ cho ngươi sao?
Mục Vân hét lớn một tiếng, thân hình nhảy lên.

Mà giờ khắc này, nhìn thấy Mục Vân nhảy lên, hai chân Thiệu Vũ sớm đã run lên, phù phù một tiếng, quỳ rạp xuống đất, quần ẩm ướt một mảnh.

- Không!
Nhìn thấy Mục Vân không lưu tình chút nào, cuối cùng vẫn vung ra một kiếm, sắc mặt Thiệu Minh dữ tợn đến cực hạn.

Phốc!

Cuối cùng, nương theo một tiếng phốc phốc vang lên, một cái đầu người ầm vang rơi xuống đất.

Thiệu Vũ, triệt để mất mạng.

Hai huynh đệ này từ khi tiến vào Bắc Vân thành đã một mực tính trăm phương ngàn kế với, gi3t chết cũng không quá phận.

- Tốt, rất tốt, Mục Vân, tử kỳ của ngươi đã đến!
Thân thể Thiệu Minh thẳng tắp, chịu đựng bi thống quát:
- Ba Dụ Đức, Thiết Sơn Hỗ, chỉ cần các ngươi giúp ta chém giết Mục Vân, trở lại tông môn, ta sẽ thỉnh cầu với gia gia của ta, tặng cho mỗi người một món huyền khí hạ phẩm để báo đáp!
- Chuyện này là thật?
- Chuyện này là thật?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play