Trong khi Chu Phong Thanh đang ăn uống ngon lành vì cô đã quyết định gọi thêm 10 chén cháo nữa.
Xung Thiên hỏi cô có muốn mua thêm đồ dùng hàng ngày nào không rồi anh liền tức tốc chạy đi mua cho cô.
Trong lúc cô đang ăn, mẹ Chu ra ngoài nghe điện thoại cô nghe loáng thoáng là vấn đề đầu tư gì đó, Dạ Tinh Lam đích thực là kiểu người phụ nữ mạnh mẽ, độc lập.
Dạ gia là một gia tộc lâu đời nhưng có gốc rễ chặt chẽ với các thế lực ở ngoài nước, những năm gần đây mới di dời vào trong nước , nhưng con gái út Dạ Tinh Lam không muốn kế thừa công ty của nhà mình, bà chọn tự mình thành lập nên công ty riêng.
Mẹ Chu gọi điện xong bước vô phòng bệnh vẻ mặt áy náy, xoa đầu cô nói :" Tiểu Phong công ty mẹ có chút chuyện, mẹ đi một lát rồi quay lại với con, con ở đây chơi cùng A Thiên nha ".Chu Phong Thanh ngẩng đầu nhìn mẹ mình :" Dạ con không sao mẹ cứ lo chuyện công ty đi" nhìn con gái ngoan ngoãn,tim Dạ Tinh Lam như mềm đi, bà lo lắng dặn dò: " Con cần gì cứ nói mẹ, mẹ gọi dì Tạ đến muốn ăn gì cứ nói dì".
Sau khi mẹ Chu và anh hai Chu rời đi, Phong Thanh quyết định làm một giấc.
Khoảng 15 phút sau cô tỉnh dậy, cô cảm nhận được một người khác đang ở đây núp đằng sau cánh cửa phòng bệnh, đây là thói quen cô được huấn luyện khi ở kiếp trước, cơ thể có phản ứng trước não, vì bị đuổi giết, rình rập suốt ngày nên cơ thể tự có ý thức.
Nhưng hình như người này không có ý đồ xấu với cô.
Cô điều chỉnh giường bệnh cho cô ngồi dậy rồi cất giọng nghiêm chỉnh :" Là ai? " một cái đầu nhỏ màu bạch kim tạo hìnhtheo kiểu tomboy cực kì đẹp trai cùng với đôi mắt mèo long lanh thò vô cửa phòng bệnh.
Theo như trí nhớ của nguyên chủ, đây là bạn thân khác trường khác lớp của cô - Thời Yên cũng là người gặp tai nạn với nguyên chủ.
Thời Yên thấy cô tỉnh lại ngồi trên giường nước mắt lập tức trào ra, không màng hình tượng , gào khóc vồ lấy cô :" huhuhu tớ tưởng cậu sẽ không tỉnh lại được nữa ".
Phong Thanh nhìn Thời Yên một cách bất đắc dĩ rồi xoa đầu cô cười nói :" cậu trù ẻo tớ đấy à".
Phong Thanh đợi Thời Yên nín khóc rồi mới hỏi :" Sao cậu biết tớ tỉnh lại mà tới đây".
Cô vừa nói vừa đưa hộp khăn giấy ở bên cạnh cho Thời Yên.
Thời Yên nhận khăn giấy chùi đi đống nước mắt nước mũi tèm lem của mình biến trở lại thành một anh đẹp trai rồi nói:" Tớ ngày nào cũng canh me phòng cậu".
Phong Thanh gõ đầu Thời Yên một cái :" Cậu bớt xạo đi , anh hai tớ nói cho cậu biết đúng không".
Từ hồi nhỏ Xung Thiên , Phong Thanh , Thời Yên tuổi tác xêm xêm nên trở thành bộ ba đi đâu cũng có nhau.
Ban nãy Xung Thiên gọi cho Thời Yên, Thời tiểu thư nghe xong liền không nói một lời chạy tức tốc tới đây.
Thời Yên xoa xoa chỗ bị gõ vừa nói :" Sao mà cậu biết được chứ."
" Nhắm mắt cũng đoán được " cô lạnh nhạt nói.
Phong Thanh bỗng muốn đi ra ngoài đi dạo liền kêu Thời Yên đưa mình đi xuống dưới sân.
" Yên Yên cậu qua chỗ bác sĩ báo giúp mình một tiếng, tiện thể cậu lấy giúp mình chiếc xe lăn mới ở đó luôn".
Thời Yên nghe thấy 2 chữ xe lăn hốt hoảng đơ ra mấy giây rồi nhìn qua chân của A Phong rồi cô gào lên :" Sao cậu phải dùng tới xe lăn huhuhu, chẳng nhẽ ..chẳng nhẽ..
cậu cậu huhuuhu"
Phong Thanh muốn cạn lời với cô nhóc này, vẻ mặt cô bất lực nhưng ý cười trong mắt không thể giấu được:" Tớ mới vừa tỉnh dậy thôi đấy, nằm một thời gian dài tớ có phải siêu nhân đâu mà chạy nhảy ngay được".
Nghe Phong Thanh nói vậy , Thời Yên ngừng khóc nhanh chân đi qua chỗ bác sĩ, rồi Thời Yên đẩy Phong Thanh xuống dưới sân của bệnh viện.
Bệnh Viện Lâm An là một bệnh viện tư nhân, cơ sở vật chất rất tốt.
Họ xây riêng một khu để người bệnh đi dạo, xung quanh là cây cối xanh un tùm, ở đây có người tập thể dục, đi dạo người thì tụm ba tụm bảy nói chuyện, đánh cờ.
Phong Thanh và Thời Yên vừa đi xung quanh đây vừa nói chuyện
" Này Yên Yên, cậu nhuộm màu như vậy, trường cậu không thấy chói mắt sao "
Thời Yên cười khà khà hí hửng nói :" Thầy tổng phụ trách trường tớ cũng ngứa mắt lắm nhưng tớ lôi thành tích ra nói chuyện , ông ấy liền không nói gì nữa , với lại trường tớ không gắt như trường cậu, tụi tớ ăn mặc tự do sao cũng được".
Trường của Thời Yên và Xung Thiên học là trường quý tộc với gia thế của Thời Yên cậu ấy làm fashion show cũng không bị nói gì.
Phong Thanh không học chung với 2 người họ, cô học trường công lập trọng điểm tốt nhất cả nước, nguyên chủ thường hay nghỉ học vì bệnh nên thành tích cố lắm cũng chỉ được tầm giữa.
Chết! nguyên chủ còn đang đi học nhưng cô có biết chữ nào đâu cô toàn học đánh nhau, bắn súng, gài mìn.
" Yên Yên, thời gian tới cậu đến bù bài cho mình được không, sắp khai giảng rồi mình sợ học không kịp" Phong Thanh tin tưởng giao sứ mệnh của mình cho Thời Yên nhìn cô nàng lông bông vậy thôi chứ học tập luôn đứng top 5.
Thời Yên nhướng mày trêu trọc :" Mình chỉ giảng bài cho vợ or chồng tương lai của mình thôi ".
" Ông xã ~~" âm thanh cứng nhắc muốn làm nũng nhưng không thành vang lên, Chu Phong Thanh nói xong tiếng này liền muốn nôn một bãi không thể tả thật lớn.
Thời Yên cười như được mùa :" ai dạy cậu làm nũng như vậy hả hahahahha".
Hai cô nàng vừa đi vừa nói chuyện đột nhiên Thời Yên bỗng trầm xuống :" A Phong nếu hôm đó không có cậu mình không biết mình bây giờ ra sao nữa " Cảnh sát bảo với cô nếu không phải A Phong lao qua chắn cho cô thì cô không biết mình còn sống được không..