Người xuống xe chẳng ai khác là vị thiếu gia phá của nhà họ Lục - Lục Nhất Quang *.

Lục gia không phải gia tộc lâu đời ở Hạ Quốc, cũng không liên quan tới chính trị, Lục gia đơn giản là lắm tiền, nghèo tới mức chỉ còn tiền mà thôi.
Lục gia nhanh chóng nổi lên, các gia tộc ở đây lúc đầu coi Lục gia như nhà giàu sổi, nhưng với tốc độ tiêu tiền như nước chảy của Lục gia liền đè bẹp hết đám quý tộc ở Hạ Quốc.
Lục Nhất Quang vừa bước một chân vào cửa của cục cảnh sát liền nghe tiếng la đau điếng.
Anh nhìn về phía tiếng la, thấy cô gái nhỏ ngồi gọn ở băng ghế nhưng trên tay cầm chai rượu thủy tinh vỡ một nửa, dưới sàn là những miếng thủy tinh vỡ tan tành bên cạnh còn có một người đàn ông béo ú vừa nằm vừa la hét, chỉ tay về phía cô gái kia :" Cảnh sát, cảnh sát cứu tôi, cô ta cô ta đánh chết tôi rồi ".
Cô gái kia vẫn thản nhiên như không, lãnh đạm nói:
" Đánh chết rồi còn gào to như thế, chắc đánh chưa đủ nhỉ " nói xong liền tiếp tục đưa tay ném chai rượu vỡ chứa những miếng thủy tinh nhọn hoắt chĩa thẳng vào hạ bộ của người béo kia.

Tên béo kia quằn quại dưới đất đau đớn tiếp tục hét.
Chu Phong Thanh thấy ồn ào không ngần ngại sai bảo người đang đứng xem trò bên cạnh :" Phong Niên, bịt miệng hắn lại đi ".
Phó Phong Niên nghe thấy liền nhét tấm giẻ không biết xuất xứ nơi nào nhét vào miệng tên béo.

Cục cảnh sát liền im lặng, tên béo này có tiền sử quấy rối tình d.ục, lần này hắn ta làm bậy nhưng chứng cứ không đủ không được bắt lại, ai ngờ lại động vào vị tiểu thư kia bị quật một trận tơi bời, các nữ cảnh sát cười sảng khoái lôi tên kia đi.
Chu Phong Thanh vốn đang ngồi yên gặm 5 cái bánh bao to uỵch chờ Phó Phong Niên đi lấy thuốc tiêu hóa cho cô.

Tên béo kia đến gần lộ ra ánh mắt *** ô đưa tay muốn chạm vô người cô, Chu Phong Thanh lấy chai rượu nằm trong thùng đầy những thứ ngổn ngang không biết là thu gom từ đâu, liền đập một phát không chần chừ.

Phó Phong Niên đi lấy thuốc về nhìn thấy cũng không ngăn cản, mà còn khoanh tay đứng xem kịch vui.
" Tiểu bảo bối, không ngờ cô mạnh mẽ đến vậy nha "
Phó Phong Niên nhìn cô đầy hứng thú, nếu có đuôi, chắc chắn cái đuôi kia vẩy vẩy liên tục.

Chu Phong Thanh không quan tâm cô cúi đầu nhìn điện thoại bấm bấm gì đó.
Lục Nhất Quang không đứng ở cửa nữa mà bước vào đi tìm cục trưởng Lâm, anh muốn xem đã xảy ra chuyện gì mà khiến Chu Nhất Phi gấp gáp tới vậy.
Lục Nhất Quang xem camera giám sát ở con đường xảy ra sự việc mà há hốc mồm, toàn bộ quá trình xảy ra chưa đến 5 phút, mẹ ơi cô gái này thật hung tàn, một đao giế.t ch.ết đối phương, mà hình như người trong camera giám sát giống với người vừa nãy đánh nhau.

Sao anh lại không biết em gái của Chu Nhất Phi kinh khủng như vậy chứ, xem một lúc không biết Lục Nhất Quang nghĩ đến cái gì ngồi suy tư sờ cằm.
Phía ngoài kia Chu Phong Thanh nhìn Phó Phong Niên cất giọng hỏi :" Cô tới chỗ tôi để trốn ai à "
Phó Phong Niên sững người :" Làm sao cô biết "
" Cô đoán xem " mặt Chu Phong Thanh có ý trêu trọc rõ ràng, ta đoán bừa đấy nhưng không thể nói là ta đoán bừa được.
" Coi như là vậy đi, thế nào, cô thấy tôi cũng được đúng không, muốn dáng dấp có dáng dấp, muốn tài năng có tài năng, cô thu nạp tôi đi " Phó Phong Niên mở to đôi mắt chớp long lanh, giữa đầu lông mày tràn ngập ý cười.
" Tạm được " " Ngày mai cô tới phòng bệnh, công việc cụ thể tôi sẽ đưa cô sau " Chu Phong Thanh cảm thấy mình nói quá nhiều, liền lười biếng nhắm mắt dưỡng thần.

Phó Phong Niên ở bên cạnh đáy lòng nở hoa vui vẻ.
Lục Nhất Quang bước ra khỏi phòng của cục trưởng bước tới chỗ Chu Phong Thanh, Chu Phong Thanh mở mắt ra , ánh mắt Chu Phong Thanh lạnh lẽo hơn, lại tới thêm một tên nữa sao, được rồi mau tới, luôn luôn có yêu quái muốn hại trẫm !!
Lục Nhất Quang bước tới gần chào hỏi :" Em là em gái của Chu Nhất Phi đúng không " cũng gật đầu chào Phó Phong Niên bên cạnh.

Chu Phong Thanh nghe thấy cái tên quen thuộc thì nhìn Lục Nhất Quang nhiều hơn một cái, gật đầu xem như chào hỏi luôn.
"Anh là Lục Nhất Quang, gọi anh là anh Lục cũng được, anh Phi nhà em nhờ anh đến trông chừng em "
Chu Phong Thanh nghe vậy liền gật đầu lễ phép thêm cái nữa.

Cô ngồi chờ đợi nhàm chán, Phó Phong Niên thấy cô đang chán liền rủ cô chơi game.Lục Nhất Quang ngồi bên cạnh nhìn hai cô nhóc trầm mê chơi game, Chu Phong Thanh ngồi ngay ngắn im lặng chơi còn Phó Phong Niên miệng không dừng được.
" Vãi đạn, từ từ thôi"
" Sao cậu bảo cậu chưa chơi bao giờ, tớ không tin, lại lần nữa "
30 phút sau, Phó Phong Niên nhìn mình bị tụt hạng mà ôm tim đau nhói, nhìn Chu Phong Thanh với ánh mắt rực lửa, Chu Phong Thanh nhún vai vô tội cất điện thoại đi, cô chưa chơi bao giờ thật mà, mấy ván đầu Chu Phong Thanh làm quen với game, sau khi quen rồi liền phá đảo..

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play