" Nhưng phải làm thế nào?Bố mẹ bọn chúng sẽ biết " Chu Nhất Phi ngây ngô hỏi.
Cô bé tặng Chu Nhất Phi
một nụ cười khinh bỉ, thản nhiên đáp :" Vậy đừng để bọn họ là biết là được".
Giáo viên hay gọi cô nhóc là A Phi, Chu Nhất Phi cũng không hỏi, anh chỉ gọi theo như vậy.
Những lời của một cô bé xa lạ như muốn khiến anh trở thành người xấu, anh không muốn nhưng...
Người tốt lại bị bắt nạt.
Anh không muốn mình là kẻ yếu đuối, anh muốn anh thật mạnh để bảo vệ gia đình.
Việc đầu tiên trong kế hoạch trở nên mạnh mẽ của anh là cho bọn từng bắt nạt anh phải trả giá, dựa theo cách của A Phi chỉ bảo, lần đầu tiên làm việc xấu lại thật sảng khoái không tệ như những gì anh tưởng, anh lợi dụng biểu hiện ngoan ngoãn thân thiện trước mặt mọi người, anh đã thành công chiếm được lòng tin của giáo viên rồi từ từ từng bước trả thù hết những gì anh phải chịu.
Bắt đầu từ trường học cho đến ngoài xã hội anh dùng trí thông minh của mình để giúp đỡ gia đình, anh biết nếu đứng trong ánh sáng mãi thì sẽ chẳng thể giúp ích được bao nhiêu, cái anh muốn là không ai có thể cản trở anh, anh muốn nắm giữ mọi thứ vẹn toàn và chắc chắn.
Năm Chu Nhất Phi 17 tuổi, anh dùng thân phận giả lấn từng bước qua vùng tối, anh như đi giữa ranh giới của thiện và ác.
Những câu nói của A Phi luôn thoang thoảng bên tai anh.
"Lấy lại, đồ của cậu là của cậu, tự giành lấy đi.
"
"Không được nhân từ, cậu cho bọn họ cơ hội, bọn họ sẽ đánh lại cậu.
"
Chu Nhất Phi biết anh được sinh ra trong gia đình như thế nào, anh phải chịu trách nhiệm với thân phận của mình.
Cuộc sống của Chu Nhất Phi không phải là ánh sáng, thế giới của anh tồn tại những áp lực, tối tăm, đơn độc.
Nhưng Chu Nhất Phi không hề ghét bỏ, anh cảm thấy như thế mới thật sự thuộc về con người anh.
Nhưng cho đến khi anh được gặp A Phong.
Đứa nhóc phấn nộn hồng hồng nhỏ nhắn nằm trong chiếc giường kính, tại thời điểm đó anh cảm thấy anh cực kì cực kì thích nhóc con này, anh chỉ muốn đem đến những điều tốt đẹp nhất cho con bé, thế giới của A Phong phải là nơi ánh sáng chiếu đến toàn bộ.
Theo thời gian, Chu Nhất Phi nhìn em gái từng ngày lớn lên càng bao bọc, chiều chuộng em mình một cách mù quáng.
Đối với A Thiên, Chu Nhất Phi không có quá nhiều cảm xúc như A Phong, Chu Nhất Phi không biết tại sao, chẳng lẽ là do...!giới tính chăng ?
Không biết, tạm thời bỏ qua.
Nghĩ tới đây Chu Nhất Phi dần dần giãn đầu lông mày đang nhăn thành hình chữ xuyên của mình ra, bỗng nhớ tới gì đó anh đi lấy điện thoại gọi cho thuộc hạ của mình :" Đã có tin tức của A Phi chưa?"
" Dạ thưa ngài, vẫn không tìm thêm được manh mối gì về tiểu thư A Phi " tên thuộc hạ nói căng thẳng nói.
Chu Nhất Phi nghe xong cũng chẳng biết đang nghĩ gì một lúc sau mới nói tiếp :" Ngày mai đến đón tôi ở Phùng Viên Lâu " rồi liền cúp máy.
Trong suốt một tháng qua, cuộc sống của Chu Phong Thanh ngày qua ngày trôi qua không có gì đặc biệt.
Đơn giản là ăn - học tập - ăn - ngủ, làm xong một đống bài tập.
Chu Phong Thanh xuống sân đi tản bộ buổi chiều, cô đuổi y tá đi rồi tự mình điều khiển xe, đi được nửa sân Chu Phong Thanh quyết định dừng dưới gốc cây phong, bây giờ đã sắp qua tháng 8 lá cây phong chuyển màu vàng rụng khắp đường đi,chỉ bằng phong cảnh này có thể xuất khẩu thành chục bài thơ.
Cơ mà khoảng thời gian này thật đúng với tên của nguyên chủ.
Phong Thanh, gió mùa thu đem đến cảm giác khoai khoái dễ chịu, không nắng nóng như mùa hạ, lạnh lẽo như mùa đông hay không khí nhộn nhịp như mùa xuân.
Nói chung, cô rất thích cảm giác này, Chu Phong Thanh thả lỏng, những đường nét trên gương mặt cô có phần nhu hòa hơn, nhìn trời nhìn đất nhìn mây, không ai biết cô đang nghĩ gì.
Vô tri cả một lúc, không biết suy nghĩ tới cái gì mà cô nhớ đến việc đi học, còn 2 ngày nữa là tựu trường nhưng chân cô vẫn không có cách nào chữa khỏi.
Chu Phong Thanh âu sầu không đi được sẽ rất bất tiện a.
Cô vừa nghĩ vừa nhìn chằm chằm chân của mình vừa thở dài nhẹ một cái.
Một màn này Phó Phong Niên nhìn thấy tất cả, cô đứng từ xa thấy Chu Phong Thanh ngồi trên xe lăn ngây ngây dại dại ở đó một lúc rồi cúi đầu nhìn chân mình thở dài, từ góc nhìn của Phó Phong Niên Chu Phong Thanh chính là quốc sắc thiên hương, chậc chậc cái gương mặt kia chỉ muốn cất một chỗ giấu đi như bảo vật
Phó Phong Niên bước sải chân dài bước đến, Phó Phong Niên mặc chiếc quần rộng thùng thình, thân trên là chiếc áo hoodie còn khoác thêm chiếc áo phối tay da, trên đầu còn thêm chiếc nón lưỡi trai , chả biết như nào mà khiến người khác nhìn vào cảm thấy soái khí, đẹp trai.
Ở bên kia Chu Phong Thanh thấy có người bước về phía mình, bộ dạng này là tìm gặp cô a ?
Là ai ??? Đừng đến gần ta ! nội tâm hơi bấn loạn nhưng gương mặt nhỏ kéo căng không cảm xúc nhìn chằm chằm người đối diện.
Phó Phong Niên đến gần nhìn Chu Phong Thanh đứng trước mặt cô gái nhỏ đang ngẩng đầu nhìn lại mình, cô mỉm cười, hai tay đút túi quần cúi người xuống nhìn trực tiếp vào mắt Chu Phong Thanh khẽ nói :" Xin chào ~~"
-------------------------------
Chu Phong Thanh :" Tìm ta trốn nợ à ?"
Phó Phong Niên :" Đúng vậy, không biết cô nương có thu nạp ta không"
Chu Phong Thanh :" ăn hại như ngươi thì làm trò trống gì "
Phó Phong Niên "!!!" khinh người quá đáng.