*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Bạch Tư Kiều đem anh ta buông xuống, lời nói thấm thía mà giáo dục: "Anh cũng đừng nên suốt ngày đi đánh nhau ẩu đả, chăm chỉ làm chút chuyện con người nên làm đi, về sau nghe theo tôi, cùng tôi đi làm chuyện tốt."

Lê Phi bị làm cho tức giận, thiếu chút nữa quay đầu rơi xuống dưới: "Cậu, cậu sao có thể không biết xấu hổ mà nói tôi?"

Bạch Tư Kiều từ trong túi móc ra một cây kẹo que đưa cho anh ta: "Tôi đang cố gắng thay đổi, tôi chỉ là cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy cũng không thể khiến cho người khác thích tôi, vậy nên từ nay về sau tôi sẽ bỏ ác theo thiện, không sợ khổ, không sợ mệt, vì quốc gia mà cống hiến."

Lê Phi ớn lạnh, muốn nói cậu điên rồi đi, thế những sợ Bạch Tư Kiều lại đem mình vứt ra ngoài cửa sổ, không dám hé miệng.

Anh ta nhịn, dù sao từ nhỏ đến lớn thứ anh ta giỏi nhất chính là nhịn, có cái gọi là nam tử hán đại trượng phu, co được dãn được, anh ta không thèm cùng Bạch Tư Kiều so đo.

Nhân viên y tế lại chuẩn bị bắt đầu tiêu độc miệng vết thương lần nữa cho Lê Phi, Bạch Tư Kiều gật đầu ý bảo: "Phối hợp với người ta cho tốt, tôi nằm ở cách vách, dám nháo sự tôi liền tới đánh anh một trận."

【cảm kích cảm xúc giá trị +300

Cảm kích cảm xúc giá trị +200

Cảm kích cảm xúc giá trị +200

Chán ghét cảm xúc giá trị: +300

Mị lực giá trị +1

Nhiệm vụ hoàn thành! Khen thưởng: 100 kinh nghiệm, 1 phần KFC gia đình, một ly cà phê đá, mười cây kẹo que, một hộp dâu tây lớn! 】

Bạch Tư Kiều chọc hệ thống: "Thống ca, ngươi thấy ta làm thế nào?"

Hệ thống: "Chẳng ra gì."

Hình ảnh trong dự đoán của nó phải là Bạch Tư Kiều kết hợp với nhị thế tổ cùng nhau nháo lên, nhân viên y tế sẽ cung cấp thật nhiều giá trị cảm xúc, kém nhất cũng sẽ dư ra ít nhất 500, 500 này không thơm sao?

Bạch Tư Kiều nghiêm túc bảo đảm: "Ca, sau này ta sẽ nỗ lực."

Hệ thống mệt tâm, chỉ nghĩ nói: Tổ tông, phương hướng ngài nỗ lực không đúng.

(Bộ này hệ thống bị xoay mòng mòng hà mn).

Bạch Tư Kiều trở lại phòng bệnh, khen thưởng từ nhiệm vụ đã được đặt trên bàn, những cái khác khoan không nói, hộp dâu tây này là hộp dâu ngon nhất cậu từng ăn cho tới giờ, thế giới này còn không có dâu tây ăn ngon như vậy đâu.

Đặc biệt là trước khi cậu trọng sinh, vị diện trò chơi cuối cùng cậu phải đi qua chính là mạt thế, quá khổ, có thể lấp đầy bụng đã liền không tồi, căn bản không có trái cây tươi ngon ăn, hiện tại được ăn loại dâu tây này, cảm giác hạnh phúc bạo tăng.

Bạch Tư Kiều còn nhiệt tình tặng cho Lê Phi hai trái, Lê Phi vẻ mặt vô ngữ cung cấp 500 xấu hổ giá trị cảm xúc, thật sự nghĩ không ra Bạch Tư Kiều rốt cuộc là đang nghĩ như thế nào.

Bạch Tư Kiều ăn uống no đủ, tìm một cái tiệm cắt tóc, đem đầu tóc cắt ngắn, lại nhuộm lên màu hạt dẻ quen thuộc. Nhìn bản thân mình trong gương, Bạch Tư Kiều vừa lòng, cùng thời điểm hai mấy tuổi của mình kiếp trước thất sự giống nhau y như đúc.

Buổi sáng ngày hôm sau, Bạch phu nhân mang theo Bạch Tư Đình không tình nguyện xách theo cơm tới xem Bạch Tư Kiều, vào cửa liền nhìn thấy người nào đó đang ngồi ở trên giường bệnh xem 《 Bản Tin Thời Sự 》.

Ngũ quan tuấn tú, làn da trắng nõn, mắt đào hoa xinh đẹp vừa lớn vừa sáng, vừa trong trẻo lại có thần, khiến người khác chỉ cần nhìn liếc một cái liền có thể nhìn thấy mọi tâm tư tận đáy lòng cậu. Một đầu tóc màu hạt dẻ không dài cũng không ngắn, đem khí chất cả người cậu nhìn như vừa nghe lời, đáng thương, vừa yếu ớt vô hại.

"Xin lỗi." -Bạch phu nhân cho rằng mình đi nhầm, nhanh chóng lui chân đi ra ngoài, theo bản năng ngẩng đầu nhìn số phòng bệnh, lại nhìn Bạch Tư Kiều, khiếp sợ sững sờ ở tại chỗ: "Cậu, là ai?"

Bạch Tư Kiều nhìn người vừa đi vào, người phụ nữ trên dưới 40 tuổi, trang điểm nhẹ nhàng, dáng người vẫn như cũ bảo trì thực tốt, âm thanh nói chuyện không cao, thoạt nhìn giống như người phụ nữ yếu đuối vùng sông nước Giang Nam, ôn nhu có lễ, ưu nhã mê người.

Cậu con trai 15-16 tuổi, dáng người cao gầy, mang trên mắt một bộ mắt kính màu xám, đầy mặt khiếp sợ nhìn cậu, từ gương mặt này của hắn có thể thấy người này cùng nguyên thân có vài phần giống nhau. Chỉ là ánh mắt thực ghét bỏ, chính xác là đối với cậu đặc biệt ghét bỏ.

Bạch Tư Kiều tự nhìn lại kí ức của nguyên chủ một chút, nhận ra đây là mẹ kế của cậu, cùng vứa đứa con trai cùng cha khác mẹ vô cùng ưu tú của bà ta.

Bạch Tư Kiều dựa vào trên giường, làm một bộ kinh ngạc hỏi: "Mẹ, sao sớm như vậy mọi người liền tới rồi?"

Bạch phu nhân rốt cuộc cũng nhận ra Bạch Tư Kiều: "Này, mẹ, mẹ buổi sáng mới dậy nấu canh cho con, nếu tới chậm liền uống không ngon nữa."

Bà ta một bên đặt cơm lên bàn, một bên thăm dò tìm hiểu: "Con mới thay đổi kiểu tóc à, làm mẹ thiếu chút nữa liền không nhận ra, sao tự nhiên lại muốn đi làm kiểu tóc này?"

Quá ngoan!

Ngoan đến mức khiến người khác vừa nhìn đã thích cậu, như này thật sự không quá tốt.

Bạch Tư Kiều cười nói: "Con cảm thấy như vậy mọi người sẽ thích."

Bạch phu nhân xấu hổ cười cười: "Dù ngoại hình con như thế nào mẹ đơn nhiên đều thích."

【ác ý cảm xúc giá trị: +200】

Bạch Tư Kiều nhìn cái con số này, lại nhìn lại ánh mắt từ ái của Bạch phu nhân, như này liền có chút xấu hổ.

Trong trí nhớ, quan hệ nguyên chủ cùng người mẹ kế này thật sự còn rất không tồi, rốt cuộc ba ba cậu trừ bỏ mắng cậu cũng chỉ có mắng cậu, chỉ có mẹ kế sẽ chuẩn bị tất cả mọi thứ cho cậu, chỉ cần cậu muốn, mẹ kế liền sẽ nghĩ cách đem đồ tới tay cậu, cũng không đánh chửi cậu, cũng sẽ không nói cậu có nơi nào không tốt.

Lấy ánh mắt hiện tại của Bạch Tư Kiều tới xem, người mẹ kế này còn rất có tâm kế, này là muốn trực tiếp đem nguyên chủ dưỡng phế đi.

Thế nhưng Bạch Tư Kiều cũng không có quyền đánh giá hai người bọn họ rốt cuộc ai đúng ai sai, bởi vì ngay từ đầu mẹ kế của cậu đối xử với cậu cũng không tệ lắm, đều nói mẹ kế khó làm, hơn nữa còn là loại mẹ kế của gia đình có tiền, vị Bạch phu nhân này cũng coi như mọi chuyện cẩn thận, đối xử với cậu không tính là quá thân mật, thế nhưng ăn mặc ngủ nghỉ cũng coi như mọi mặt đều chu đáo.

Nhưng từ sau khi bà ta có con trai liền bắt đầu thay đổi, người em trai này của cậu quá thông minh, ba của cậu cũng càng ngày càng thích người em trai này của nguyên chủ, nguyên chủ bị ngó lơ đơn nhiên liền trở nên ghen ghét người em trai này, đem em trai lừa ra ngoài sau đó bỏ mặc, sau 3 lần như vậy, thái độ của bà ta liền thay đổi.

Từ không nóng không lạnh trở thành cực kì nhiệt tình, hỏi han ân cần, muốn cái gì có cái đó, phạm lỗi cũng không bị trách phạt, càng không bị nhắc nhở sửa đổi, nguyên chủ cứ như vậy dần dần bị dưỡng phế đi.

Bạch Tư Kiều âm thầm đánh giá, sau này quay về nhà mình không tranh không đoạt, còn có khả năng nào nhận được cuộc sống cá mặn không lo không nghĩ không?

Bạch Tư Kiều nhìn người em trai này của nguyên thân, trước mắt thì vẫn chưa nhận được cảm xúc ác ý từ người này.

Bạch Tư Đình khó chịu nâng cằm: "Nhìn cái gì mà nhìn?"

Bạch Tư Kiều hơi cong khóe miệng: "Xem cậu đẹp."

Bạch Tư Đình kinh ngạc trừng lớn đôi mắt, đây là lần đầu tiên Bạch Tư Kiều khen hắn, loại cảm giác này làm hắn không rét mà run, muốn tìm câu nào đó dỗi lại, nhưng lại phát hiện không có gì để nói, nghẹn lại ước chừng một phút, Bạch Tư Đình mới nghẹn ra một câu: "A, anh bây giờ cũng nhìn giống con người."

Bạch Tư Kiều gật gật đầu, vẻ mặt tán đồng: "Dù sao cũng là anh cậu, người ta nói huynh trưởng như cha, nếu tôi không giống người tất nhiên không được, sau này tôi cũng không thể làm mất mặt cậu."

Bạch Tư Đình: "..."

Bạch phu nhân phát hiện con trai bà ta vậy mà không chiếm được chút tiện nghi nào từ cậu, kinh ngạc đánh giá Bạch Tư Kiều một chút, mấy ngày không thấy, biến hóa cũng không nhỏ.

Bà ta nhanh chóng nói chen vào: "Tư Kiều, mẹ chuyển cho con một vạn vào tài khoản, nếu con muốn mua gì liền mua, ngày hôm qua người nhà Hoắc gia có đi tới nhà chúng ta, nói con thấy việc nghĩa liền hăng hái làm, ba ba con thật cao hứng, về sau nếu lại xảy ra chuyện như này.."

Bạch Tư Kiều nhìn thấy nhắc nhở hiện lên trên di động, cười thỏa mãn: "Nếu lại có chuyện như này, con tất nhiên vẫn sẽ xông lên."

Bạch phu nhân biểu tình hơi cứng lại, nhỏ giọng nói: "Cũng không thể nói vẫn xông lên, chính là, nói như thế nào đây..": Lời này có chút khó nắm bắt, bị Bạch Tư Kiều nói như vậy, nhìn như bà ta đang xúi cậu đi tim chỗ chết.

Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Mẹ, ngài yên tâm, ta không sợ khổ, không sợ mệt, thời thời khắc khắc chuẩn bị hiến thân, sẽ không để ngài cùng ba ba mất mặt."

Bạch Tư Đình nhíu mày: "Bạch Tư Kiều, anh bị ngốc.. Sao?"

Mắng anh trai ruột bị ngốc có chút không nói nổi, nhưng Bạch Tư Đình thật sự nghe không nổi nữa, trước kia là tìm đường chết, hiện tại bắt đầu tìm chết. Cũng không tự nhìn lại cơ thể mình, cả người gầy yếu tựa như một bộ xương gà, lỡ đâu chết thật thì phải làm sao bây giờ?

Bạch phu nhân nhìn thấy ánh mắt con trai, không nói tiếp, nhưng nhớ tới thái độ của Bạch Chấn Giang với Bạch Tư Kiều, vẫn cảm thấy không yên tâm. Dù sao cũng là con trai do mối tình đầu sinh, đều nói mối tình đầu chính là bạch nguyệt quang trong lòng nam nhân, cho dù có ly hôn vẫn sẽ chiếm một góc trong trái tim đối phương.

【ác ý cảm xúc giá trị +220】

Giá trị cảm xúc không nhưng không giảm mà còn tăng lên, Bạch Tư Kiều cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu về đến nhà khả năng không thể làm cá mặn, vừa không cẩn thận một cái liền trở thành cá chết.

"Mẹ, con muốn dọn ra ngoài sống."

Bạch phu nhân ngoài ý muốn: "Vì cái gì?"

Bạch Tư Kiều nghiêm túc nói: "Từ giờ về sau có khả năng con sẽ thường xuyên ra ngoài, con sợ gây rắc rối cho em trai đang học tập. Sau này con chỉ muốn có cơm ăn, có tiền xài, sự nghiệp trong nhà giao cho hắn, hắn cho con một chút cổ phần, để con ăn no là được. Nếu như hắn không học tập thật tốt, sao có thể kiếm tiền?"

Mẹ con hai người vẻ mặt khiếp sợ nhìn Bạch Tư Kiều, đặc biệt là Bạch phu nhân, một đôi mắt to, trực tiếp trợn tròn.

Bạch Tư Kiều nén cười: "Con đã ở trên mạng tìm phòng ở, nếu như có phòng nào thích hợp con liền dọn ra ngoài, công tác bên kia của ba ba đành vất vả em trai."

Bạch phu nhân rốt cuộc cũng phản ứng lại: "Như vậy không được, con cũng nên đến cố gắng học tập, sự nghiệp trong nhà hai con mỗi người một nửa, đều phải cố gắng nỗ lực."

Ai ngờ lúc này Bạch Tư Đình cười lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Tôi mới không cần đâu, anh là anh cả, sự nghiệp hẳn là phải cho anh, hơn nữa tôi cũng chướng mắt chút gia nghiệp nhỏ này, tôi có thể tự mình gây dựng sự nghiệp, nhất định phải làm tốt hơn ba."

Bạch Tư Kiều chỉ muốn khen hắn, hảo hài tử, có chí khí!

Bất quá cậu cũng không muốn phải đi học chuyện quản lí này: "Anh cũng không hợp làm mấy thứ kia, anh cũng không cần."

Bạch phu nhân chịu đựng xúc động trợn trắng mắt, lòng thầm nói hóa ra ngươi cũng biết mình không làm được mấy việc kia.

Bà ta chịu đựng không tỏ ra vẻ mừng như điên trên mặt, ra vẻ khó xử nói: "Để mẹ trở về cùng ba ba con thương lượng một chút, phòng ở không cần tìm, nhà chúng ta còn có vài bất động sản, mẹ tìm chìa khóa nhà cho con. Bất quá, học tập vẫn không thể lơi lỏng."

【ác ý cảm xúc giá trị +190】

Bạch Tư Kiều rất vừa lòng, không chỉ có phòng ở, ác ý còn hạ thấp một chút, khoảng cách đến cuộc sống cá mặn, an uống không lo của cậu lại tiến thêm một bước.

Bạch phu nhân mang đến thật nhiều đồ ăn ngon, Bạch Tư Kiều cũng mặc kệ là thiệt tình vẫn là giả ý, tất cả đều ăn sạch, Bạch phu nhân mỉm cười, ngoài mặt đều là dịu dàng từ ái.

Chỉ có Bạch Tư Đình nhìn đến bộ dáng ngốc bạch ngọt Bạch của Tư Kiều, tức giận đến mức không muốn nói chuyện. Lúc sau cũng không thèm tiếp tục ở lại nhìn bọn họ mẫu tử tình thâm, dứt khoát đi ra ngoài.

Thời điểm trước khi đi, Bạch Tư Đình mới đứng ở cửa ghét bỏ nói: "Anh cũng đừng nghĩ tiếp tục tìm đường chết, tôi cũng không muốn sau này phải chăm sóc một cái phế nhân."

Bạch Tư Kiều có chút ngoài ý muốn, ý của đứa nhỏ này là nếu về sau cậu có phế đi cũng sẽ nuôi dưỡng cậu?

Cái tình cảm huyết mạch kì lạ a, còn rất có ý tứ. Bạch Tư Kiều khóe miệng cong lên, nghiêm túc nói: "Cậu yên tâm, tôi nhất định sẽ không trở thành gánh nặng của cậu."

Bạch Tư Kiều mặt mày ôn nhuận, một đôi mắt đào hoa, thời điểm nhìn người khác vừa vô tội lại đa tình, thoạt nhìn là một người rất dễ bị lừa gạt.

Bạch Tư Đình trào phúng nói: "Nhìn y chang một tên ngốc, sớm muộn cũng có một ngày bị lừa!"

【lo lắng cảm xúc giá trị: +1】

Bạch Tư Kiều vô ngữ, phỏng chừng cái 0.5 kia chính là hắn cung cấp.

Hệ thống an tĩnh cả ngày, Bạch Tư Kiều ngủ một buổi trưa, thời điểm nửa đêm cậu theo thói quen có chút ngủ không được, đứng tựa bên cửa sổ ngắm sao.

Bầu trời của thế giới này rất đẹp, ban đêm có thể nhìn thấy một vài ánh sao, nơi đây ban đêm yên tĩnh, an nhàn, mà ở những thế giới trước kia, ban đêm lại là thời điểm đi săn, là thời gian bắt đầu giết chóc, có đôi khi thật nhiều ngày bầu trời đều nhuộm một màu máu đỏ.

Hệ thống đột nhiên lên tiếng: "Tuyên bố nhiệm vụ khẩn cấp! Hấp thu 5000 cảm xúc giá trị của người bị hại, khen thưởng 500 kinh nghiệm, một thẻ đạo cụ! Nhiệm vụ địa điểm: Chợ đêm tại quảng trường nhỏ đường Hòa Bình! Ký chủ mau đi, chậm liền tới không kịp!"

Người bị hại?

Bạch Tư Kiều vừa nghe cái xưng hô này liền biết lại có chuyện xảy ra, hệ thống đã đem định vị gửi vào điện thoại, cậu nhìn một chút, khoảng cách từ nơi đó tới bệnh viện khoảng 2 km, bây giờ lại là nửa đêm, thật sự không dễ bắt xe.

Hệ thống: "Đề cử nhị thế tổ cách vách, ngựa con cậu mới thu có một cái xe thể thao nhìn rất ngầu."

Thời điểm Bạch Tư Kiều đi gõ cửa, Lê Phi còn đang uống Coca ăn gà rán, còn khoác lác với bạn bè của anh ta, anh ta thật ra chỉ bị thương một chút ngoài da, kỳ thật căn bản không cần nằm viện, anh ta đơn giản chính là không muốn về nhà. Còn đang phét thật vui vẻ, cửa phòng bỗng mở ra, anh ta liền đối mặt với Bạch Tư Kiều đang nở một nụ cười thật tươi: "Đi a, chúng ta cùng đi cứu vớt thế giới."

Lê Phi duỗi cổ đánh giá cậu một chút: "Ngọa tào! Soái ca, cậu là ai a?"

Bạch Tư Kiều hỏi anh ta: "Anh có phải có xe hay không?"

"Bạch Tư Kiều? Mẹ kiếp! Sao cậu lại thành ra thế này?"

Bạch Tư Kiều không tả lời, tiếp tục hỏi: "Anh có bằng lái không?"

Lê Phi còn đang mộng bức, ngơ ngác nói: "Nói như cậu không phải đánh rắm sao? Không bằng lái ai dám ở trên đường chạy xe tới chạy xe lui?"

Bạch Tư Kiều một phen đem anh ta túm lên, hướng thang máy đi tới: "Mau, chúng ta đi cứu người, nếu đi chậm liền tới không kịp."

Hiện tại đã là rạng sáng, trên đường cũng không còn mấy người đi đường, ở đầu con phố buôn bán, một đôi vợ chồng đang vừa kéo vừa túm một cô gái 13-14 tuổi: "Con nhỏ láo toét! Còn dám rời nhà trốn đi! Con có biết mọi người trong nhà đang lo lắng như nào không?"

Cô gái vẻ mặt cạn lời: "Hai người đang nói cái gì a, ta không quen biết các ngươi!"

Nam nhân lớn lên cao lớn thô kệch, thoạt nhìn liền biết không dễ chọc, tức giận tát cô gái một bạt tai: "Bà nội con cũng bị con chọc tức đến phát bệnh tim! Về nhà!"

Cô gái bị ăn bạt tai, bị đánh mông, lại bị kéo đi vài mét mới nhận ra không đúng, vội vàng hét lên: "Ta không đi, ta không quen biết các người! Cứu mạng a! Tôi không quen biết bọn họ!"

* * *editor nói nhỏ---

Tui thi xong òi mn ạ.. đề văn với toán năm nay ảo diệu quá . Tui tin tưởng anh kid, xong anh kid để người lái đò đưa tui đi xa bờ luôn.

Nói vậy thui chứ thi vẫn được, đậu trường mình thích rồi.

Chương này tui khá bất ngờ với cậu em họ Bạch, nói không chừng sau này 2 mẹ con này đều bị em tui thu phục.

À, nói chút về chu trình đăng chương:

- Mỗi ngày 1 chap, đăng trễ hôm sau đăng bù.

- Được đề cửa.. thì bão 1 hoặc 2 chap tùy cảm hứng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play