Siểm Điện nhận chủ, cho tới bây giờ cũng chưa chở ai, ngay cả Khương đại nhân cũng không nể mặt chút nào.

Thị vệ tò mò ngẩng đầu nhìn Vân Nương, thấy đó là một tiểu cô nương có nét đẹp như trăng như hoa, mặt mày lại cực kỳ quen thuộc.

Vương Kinh vừa trở lại Giang Lăng đã đưa chân dung Vân Nương đến trong quân, hai ngàn hộ binh lính mỗi người đều nhận chủ, lúc này nhìn một cái là nhận ra ra ngay, con ngươi thị vệ sáng ngời, lập tức quỳ xuống đất hành lễ: “Thuộc hạ tham kiến tiểu thư.”

Vân Nương còn chưa lấy lại tinh thần, thị vệ đã đứng dậy mở cửa nhà cho nàng, quay đầu thông báo một tiếng vào trong nhà: “Đi thông báo cho mọi người, tiểu thư đến rồi.”

Giọng nói hùng hậu lại vang dội, có thể thấy rằng hắn đang rất phấn khích.

Vân Nương cũng đoán được đại khái đây là đâu, xoay người xuống ngựa, sờ sờ đầu Siểm Điện, cuối cùng cũng biết mấy năm nay phu nhân Khương phái nó làm công việc gì.

Vương Kinh phía sau kịp thời đuổi theo, xuống ngựa rồi cười lanh lảnh hai tiếng: “Con ngựa của nhị phu nhân này quả là có linh tính, thuộc hạ còn chưa kịp mang tiểu thư đến, ngược lại bị nó cướp trước.” Nói xong lại giải thích: “Từ khi tới Giang Lăng, Siểm Điện cũng không cho người nào cưỡi,Khương đại nhân không có cách, sợ nó bị bệnh bèn giao cho nó công việc chạy vặt này, toàn là đi đi lại lại ở trong thành và các nhà, mang theo một ít muối gạo linh tinh, rất quen thuộc với con đường này, chưa từng nghĩ hôm nay lại chở tiểu thư trở về…”

Đang nói chuyện, trong nhà có một vị phụ nhân bước ra.

Hơn ba mươi tuổi, thân mặc áo giáp, tay cầm trường thương, tinh thần phấn chấn, vừa nhìn là biết đây là người luyện võ, bước chân cực nhanh đi về phía Vân Nương.

Đến trước mặt, biểu cảm trên mặt người phụ nữ kia đã vô cùng kích động, trong mắt tràn đầy lệ nóng, mà Vân Nương chỉ liếc mắt một cái là nhận ra đối phương.

Dương Du.

Tỳ nữ bên cạnh mẫu thân.

Năm đó bị nhốt, mẫu thân thả nàng ấy ra khỏi nhà họ Vương, nói là để cho nàng về quê lấy chồng, không ngờ người lại ở chỗ này.

“Nô tỳ bái kiến tiểu thư.” Dương Du bước lên quỳ một gối xuống đất, ôm quyền hành lễ.

Lúc trước Vân Nương cảm thấy nàng ấy rất khác với tỳ nữ bình thường, tư thế oai hùng giống nam nhi, bây giờ vừa nhìn thấy, nàng ấy càng hiên ngang hơn, dù là đường nét trên mặt hay là ngôn ngữ cử chỉ, đều mạnh mẽ hơn lúc mặc trang phục tỳ nữ ở Vương gia lúc trước.

Vân Nương tiến lên đỡ nàng ấy dậy, gọi tên lúc trước: “Cô cô mau đứng lên.”

Dương Du đứng dậy, đứng trước mặt nàng, lại tỉ mỉ ngắm nghía nàng một phen, thấy cao hơn mấy năm trước rất nhiều, cũng càng xinh đẹp động lòng người hơn, trong mắt ngập tràn vui mừng, không khỏi nhớ tới nhị phu nhân, đỏ mắt: “Lúc nô tỳ đi, nhị phu nhân nói bảo nô tỳ đến đây chờ tiểu thư, ai biết cái chờ này phải chờ đến năm sáu năm, tiểu thư cũng đã thành thân rồi.”

Người đã rời khỏi Giang Lăng, rốt cuộc cũng không thể trở về, chỉ có thể nghe tin tức bên kia truyền đến, thương mà không giúp gì được, chỉ biết lo lắng suông.

Biết người nàng gả là Bùi An chứ không phải Hình Phong, Dương Du không ngủ cả mấy ngày, đoán được chắc chắn trong đó đã xảy ra chuyện gì đó, hôn sự của tiểu thư và Hình gia được nhị phu nhân còn sinh thời ước định tốt đẹp với nhà họ Hình, lúc mình rời khỏi Lâm An, nhị phu nhân còn từng dặn dò: “Tương lai Ninh Ninh gả Hình gia, lấy gia phong nhà họ Hình, quả quyết sẽ không dễ dàng để cho con bé ra ngoài, nếu bất đắc dĩ, các muội cứ đi tìm Hình Phong, tuy nói là một đứa cứng đầu nhưng thắng ở chỗ nó đối tốt với Vân Nương, sẽ không nhẫn tâm bắt con bé quẩn quanh cả đời trong viện. Còn thiên hạ này sớm muộn gì cũng sẽ loạn, người bên cạnh không quản được, nhất định phải mang cô gia cùng Ninh Ninh ra ngoài.”

Tất cả mọi người đang chờ, chờ Vân Nương gả cho Hình Phong, thời cơ vừa đến sẽ đón hai người ra.

Chờ tin tức tới, kết quả là nàng gả cho thế tử phủ Quốc Công, Bùi An.

Những lời đồn đãi từ Lâm An truyền ra nàng ấy cũng nghe được, gì mà lén gặp ở quán trà, song phương đều có tình. Người bên ngoài không biết thì thôi, sao nàng ấy không rõ được chứ, từ nhỏ tiểu thư đã thích bám dính Hình Phong, trong tường cao viện sâu, ngẩng đầu nhìn bầu trời to bằng bàn tay, không thể đi bất cứ đâu, sao có thể có cơ hội lén gặp đàn ông khác chứ.

Hơn phân nửa là Hình gia kia thoái hôn.

Nhị gia vừa chết, phu nhân lần lượt qua đời, thân phận tiểu thư ở Lâm An đã không còn như trước, trước nay Hình gia luôn chú ý sự trong sạch của gia tộc, tình cảm có sâu đậm hơn nữa thì ở trước mặt lợi ích gia tộc cũng không đáng nhắc tới.

Bùi gia, Dương Du biết.

Khi còn sống Bùi Quốc công là một nhân vật lớn, từng là Tiết Độ Sứ của Lâm An, có thể nói, ban đầu Lâm An chính là địa bàn của Bùi gia.

Chỉ tiếc, đột ngột suy tàn trong một đêm.

Người chất tử Bùi An này có tâm tư cực kỳ thâm sâu, mấy năm nay ở Kiến Khang có được thanh danh “gian thần”, ngoài sáng thì gặp người nổi lòng tham, làm cho không ít trung thần trở thành tù nhân, trong tối thì âm thầm đi cứu từng người, rườm rà như vậy ắt có mục đích của hắn, sợ Vân Nương bị liên lụy vào, sợ bị đối phương tính kế cho nên sau khi nhận được tin tức, Dương Du lập tức bảo Vương Kinh đi từ Quả Châu đến Lâm An trước, còn mình thì âm thầm mang binh mã đến Giang Lăng, đóng quân ở trong nhà mà Khương đại nhân đã chuẩn bị.

Sớm biết nàng đã đến Giang Lăng, ngại thân phận của mình cho nên không thể đi tới được. Cuối cùng hôm nay cũng gặp được người, Dương Du có quá nhiều chuyện muốn nói với nàng.

Việc đầu tiên chính là hỏi: “Cô gia đối xử với tiểu thư như thế nào?”

Vân Nương thành thật gật đầu: “Rất tốt.”

“Nếu hắn đối với người không tốt, nô tỳ nhất định sẽ không bỏ qua.” Dương Du vừa dẫn nàng đi vào trong, vừa phẫn nộ nói: “Nô tỳ không nghĩ tới Hình gia lại thoái hôn, nếu biết sớm thì trước khi đi nhất định bắt Hình Phong tới, đánh hắn mặt mũi bầm dập, ai bảo hắn bạc tình bội nghĩa, không phải là thứ mèo chó gì.”

Sức lực bao che con cháu nhà mình, ngược lại không hề thay đổi so với năm đó.

Lúc ở Vương gia ở Lâm An, Vân Nương từng cho rằng bản thân mình là một người cô đơn bị người ta vứt bỏ, đến khi đến Giang Lăng, chuyện cũ của người cũ của trước kia giống như măng mọc sau mưa, liên tiếp xuất hiện, ngược lại cho nàng có ảo giác nơi này mới là nhà mình.

Nàng cực kỳ rộng lượng khuyên nhủ: “Cô cô cũng đừng dọa hắn, chỉ là duyên phận chưa tới, cưỡng cầu không được.”

Dương Du đã nhìn ra, nàng có thể nói nhẹ nhàng như gió thoảng mây bay như thế, tám phần là rất hài lòng với cô gia bây giờ, nhưng mà mối thù thoái hôn, làm sao cũng không nuốt trôi được: “Mấy ngày trước nghe người ta nói hắn tới Giang Lăng, ta sai người cướp hết đồ đạc trên người hắn, không có tiền ăn cơm, đoán chừng là đói lả rồi, hôm nay nhận được tin tức hắn lên thuyền của người Bắc, đốt cả ba chiếc thuyền của người ta, thiêu hơn ba trăm người Bắc thành tro, coi như hắn cũng làm được một việc người làm.”

Vẻ mặt Vân Nương ngạc nhiên.

Lần trước nghe Bùi An nói Hình Phong và Triệu Viêm lên thuyền Giang Lăng, không nghĩ tới, đúng là đến Giang Lăng thật.

Nói đến người Bắc, sắc mặt Dương Du lập tức biến đổi, trong mắt dấy lên phẫn hận: “Mấy năm nay người Bắc càng ngày càng phách lối, đáng tiếc hôn quân nắm quyền, luôn mặt đón ý nói hùa nhường nhịn, không hề biết bên ngoài thành trì đang bị người Bắc nuốt sống, Giang Lăng chính là một ví dụ, dân chúng lầm than, chỉ biết kéo dài hơi tàn, cứ tiếp tục như vậy, sớm mượn gì Nam Quốc cũng sẽ diệt vong, hôn quân chiếm Lâm An thì như thế nào, đợi người Bắc cầm tiền tài Nam Quốc cống nạp, nuôi binh nuôi ngựa, nhất định sẽ chỉ huy quân xuống phía nam, trực tiếp chiếm Lâm An.”

Trước khi loạn thế, tất cả đều có điềm báo.

Đại khái rõ ràng nhất chính là, mỗi người bên cạnh đều đang đàm luận chiến tranh.

Trong lòng Vân Nương bỗng có phần gấp gáp.

Vương Kinh đi phía trước, xuống hành lang dài triệu tập các tướng sĩ xếp hàng, trong nhà có một giáo trường rất lớn, chỉ trong chốc lát, tất cả đều là hùng binh đang đứng mặc áo giáp, tay cầm hồng anh thương.

Hai ngàn hộ tinh binh nhà họ Vương mà nhị gia để lại đã đến đông đủ.

Dương Du dẫn Vân Nương đi lên bậc thềm của giáo trường, tiếp tục nói với nàng: “Cách đây không lâu, thám tử báo tin đã trở lại, người Bắc ở biên giới gồm hai vạn binh mã, nếu không có chuyện bất ngờ thì sẽ nhanh chóng tiến vào Nam Quốc ta, nếu tiểu thư đã tới Giang Lăng vậy thì tạm thời không cần trở về Lâm An nữa, ngày mai lão tướng quân Cố sẽ đến đây, người và cô gia ở lại nơi này, dù như thế nào, ít nhất người một nhà cũng phải ở cùng một chỗ.”

Vân Nương kinh ngạc, người Bắc xuống nam? Nhanh như vậy.

Bùi An có biết không...

Nội tâm nàng rối bời một trận, trong chốc lát không định hướng được, binh lính trên giáo trường đã xếp thành hàng, đột nhiên Vương Kinh xoay người nhấc áo choàng lên, quỳ xuống với Vân Nương, ôm quyền cao giọng nói: “Phó tướng Vương Kinh, nhớ kỹ sứ mệnh của tướng quân, bảo vệ quốc gia, giết sạch Thiên Lang, thề sống nguyện chết trung thành với tướng quân.”

Vương Kinh nói xong, hai ngàn hộ phía dưới, lần lượt quỳ xuống.

“Thiên Hộ Vương Văn…”

“Thiên Hộ Vương Ưng…”

“Thề sống nguyện chết trung thành với tướng quân.”

“Ghi nhớ sứ mệnh của tướng quân, bảo vệ quốc gia, giết sạch Thiên Lang, thề sống nguyện chết trung thành với tướng quân.” Hai ngàn tinh binh quỳ trước mặt Vân Nương một vùng, đồng thanh bày tỏ lòng trung thành, từng tiếng từng tiếng hô to, khí thế oai hùng, phá tan nhà cửa, vang vọng bên tai, phấn chấn lòng người.

Mỗi một người quỳ dưới đều từng đi theo Vương tướng quân rong ruổi trên chiến trường, từng chảy máu, từng đổ mồ hôi, từng dùng đao thật kiếm thật giết Thiên Lang, là tướng sĩ chân chính của Nam Quốc.

Lấy sinh mệnh bảo vệ tình cảm quốc gia, tất cả đều khiến người ta khâm phục, dường như nội tâm Vân Nương bị thứ gì đó đâm một cái, theo âm vang trước mặt, ngực cũng theo đó kích động lên.

Vương Kinh chờ một ngày này, đã chờ quá lâu, kích động đến mức hai mắt đỏ bừng, lớn tiếng nói với trời đất:

Chiếu xuống hòa với giặc đã mười lăm năm, tướng quân uổng xông ra biên ải không đánh.

Trong cửa son rậm rịch ca múa, ngựa béo chết trong tầu, cung đứt dây!

Tiếng trống lầu canh giục trăng mau xế, ba mươi tòng quân nay đầu đã bạc.

Trong tiếng sáo ai hiểu được lòng tráng sĩ, trăng chiếu suông xương chiến sĩ đầu cồn cát!

Xưa có nghe chuyện can qua ở Trung Nguyên, há đâu có chuyện giặc Hồ truyền đến con cháu!

Người dân ở lại cố sống đến ngày khôi phục, đêm nay nhiều nơi còn in ngấn lệ.(1)

(1)Đây là bài thơ “Quan san nguyệt” (關山月) • Trăng quan ải của Lục Du (陸遊). Ông là một vị thi nhân ái quốc. Sống vào thời kỳ hai hai triều Tống Kim đánh nhau, Lục Du trở thành một người rất trăn trở vì mất nước. Đây là bản dịch nghĩa của thi vien net nha.

Ai không yêu nước nhà mình, ai tình nguyện nhìn quốc gia của mình bị giặc trộm chiếm đóng, nhìn người thân của mình tan cửa nát nhà, làm nô lệ làm tù binh.

Sáu năm trước, trong cuộc chiến ấy, bọn họ không thể chết trên chiến trường, trốn đông trốn tây cho đến bây giờ, đã tích góp được đầy nhiệt huyết, hận không thể lập tức chạy ra ngoài sa trường, chém đầu Thiên Lang, tế lễ các huynh đệ các đồng bào đã hy sinh.

Hôm nay là lần đầu tiên Vân Nương nhìn thấy hai ngàn hùng binh này, còn hùng tráng hơn tưởng tượng của nàng rất nhiều.

Nhưng lại cách xa chính mình.

Phụ thân đã chết năm sáu năm, lúc trước Vân Nương đã muốn hỏi: “Nếu người nhà họ Vương không đến thì sao, họ phải làm sao?”

“Vậy thì chết trên chiến trường đi.” Vương Kinh trả lời: “Hai ngàn hộ vốn nên chết trên chiến trường, sống sót, cho dù là có người nhà cũng không dám về nhà liên lụy, bây giờ mỗi một tướng sĩ sống sót đều là tử tịch, tâm nguyện duy nhất đời này chính là chết trên chiến trường.”

Bùi An làm loạn ở cửa Tri phủ thành một nồi cháo, dân chúng hai bên đánh nhau đến trời đất tối tăm, còn chính hắn thì về phủ tìm thanh tịnh.

Cũng không thể thanh tịnh, Triệu Viêm, Hình Phong giống như thuốc bôi da chó dính vào hắn.

Từ khi bước vào cửa, Triệu Viêm mở miệng nói năng không dứt: “Bùi huynh, thế đạo này thật loạn, nói chung ở địa bàn Lâm An, thân phận tiểu quận vương của Thụy An Vương phủ của ta vẫn dùng dễ, ra khỏi Lâm An người nào cũng không nể mặt ta, không chỉ không chiêu đãi ta mà còn khăng khăng nói ta là đồ giả mạo, cho dù ta giống như là kẻ giả mạo, nhưng Hình đại nhân thì sao? Với tài mạo của Hình đại nhân, còn giả được chắc? Đến Giang Lăng lại càng quá đáng, thế nhưng còn bị người ta cướp bóc, đây quả thực là không để người vào mắt.”

Bùi An nghe xong, cuối cùng nửa ngày sau mới có phản ứng, ngước mắt nhìn Hình Phong một cái.

Mới có vài phần, còn tướng mạo...

Cả người lộn xộn, thật sự không nhìn ra được.

Cùng Hình Phong đi chặng đường này, Triệu Viêm cũng hiểu được vị cô nương trong lòng hắn là ai.

Không phải người khác mà là tẩu tử của mình, Vân Nương.

Hơn nữa hai người còn từng có hôn ước.

Ngày biết được chuyện này, Triệu Viêm hận không thể cắn lưỡi mình, lại nhớ lại những lời nói ngày đó trên xe ngựa, huynh Bùi không bóp cổ hắn đã nể mặt hắn lắm rồi.

Triệu Viêm lập tức nói thêm: “Cái đám vô dụng tầm thường đó, chỉ biết nịnh nọt, nếu ta có bản lĩnh của Bùi huynh, ai mà dám nói ta giả mạo?”

Bùi An thu mắt, vẫn không phản ứng.

“Ta đường đường là quận vương vương phủ, thế mà lại lưu lạc đầu đường đến độ bán nghệ xin cơm ăn, còn bị người Bắc đập nát, ngươi nói có tức giận không?” Triệu Viêm dứt khoát chuyển chiếc ghế tròn dưới mông đến bên cạnh Bùi An, phàn nàn chửi rủa: “Không biết bệ hạ nghĩ như thế nào, những người phương Bắc này kiêu ngạo như vậy, còn dễ dãi với chúng? Đừng nói là ba trăm, nếu ngày hôm qua mà một ngàn thì ta cũng dám thiêu chết chúng, chiêu này của Bùi huynh hôm nay thật làm ta quá hả giận, ta chỉ muốn làm cho bá tánh náo loạn, khơi mào chiến sự, ép vịt lên giá, đến lúc đó thì xem bệ hạ có xuất binh hay không,Bùi huynh, ta nghĩ kỹ rồi, ta với Hình đại nhân sẽ không quay về, chúng ta ở lại Giang Lăng, giết người Bắc…”

Bùi An quay đầu nhìn hắn, không chút lưu tình: “Thu dọn đồ đạc, ngày mai trở về Lâm An.”

Trời chạng vạng, Vân Nương cưỡi Siểm Điện trở về, việc hỗn loạn trước cửa Tri phủ đã được dẹp yên, khôi phục lại sự yên tĩnh.

Vừa đi tới hành lang dài ở hậu viện, nàng nhìn thấy Bùi An cầm đèn lồ ng đứng ở trên đó, thấy nàng đi tới, hắn hơi hơi giơ ngọn đèn trong tay lên: “Về muộn quá.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play