Vẻ mặt Vân Nương rất kinh ngạc.

Khi phụ thân và mẫu thân còn sống, ông ngoại đã ra đi rồi, bởi vì bị bệnh, lúc đi phụ thân đang ở trên chiến trường, mà nàng còn nhỏ tuổi, một mình mẫu thân trở về Quả Châu, đi một tháng mới trở về, lúc trở về cả người gầy đi một vòng, vẻ mặt bi thương, vừa nhìn là biết đau lòng quá độ, làm sao có thể còn sống đây.

“Làm sao lang quân biết được?” Chẳng lẽ Bùi An vì dỗ mình đi Quả Châu mà lừa gạt nàng?

Bùi An nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Vân Nương, sao hắn có thể lấy chuyện như vậy ra đùa giỡn với nàng, giải thích: “Ngày đó Phạm đại nhân bảo ta dẫn nàng đi Quả Châu tìm ông ấy, sợ nàng thiếu kiên nhẫn để lộ manh mối, phá hỏng kế hoạch của Cố lão tướng quân cho nên chưa nói cho nàng biết.”

Bùi An nói như vậy, đó là sự thật.

Ông ngoại vẫn còn sống…

Vân Nương ngẩn người, từ sau khi ông ngoại ra đi, toàn bộ Cố gia gần như biệt tăm biệt tích không để lại dấu vết.

Cố gia vốn có hai cữu cữu, đại cữu cữu kế thừa tâm huyết của Cố gia, từ nhỏ đã thích giơ đao múa kiếm, sau khi lớn lên theo ông đóng ở biên cương, ra trận giết địch. Nhưng đao thương không có mắt, năm hai mươi tuổi đã hy sinh trong một trận chiến tranh với người Bắc Quốc, chỉ còn lại một nhị cữu cữu gầy gò, có tật ở chân.

Lúc mẫu thân còn sống, nhị cữu cữu còn có thể cho người mang thư đến hỏi thăm, thông báo tình hình gần đây, mẫu thân vừa đi, thư cũng bị cắt đứt, gần đây mới nhận được một phong thư do biểu ca gửi tới, để lại cho nàng tên của một tòa nhà, mời nàng nếu có cơ hội thì trở về Quả Châu cưỡi ngựa.

Lúc này nàng đi ra ngoài, dự định tìm chỗ đó, đi tới trước mộ ông ngoại, đọc lời di ngôn của mẫu thân trước khi ra đi.

Nếu bây giờ người đã không chết, đương nhiên cũng không cần thắp hương nữa.

Vân Nương khôi phục tinh thần, trên mặt mới bắt đầu vui vẻ, người thân của bản thân không nhiều lắm, bây giờ biết có một người còn sống, tất nhiên là vui mừng rồi.

Chỉ là không mừng được bao lâu, vẻ mặt lại nảy sinh vài phần bi ai, cảm thán nói: “Những người sống sờ sờ như vậy mà bị bức phải giả chết từng người một, không thể nhìn thấy ánh sáng, trốn trốn tránh tránh cả đời, không thể làm chính mình, nếu nói hoàng đế ông ta không có bản lĩnh gì thì dường như mỗi cây mỗi cỏ trên đời này, ánh nắng mưa sương đều do ông ta làm chủ, ông ta không vui, sẽ cấm người hút thở, ai cũng phải biến mất; Nhưng nếu nói ông ta tài giỏi, vậy thì sao lại có nhiều người ở dưới mí mắt của ông ta, lấy chết hoàn hồn, sống rất tốt, còn đang tìm cơ hội báo thù với ông ta. Ta rất muốn tận mắt nhìn thấy, khi ông ta biết những người “chết” này đều còn sống sẽ phản ứng ra sao, không chừng trong cơn tức giận mà hộc máu chết, như vậy sẽ bớt đi nhiều chuyện…”

Bản thân nàng không phải là kẻ ác gì nhưng giờ khắc này, thật sự ước gì không tốn một binh một tốt nào mà hoàng đế có thể tắt thở, tốt nhất là tai nạn bất ngờ, đi đường té ngã không đứng dậy được, ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết vân vân, tóm lại không muốn để cho ông ta chết già.

Nhưng người ta thường nói tai họa ngàn năm, sợ là không dễ dàng như vậy.

Bùi An cho rằng nói tin tức Cố lão tướng quân còn sống cho nàng, nàng nhất định sẽ vui mừng, đi Quả Châu gặp người trước, kết quả nàng còn cảm thán những lời này, bỗng nhiên sắc mặt thoải mái hẳn, nói: “Nếu ông ngoại còn sống, vậy thì ta càng không cần gấp gáp đi Quả Châu, lang quân cũng không cần tìm chuyện khác thuyết phục ta nữa, ta cũng không phải là còn rùa rụt đầu, một là chàng mang ta quay về, hoặc là đi Quả Châu cùng ta.”

Nàng cũng không muốn nói những đạo lý lớn kia với hắn, tỏ vẻ điếc không sợ súng.

Người luôn luôn ngoan ngoãn lại quấy phá, đúng là khiến người ta không biết nên ứng phó thế nào, Bùi An nói nửa ngày trời, một lòng một dạ muốn nàng biết khó mà lui, ai ngờ lại bị nàng lật ngược lại, vẫn muốn theo hắn trở về Lâm An.

Vốn nên đau đầu, nhưng không hiểu sao trong lòng nảy sinh sự vui mừng mơ hồ, nàng nhớ kỹ hắn trong lòng nên mới không nỡ như vậy.

Bùi An nhìn ánh mắt kiên định của nàng, đột nhiên không biết nên dùng lời gì để từ chối nàng.

Nếu thật sự muốn dẫn nàng trở về Lâm An, hình như cũng không phải là không có khả năng, vứt bỏ những lý trí kia, không đi so đo kết quả, điên cuồng một hồi, cũng không phải không thể.

Một khi nội tâm buông lỏng thì tất cả tính toán lúc trước cũng sụp đổ theo đó trong chốc lát.

Cùng lắm thì, hắn lại lên kế hoạch chu toàn một chút, cẩn thận một chút, nghĩ ra cách để không cho nàng lộ mặt, đổi thân phận, đổi áo quần để cho nàng đi theo bên cạnh mình.

Vân Nương thấy trên mặt Bùi An bắt đầu buông lỏng, tròng mắt trợn tròn sáng ngời, tiếp tục “công phá” nói: “Biện pháp là do chàng nghĩ ra, cái gì cũng dựa vào thứ có lợi nhất với mình, cuộc sống như vậy thì có ý nghĩa gì?”

Một chuyện to lớn nghiêm túc như vậy, được nàng nói một hồi chợt biến thành việc nhỏ, giống như trời đất to lớn như vậy, có người chết có người sinh, qua trăm ngàn năm nữa, ai còn nhớ rõ chuyện xảy ra hôm nay chứ, nhưng sinh mệnh của hai người có hạn, cách xa một ngày thì thời gian ở cạnh nhau sẽ ít đi một ngày…

Bùi An không thể không thừa nhận, nàng cực kỳ hiểu biết chuyện mê hoặc lòng người.

Hắn quay đầu lại, không nhìn đôi mắt câu hồn người ta của nàng, cuối cùng giãy giụa nói: “Nàng để ta suy nghĩ lại, nàng muốn đi theo thì mọi chuyện phải lên kế hoạch một lần nữa.”

“Được.” Nguyện vọng của nàng thành công, mừng rỡ ôm lấy cánh tay Bùi An, giọng nói trong vắt: “Lang quân từ từ lên kế hoạch, không gấp.”

Hắn lại nghiêng đầu nhìn nàng, đúng là nụ cười trên mặt kia quá quyến rũ, cái gì cũng muốn dựa vào nàng.

Nếu không thì cứ như vậy đi, ích kỷ một lần thì sao…

Vân Nương đã mưu tính xong rồi, bên kia Tri Châu Khương đại nhân đã gấp đến độ chạy loạn.

Khương phu nhân ngồi ở trên giường, nhìn hắn đi tới đi lui, hoa mắt nói: “Chàng ngồi xuống được không, đừng đi đi lại lại nữa.”

“Ta ngồi được mới lạ!” Trong thời gian ngắn Khương đại nhân thật sự nghĩ không ra cách giữ người lại, khóe miệng suýt nữa đã phồng rộp, quay đầu nhìn về phía Khương phu nhân, có bệnh thì vái bốn phương: “Nàng có nghĩ ra cách gì chưa?”

Khương phu nhân không chút hoang mang nâng chén trà lên, nhấp một ngụm trà mới nói chuyện: “Chàng đi vòng vèo trước mặt ta nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ tới hỏi ta.”

Ngày mai Bùi An sẽ dẫn Trương Trị đi rồi, Khương đại nhân không có thời gian nghe bà úp úp mở mở, tiến lên đoạt chén trà trong tay bà: “Có cách thì nàng mau nói chút, nàng nhẫn tâm nhìn ta gấp đến độ như vậy sao.”

Khương phu nhân lườm hắn một cái: “Chàng cảm thấy Bùi An là người như thế nào?”

Thân tín của hoàng đế phái tới, đương nhiên là người của hoàng đế, lúc đầu Khương đại nhân nghe Vương Kinh nói Bùi đại nhân là người một nhà, để cho hắn yên tâm nhưng hôm nay qua sự giao tiếp đó thì thấy không phải như vậy, hắn nhíu mày: “Ngày đó ta đã thăm dò ý hướng của hắn, người ta vừa lòng với hiện tại, vô tâm với thiên hạ này.”

Cho dù là có tư tâm, cũng không phải cùng họ.

Trái tim của Bùi An ở Lâm An, muốn gây nội đấu.

Khương phu nhân cười: “Đàn ông các chàng chỉ muốn làm việc lớn, chưa bao giờ để ý tiểu tiết, chàng muốn giữ hắn lại hai ngày, vậy lúc hắn tới trễ nửa tháng, gần như đều từng đi thăm thú các thành trì dọc đường, chàng cho rằng với tính tình Bùi đại nhân, hắn sẽ cho nhiều mặt mũi như vậy sao?”

Khương đại nhân sửng sốt, ánh sáng chợt lóe, đôi mắt sáng ngời lên.

“Anh hùng khó qua ải mỹ nhân, chàng cũng nghe lời đồn của Lâm An rồi đó, hai người trai tài gái sắc, tình đầu ý hợp, được công nhận là tài tử giai nhân, cho dù chưa từng nghe, mắt chàng cũng có thể nhìn ra được, Bùi đại nhân đối xử với chàng như thế nào, đối với Vân Nương như thế nào, trong lòng còn chưa nhảy số sao?” Dáng vẻ Khương phu nhân đắc ý, mèo khen mèo dài đuôi: “Vân Nương chúng ta đã nổi danh từ nhỏ đến lớn, đừng nói Lâm An, phóng mắt nhìn cả Nam Quốc, cũng là dung mạo số một số hai, có nam tử nào không thích. Nữ tử chúng ta thích một nam tử, hơn phân nửa là dựa vào đầu óc suy nghĩ, thích nằm mơ, mà nếu nam tử thích nữ tử, ngay cả mạng cũng không cần.”

Ngày đó chỉ gặp một lần bà đã biết, sớm muộn gì Bùi đại nhân cũng thua trên tay Vân Nương, hai người đã là phu thê, chuyện của Vân Nương, Bùi An còn có thể tránh được sao?

Khương đại nhân lo lắng Bùi đại nhân mang Trương Trị đi, còn Khương phu nhân lo lắng Bùi An mang Vân Nương đi.

Nếu con bé trở về Lâm An, làm sao mình có thể giải thích với Cố tiểu thư và Cố lão tướng quân đây.

“Bùi An vừa đi, chàng cũng đừng trông cậy vào Vân Nương có thể đi Quả Châu, năm đó Cố tiểu thư vì gả cho Nhị gia Vương gia, sức mạnh đó chàng quên rồi?”

Sao Khương đại nhân có thể quên được, có thể nói đó là chuyện kinh trời động đất, trộm cắp, khi đó mình vẫn còn là một thằng nhóc, bị tiểu thư Cố gia kéo đi làm bàn đạp để leo lên tường viện, nhất định phải cho Nhị gia Vương gia chút nhan sắc, vừa mới leo lên đã bị Vương phu nhân mang theo người chặn ở đó, Cố tiểu thư bị dọa sợ mất mật, dưới chân giẫm lên không, một đống người phía dưới ngã theo nàng, hắn lót ở dưới cùng, đầu đập vào tảng đá, nổi một cục u lớn, mấy ngày mới hết.

Nhưng hắn thấy Tam tiểu thư Vương gia dịu dàng uyển chuyển, hoàn toàn không giống Cố tiểu thư năm đó.

“Trương Trị không thể bị Bùi An dẫn đến Lâm An, Vân Nương càng không thể.” Sắc mặt Khương phu nhân chậm rãi đọng lại, xoay người phân phó với hạ nhân: “Chuẩn bị chút thức ăn Giang Lăng, lát nữa ta mang qua cho Bùi thiếu phu nhân.”

Một buổi sáng, Vân Nương và Bùi An đều ngốc ở trong phòng, mưu tính làm thế nào để chiếm được Lâm An, làm thế nào để hành thích vua.

Mặc dù Bùi An vẫn chưa nói lời chắc chắn với nàng nhưng cũng không từ chối, nàng coi như là hắn đã chấp nhận, mỗi một bước đều đặt bản thân vào trong kế hoạch, tích cực bày mưu tính kế.

Hai vợ chồng cùng nhau ra sức, bỗng nhiên không nặng nề trầm trọng như vậy, rất thoải mái, hoàn toàn nhìn không ra là đang mưu nghịch tạo phản.

Buổi chiều Bùi An mới đi ra ngoài, chuẩn bị ngày mai xuất phát.

Chân trước Bùi An vừa đi, chân sau Khương phu nhân đã tiến vào, mang theo thức ăn đặc sản của Giang Lăng, ra vẻ không biết tin tức ngày mai Bùi An sẽ xuất phát, cười nói với Vân Nương: “Biết Mãn Mãn thích ăn đồ ngọt, những thứ này bánh ngọt nổi danh ở Giang Lăng, cháu nếm thử trước đi, nhưng đồ ăn đóng gói này nhất định không ngon bằng đồ ăn làm trực tiếp, nếu cháu thích, ngày mai ta dẫn cháu đi quán rượu ăn.”

“Cảm ơn dì, những thứ này đã đủ rồi.” Vân Nương nhớ tới ngày mai muốn đi, ngẩng đầu định nói lời tạm biệt: “Dì…”

“Ngày mai dì còn có một món quà tặng cho cháu.” Đột nhiên Khương phu nhân tiến lại gần, thần bí cười, nói: “Cháu còn nhớ Siểm Điện không?”

Vân Nương ngẩn người: “Siểm Điện?”

Khương phu nhân gật đầu: “Năm đó mẫu thân và cháu bị nhốt trong viện, không có người chăm sóc Siểm Điện, tổ mẫu cháu bí mật phái người đến Giang Lăng, nhờ ta nuôi giúp ở nhà cũ của Vương gia, đáng lẽ lúc cháu tới có thể nhìn thấy nhưng thật đáng tiếc, bị dượng cháu phái ra ngoài đón người, ngày mai mới về…”

Khi Siểm Điện bị tổ mẫu nàng tịch thu, nàng còn tưởng là lành ít dữ nhiều, không ngờ vẫn còn sống.

Nó không chỉ là vật cưỡi của mẫu thân mà còn là con ngựa đầu tiên nàng cưỡi, nó làm bạn lớn lên với nàng, giống như người thân, dù sao nàng cũng phải gặp mới được.

Ngày mai... Ngày mai, nếu mai đợi thêm một ngày nữa, cũng không muộn.

Khương phu nhân đến chỗ của Vân Nương rồi trở về, tối hôm đó Bùi An thông báo với Khương đại nhân ngày mai sẽ ở lại thêm một ngày, ngày mốt sẽ xuất phát.

Khương đại nhân thở phào nhẹ nhõm, vội vàng cử người theo dõi trên đường đi của Quả Châu để xem có tin tức gì của Cố lão tướng quân hay không.

Tin tức từ Cố lão tướng quân không đến, trưa hôm sau lại chờ được một hồi náo loạn.

Hôm kia Bùi An mới móc mắt ba người Bắc, không biết lần này là ai không sợ chết xông thẳng vào hang ổ của bọn chúng, châm lửa đốt ngay tại chỗ ba con thuyền của bọn chúng thành tro. Vốn dĩ việc Bùi An ngang nhiên đối xử với người Bắc trên đường phố đã khiến lòng người Bắc phẫn nộ, nhưng e ngại hắn là trọng thân của Nam Quốc, ít nhiều vẫn có phần chột dạ, người Bắc tới Nam Quốc sinh sống cũng không có thân phận cao quý gì, nếu muốn bệ hạ Bắc Quốc cử binh vào nam vì vài người họ thì không có khả năng, ngày thường lấy đó hù hoạ người Nam thôi nhưng lần này không chỉ có ba người, khi lửa bốc lên, ba trăm người Bắc biến mất tại chỗ, động thái này đã hoàn toàn chọc giận người Bắc, một buổi sáng, đã có hàng ngàn người đến tập trung ở phủ Tri châu.

Lúc này còn có người tới gây náo loạn, Khương đại nhân tức giận đến tái xanh mặt, hỏi người dưới bẩm báo tin: “Là tên khốn kiếp nào không muốn sống nữa, đã tra được chưa?”

Không cần điều tra, họ bị người Bắc đuổi giết không có chỗ đi, tự mình đi tới cửa: “Triệu Viêm phủ Thuỵ An Vương; Hình đại nhân - Hình Phong của Viện Hàn Lâm.”

Khương đại nhân:...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play