Bùi An không trả lời, ngược lại hỏi hắn một tiếng: “Không biết Trương đại gia muốn hỏi ai?”
Sự bi thống và kích động của Trương Trị bị một câu cố ý không đáp lại lạnh như băng của Bùi An, giả vờ hồ đồ, cuối cùng cũng bị dập tắt một ít.
Từ sau khi gặp nạn năm đó, cách nay đã hơn mười năm, hắn chạy trốn khắp nơi, không thấy được ánh sáng, biết được những tin tức kia của nàng, người khắp thiên hạ cũng biết được, cuối cùng bây giờ cũng nhìn thấy một người biết rõ tình hình của nàng, trong chốc lát kích động, quên mất lễ nghĩa, khi bình tĩnh lại thì vội vàng đứng dậy khỏi chỗ ngồi, cung kính hành lễ với hắn: “Thảo dân kính chào Bùi đại nhân.”
“Không cần đa lễ.” Ánh mắt Bùi An quan sát người hắn một hồi, hỏi: “Xem ra mấy năm nay Trương đại gia sống không tệ.”
Lời này đối với Trương Trị mà nói giống như dao đâm vào tim.
Người hắn ở chỗ này, đương nhiên thân thế cũng bị Bùi An điều tra rõ ràng, năm đó Trương gia ở Lâm An là phú thương có tiếng, cũng từng giao tiếp với phụ thân Bùi An, năm Lâm An hạn hán, hắn còn được Bùi Hằng triệu gặp, dẫn hắn đi trại tị nạn một chuyến, hắn là người thức thời, sau khi trở về đã làm gương cho các phú thương ở Lâm An, quyên góp lương thực trong tay mình, khi đó Bùi Hằng vẫn còn là Tiết Độ Sứ của Lâm An, sau đó tự mình phái người tới cửa mời Trương gia hắn dự tiệc, thay dân chúng cảm kích hắn đã tương trợ.
Mấy năm đó, có thể nói nhà họ Trương như hô mưa gọi gió trên thương trường, như mặt trời ban trưa cũng không ngoa.
Mỗi người đều nói, một đời vua một đời thần, sau khi bệ hạ đăng cơ ở Lâm An, lúc nào hắn cũng cẩn thận, đi theo khuôn phép, không đi kiếm tiền vì sợ để lộ nhược điểm, ai biết được cuối cùng Trương gia hắn không phạm tội, mà tội chủ động tìm lên đầu.
Mười năm, Trương gia đang yên đang lành trong giới phú thương rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, chỉ còn lại có một mình hắn, đương nhiên lòng hận thù và oán hận phải có, nhưng thứ chống đỡ để hắn sống đến bây giờ lại là một chuyện khác.
Mối hận cướp vợ, không đội trời chung.
Người chết sẽ xuống Cửu U, uống canh Mạnh Bà sẽ quên hết chuyện cũ kiếp trước nhưng một người sống sờ sờ như vậy, lúc đi đã túm chặt lấy cánh tay hắn, trong mắt chưa đầy hoảng sợ, kinh hoàng tới mức không làm chủ được tinh thần, cầu xin hắn cứu nàng, nàng sợ hãi như vậy, hắn lại chẳng thể bảo vệ nàng, trơ mắt nhìn nàng bị kéo đi ngồi trên xe ngựa.
Trôi qua nhiều năm như vậy, mỗi lần nhớ tới đôi mắt tuyệt vọng của nàng, hắn sẽ bừng tỉnh khỏi giấc mơ, không cách nào ngủ được nữa.
Trương Trị đứng dậy quỳ gối ở chỗ ngồi tự giễu cười: “Bùi đại nhân nói đùa rồi, người bên ngoài không biết, sao Bùi đại nhân lại không rõ ràng thảo dân sống qua ngày bằng gì.”
Hắn còn sống ngày nào tức là còn chịu dày vò ngày ấy, cẩu hoàng chưa giết, sao hắn có thể nhắm mắt, ngay cả chết cũng không dám chết.
Bùi An ngược lại không phản bác hắn, cũng không úp úp mở mở với hắn, nói thẳng: “Lúc này bản quan đến Giang Lăng là phụng hoàng lệnh, đến đây chỉ để bắt Trương đại gia, nói vậy trong lòng ngươi cũng hiểu rõ rồi, qua đêm nay, người của Tri phủ sẽ đến đây bắt người, kính xin Trương đại gia không nên giãy giụa vô ích, phải hiểu rõ lệnh hoàng đế không thể trái, thức thời một chút, đừng giở trò gì nữa.”
Bùi An nói xong, đột nhiên Trương Trị “Phi!” một tiếng, giận dữ mắng: “Hắn thì tính là hoàng đế chó má gì!”
Trương Trị kích động nhìn Bùi An, hoàn toàn mất lý trí: “Nếu không phải năm đó Bùi Quốc công đón hắn tới Lâm An thì tên Triệu Đào chó nhà có tang đã tiêu đời từ lâu, sao có thể sống đến bây giờ. Ân cứu mạng, lực phò trợ, có cái nào không đáng để Triệu Đào hắn mang ơn đội nghĩa, kính trọng Bùi Quốc công cả đời? Nhưng hắn đã làm gì? Đối xử với Bùi Quốc công như thế nào? Chỉ dựa vào một lời đồn đại vô căn cứ mà nảy sinh ý xấu với phu nhân, gì mà “người có phượng hoàng sẽ có thiên hạ”, đúng là nực cười vô lý! Cái thứ đồ vật không bằng heo chó, có tư cách gì gọi là vua của một nước.”
Trương Trị quan sát sắc mặt Bùi An, tiếp tục k1ch thích nói: “Liệu năm đó Triệu Đào hắn nghe lời đồn thật hay là có mưu đồ khác, ai mà nói rõ được, ngồi trên chiếc ghế kia đã lâu, hắn lập tức cho rằng mình là một nhân vật, bắt đầu kiêng kỵ thế lực của phủ Quốc công, muốn độc chiếm Lâm An rồi khống chế thiên hạ, không có Bùi gia các ngài, hắn không chỉ không cần lo lắng có người quyền thế áp chế hắn mà ngay cả ân cứu mạng ban đầu, cũng giết sạch, sống thoải mái như vậy, cớ sao không làm.”
Trương Trị là thương nhân nhưng mấy năm nay, hắn bức mình thành một dã thần tử, hiểu rõ tất cả thế cục trong triều đình, nói xong nhìn về phía Bùi An: “Ta không tin, Bùi đại nhân hoàn toàn không biết những chuyện này, không tin trong lòng đại nhân Bùi thật sự không có thù hận.”
Lần này Trương Trị k1ch thích hắn, thấy hai mắt Bùi An cũng không có dao động quá lớn, đôi mắt cũng không giống như vừa rồi, trong trẻo lạnh lùng, trong thời gian ngắn không nhìn ra được cảm xúc của hắn.
Chắc chắn trong lòng đã biết chân tướng từ sớm, Trương Trị chủ động nói: “Bùi đại nhân có biết vì sao hoàng đế muốn mạng của ta không?”
Hắn có thể tới nơi này, đương nhiên cũng hiểu rõ nhưng Trương Trị vẫn muốn chính miệng nói cho hắn biết: “Bởi vì ta và Bùi Quốc công giống nhau, nội tử bất tài, sau cổ cũng có một vết bớt, hình dáng cực kỳ giống phượng hoàng, trà tạp kĩ(1) do ta lập nghiệp, là nhờ vết bớt này của nội tử cho ta cảm hứng, cuối cùng vẽ trên bọt trà một hoa văn phượng hoàng, người có phượng hoàng được thiên hạ, hai người đều cưới phu nhân có vết bớt phượng hoàng, một người thành thần tử quyền thế ngập trời, một người thành phú thương một phương, hô mưa gọi gió, chuyện như vậy bày ra trước mắt, đối với một hoàng đế vừa mới đăng cơ, địa vị còn bất ổn mà nói thì hấp dẫn lớn bao nhiêu, có thể tưởng tượng được.”
(1)Mình có giải thích chương nào á, mà mình quên mất:((
Mình để đây cho mí bạn tìm hiểu nha: 茶百戏
Vẻ mặt Trương Trị bi thương: “Sau khi tiên hoàng hậu Bùi thị hoăng(2) không lâu, đột nhiên trong cung có người tới, vô số thị vệ nửa đêm xông vào nhà ta, ngọn đuốc trong tay sáng lên trời, khi chạy vào thì tuyên bố muốn ta giao nội tử ra, tất nhiên ta không làm theo, nhưng một thương hộ như ta sao có thể đánh nhau với một bậc đế vương, đêm đó người của Trương gia ta đã bị giết không còn manh giáp, ta trơ mắt nhìn nội tử bị thị vệ bắt ra, cởi vạt áo nàng để xác nhận vết bớt kia không sai, không nói hai lời, trực tiếp kéo lên xe ngựa.”
(2)Từ để chỉ hoàng hậu chết.
Nói đến đây, Trương Trị đã đỏ mắt, nước mắt chảy vài dòng: “Nhà họ Trương ta hưng thịnh bởi dấu ấn phượng hoàng này, cuối cùng cũng chết vì nó, mấy năm nay ta vẫn hối hận, nếu lúc trước không công khai với bên ngoài, không cho người ta biết vết bớt của nội tử kia, cho dù không có tài phú sau này, cả đời bình an an nhàn cũng tốt lắm rồi, ít nhất lúc này nàng còn ở bên cạnh ta.”
Trương Trị đã nói sạch sẽ tất cả bản thân mình mà không giữ lại chút gì.
Đương kim hoàng hậu Ôn thị, không phải là người nằm trong câu chuyện gặp gỡ với hoàng đế được mọi người ca tụng mà là phu nhân Trương Trị hắn cưới hỏi đàng hoàng.
Đường đường là hoàng đế, cưỡng đoạt vợ người ta, một ngày nào đó, hắn muốn cho mọi người trong thiên hạ đều biết sự gièm pha này.
Những gì Trương Trị nên nói đã nói xong, cũng không có gì để vòng vo: “Nếu Bùi đại nhân đã sai người bảo vệ ta, tối nay lại một mình tới nơi này, chắc là không phải chỉ là vì tróc nã thảo dân trở về Lâm An, lấy đầu người.”
Lúc này Bùi An không đánh đố nữa, im lặng một hồi rồi ngẩng đầu hỏi:“Trương đại gia có tính toán gì?”
“Phản!” Dường như Trương Trị chỉ chờ những lời này của hắn, vẻ mặt lại bắt đầu kích động: “Ta muốn tận mắt nhìn thấy cẩu hoàng đế chết không có chỗ chôn.”
Bùi An cười: “Năm đó quân lính Cố Chấn của Cố gia rút về từ biên quan, giao binh quyền cho hoàng đế, hơn nữa Tiết Độ Sứ của từng địa phương khác cũng lần lượt quy thuận, lựa chọn cẩn thận, hoàng đế tổng cộng lưu lại năm vạn hùng binh, canh giữ ở cửa Lâm An, không biết Trương đại gia phản như thế nào?”
Vậy thì sao?
“Hôm nay ta cũng không dám gạt đại nhân Bùi, căn cơ năm đó của Trương gia ta ở trên thương trường cũng không phải để chơi, sao có thể không để lại cho mình một con đường lui, mấy năm nay ta mai danh ẩn tích, kinh doanh chưa bao giờ đứt đoạn, từ sau khi khỏe mạnh vượt sông thì mỗi một thành trì, Lư Châu, Ngạc Châu... Giang Lăng đều có mua bán của mình, tích góp được không ít tài phú, chỉ cần Bùi đại nhân cần, Trương Trị ta dâng lên cả hai tay.”
Có tiền là có thể dưỡng binh, chế tạo binh khí.
Thấy Bùi An vẫn không động đậy, Trương Trị bán mạng mượn sức, lại nói: “Bùi đại nhân có biết Cố Chấn không?”
Bùi An nhướng mày một chút: “Cố Chấn? Tướng quân Cố gia, không phải đã chết sớm rồi sao?”
Trương Trị nhìn xung quanh cửa một cái, đột nhiên tiến lại gần rồi thấp giọng nói với hắn: “Không phải!”
Thấy mắt Bùi An lộ vẻ kinh ngạc, nói tiếp: “Cố Chấn còn sống.”
Biểu cảm Bùi An khựng lại.
“Lại nói tiếp, âu cũng là duyên phận, bây giờ Bùi đại nhân còn phải gọi hắn một tiếng ngoại tổ phụ.” Trương Trị kéo y lên chiếc thuyền của mình trước, đảm bảo y cũng không thoát khỏi liên quan mới nói: “Năm đó Cố tướng quân giao nhân mã, cẩu hoàng chỉ lưu lại hơn một vạn, còn lại đều trở về nguyên quán, trước khi đi, Cố Chấn có để lại một tín vật, chỉ cần cầm tín vật sẽ tìm được các thiên hộ, sẽ có thể triệu hồi nhân mã ban đầu…”
“Cố tướng quân đồng ý?” Bùi An bình tĩnh hỏi.
Trương Trị sửng sốt.
“Hiện giờ người Bắc hoành hành ở Giang Lăng, Cố Chấn kiên trì ở biên quan nhiều năm như vậy, còn yêu quý lãnh thổ Nam Quốc hơn cả hoàng đế, chỉ sợ chí hướng của ông ấy không giống Trương đại gia, không ở Lâm An mà là là ở Bắc quốc,Trương đại gia xác định ông ấy sẽ mặc kệ sông núi và dân chúng, dốc hết tất cả, khơi mào nội đấu đánh hoàng đế không?”
Lời này của Bùi An hoàn toàn chọc trúng chỗ đau của Trương Trị, đột nhiên hắn nín lặng.
Đúng là Cố Chấn không có ý định tấn công Lâm An nhưng hắn có, chỉ cần Bùi An đồng ý, hắn lập tức theo Bùi An tấn công vào Lâm An, giết cẩu hoàng, đón nàng ra ngoài.
Bùi An nhìn hắn một cái, trực tiếp vạch trần nói: “Xem ra mấy năm nay Trương đại gia có thể che dấu tốt như vậy, toàn bộ là bhờ vào Cố tướng quân giúp đỡ, nói như vậy, tin tức Trương đại gia ở Giang Lăng, chắc chắn cũng là Cố tướng quân thả về Lâm An.”
Biết được nhược điểm của hoàng đế là một lòng muốn diệt trừ Trương Trị cho nên mượn tay Tri châu Giang Lăng để thả tin tức.
Tất cả mọi người đều biết, hai năm nay hắn là một thanh đao tốt nhất trong tay hoàng đế, chuyện quan trọng như vậy, nhất định sẽ phái Bùi An đi một chuyến.
Vương Kinh lại đúng lúc chạy tới.
Cố Chấn đi vòng quanh một vòng tròn lớn như vậy, mục đích cuối cùng hẳn là để hắn đưa Vân Nương ra khỏi Lâm An, bình an đưa đến Giang Lăng.
Đột nhiên Bùi An bật cười, nhớ tới ngày đó nàng nói cấu kết với nhau làm việc xấu, đúng là nói đúng thật.
Hai người họ quả là trời sinh một cặp, phàm là bên nào là đèn cạn dầu nhất định sẽ thê ly tử tán, gà bay chó sủa.
Lúc Bùi An trở về Tri phủ đã là nửa đêm.
Gian ngoài để lại một ngọn đèn, Đồng Nghĩa canh giữ ở bên ngoài, thấy y trở về thì tiến lên thấp giọng bẩm báo: “Phu nhân đợi chủ tử một hồi lâu, lúc này mới đi nghỉ ngơi.”
Bùi An nhẹ tay nhẹ chân đi vào, màn che trước giường buông xuống, liếc mắt một cái là thấy được người nằm ở phía trên.
Mặt nàng hướng ra bên ngoài, ôm một cuộn chăn bông, mái tóc đen xõa tung trên gối đang ngủ say sưa, ánh đèn lờ mờ bên ngoài chiếu vào, vầng sáng ấm áp, vô cùng ấm cúng.
Hắn nhớ tới câu nói tối nay của Trương Trị: “Sống hơn nửa đời người, chưa nói đến thành công nhưng cũng có thể coi là nổi bật, kết quả là ngay cả nhà cũng không còn, ban đêm trở về, trong phòng không còn người giữ đèn, nhìn chỗ nào cũng lạnh lẽo, sống cũng không còn ý nghĩa.”
Bùi An tiến lên, nhẹ nhàng kéo chăn từ trong ngực nàng rồi đắp lên ngực nàng.
Chờ hắn thêm một thời gian nữa.
Chờ xử lý xong tất cả, hắn sẽ đến đón nàng, đến lúc đó nàng đi đâu cũng được, hắn sẽ ở cùng nàng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT