Nam Quốc chủ trương nghị hòa, không dám đắc tội Bắc Quốc, chính sách thông quan nới lỏng nhiều lần, người Bắc chậm rãi nếm được vị ngọt nên lục tục không ngừng tràn vào, Giang Lăng tổng cộng có hơn mười vạn nhân khẩu, người Bắc đã chiếm mất bảy tám ngàn người, cục diện như vậy đã mất khống chế, cho dù trong lòng các quan phía dưới hiểu rõ nhưng cũng không thể trái ý chỉ của phía trên, chỉ có thể dâng tấu chương hàng năm, nhưng báo cáo tình trạng này lên cũng không nhận được lời đáp lại, hoàng đế không vội quan viên cấp bách cũng vô dụng, từ đó cứ phát triển như vậy, mắt nhắm mắt mở mặc kệ.
Bùi An cũng chỉ thuận miệng hỏi chứ không muốn quan tâm, ngoại trừ Lâm An, địa phương bên cạnh loạn như thế nào cũng không liên quan tới hắn.
Khương đại nhân thấy Bùi An không hỏi tiếp, cũng ngậm miệng không nói nữa, dẫn hai người chậm rãi đi về phía trước.
Đầu đường náo nhiệt nhộn nhịp, cảnh tượng phồn hoa không thua kém Lâm An và Kiến Khang chút nào, từ Ngạc Châu đến Giang Lăng, suốt dọc đường đi, dựa vào thân phận Bùi An, hai người đi tới đâu cũng có quan binh hộ giá, người đi đường chủ động né tránh, Vân Nương cũng quen không đội mũ có rèm che, hôm nay đi một lát mới phát hiện thấy không đúng.
Đúng là người Nam Quốc bên đường đều vùi đầu lảng tránh, nhưng người Bắc quốc ven đường lại không giống nhau, không chỉ không tránh né mà còn vươn cổ nhìn chằm chằm nàng.
Ánh mắt tuỳ tiện kia dừng ở trên người nàng vừa làm càn vừa to gan, trong biểu cảm mang theo vẻ ngả ngớn.
Vân Nương không thoải mái chút nào, cũng không nhìn ra ngoài nữa, thân thể hơi dán sát lên người Bùi An, Bùi An cũng nhận thấy, sắc mặt chợt lạnh xuống, cầm tay nàng nắm thật chặt rồi kéo nàng vào trong ngực, dừng chân, đang muốn nàng lên xe ngựa phía sau trước thì đột nhiên phía trước có tiếng xôn xao.
Một giọng nói kích động của nam tử lọt vào tai: “Các ngươi buông nàng ra!”
“Cút ngay!”
“Đại gia, cầu xin ngươi, ta không biết ngươi, ngươi buông ta ra, cầu xin ngươi…”
“Tiện phụ!” Một nam tử nói giọng phương bắc quát lớn, ngôn ngữ cực kỳ hèn hạ: “Kéo quần lên là không nhận người! Sao hôm qua lúc trên giường rên thì không nói không biết ta? Quyến rũ ông đây lại còn muốn chạy, không dễ dàng như vậy…”
“Ngươi nói bậy! Ta chẳng hề quen biết ngươi, lang quân, lang quân chàng cứu ta…” Giọng nói cô nương vừa bi thương vừa tuyệt vọng.
Khi xôn xao nổ ra, đám người xung quanh chẳng những không tiến lên mà mỗi người còn giống như thấy sói, nhanh chóng tản ra, giống như sợ rước họa lên người mình.
Khi xung quanh không có người Vân Nương mới nhìn rõ ràng, một người Bắc đang túm lấy một cô nương lên xe ngựa, cô nương bám chặt bánh xe, vừa khóc vừa giãy giụa, bên cạnh có một nam tử cũng nhào về phía cô nương, muốn cứu nàng nhưng khổ nỗi hai cánh tay bị hai gã người Bắc khác giữ lại, không thể động đậy, chỉ có bi phẫn hô to: “Thả nàng ấy ra! Các ngươi muốn gì ta cũng cho, cầu xin các ngươi, thả nàng ấy ra…”
Ban ngày ban mặt, cưỡng đoạt dân phụ, còn xảy ra dưới mí mắt Tri phủ, Vân Nương quay đầu kinh ngạc nhìn về phía Khương đại nhân, thấy sắc mặt hắn bình tĩnh, giống như đã thấy nhiều không ngạc nhiên.
Vân Nương không nhịn được, hỏi: “Sao lại thế này?”
Vẻ mặt Khương đại nhân bất đắc dĩ, hồi bẩm nói: “Chỉ là tranh chấp nhỏ giữa dân chúng, bên ngoài mặt trời lớn, phu nhân vẫn nên trở về xe ngựa đi.”
Đây đâu phải là tranh chấp nhỏ gì, người sáng suốt vừa nhìn là biết đây đang cướp người, Vân Nương nhướng mày: “Tri phủ đại nhân không định xử lý sao?”
Tri phủ thở dài một tiếng: “Phu nhân mới đến Giang Lăng, còn chưa rõ thế cục, người Bắc này có thân phận tôn quý, cho dù áp giải đến phủ nha cũng không thẩm vẫn ra tên tuổi gì, đánh cũng không được mà giết cũng không xong, cùng lắm chỉ cảnh cáo hai câu rồi vẫn phải thả người, ngược lại còn cổ vũ uy phong của người Bắc.”
Mấy năm nay Bắc Quốc cường thịnh, dân chúng phía dưới cũng theo đó mà phách lối hơn.
Vốn chỉ là một vài tên người ti tiện thấp kém không sống nổi trên địa bàn của mình, đến Nam Quốc lại hoàn toàn trở mình. Ỷ vào Nam Quốc không dám gây chuyện, kiêu ngạo làm bậy, sau khi nếm được vị ngọt thì người tới cũng càng nhiều.
Chuyện giống như hôm nay thật sự quá nhiều, nếu thật sự phải xử lý, chỉ sợ phủ nha một ngày không ăn không uống cũng không xử lý hết được.
Mắt thấy cô nương kia sắp bị kéo lên xe, Vân Nương bất chấp gì mà người Bắc quốc, lên tiếng phân phó: “Mang cô nương kia đến đây.”
Khương đại nhân nhìn thoáng qua Bùi An, thấy hắn cũng ngầm đồng ý, lúc này mới ra hiệu với thị vệ bên cạnh: “Mang người đến.”
Người đến trước mặt, cô nương và vị lang quân kia quỳ rạp trên mặt đất, khóc trời kêu đất cầu cứu Khương đại nhân: “Đại nhân cứu chúng ta đi…”
Mấy người Bắc không sợ chút nào, thấy Tri châu cũng như không, vẻ mặt chiếm lý trước: “Hôm qua bà nương(1) này quyến rũ ta phá thân mình, dựa theo quy củ của phương nam các ngươi, có quan hệ thể xác tức là thành người của ta, hôm nay nàng ta đột nhiên không thừa nhận, vậy cũng không thể để cho nàng ta…”
(1)Tiếng gọi người phụ nữ hạ lưu.
“Ta không có!” Cô nương khóc lóc nói: “Ta và lang quân mới thành hôn một tháng trước, sau khi thành thân vẫn ở trong nhà, không đi nơi nào, sao có thể quen biết bọn họ chứ, hôm nay là lần đầu tiên ta ra ngoài cùng lang quân, vốn định mua một cây vải, ai ngờ mới đến cửa đã bị mấy người chặn lại, nói hôm qua đã gặp dân nữ, xin đại nhân làm sáng tỏ.”
Nam tử cũng dập đầu theo: “Cầu xin đại nhân làm sáng tỏ!”
Khương đại nhân quay đầu cười với mấy người Bắc, hỏi: “Nếu đã như thế, có phải các ngươi nhận nhầm người hay không?”
“Không sai được, chính là nàng ta.” Thái độ kiêu ngạo của người Bắc, hoàn toàn không nể nang ai.
Mặc dù Vân Nương không biết tình huống của Giang Lăng nhưng một Tri phủ đại nhân, vậy mà còn nhìn sắc mặt của người Bắc, có thể tưởng tượng được, dân chúng sống thống khổ bao nhiêu.
Cùng là phụ nữ, ngẫm lại nếu chuyện như vậy rơi xuống trên đầu mình, chẳng phải là tai họa ngập đầu sao.
Không đợi Tri phủ cười tiếp, Vân Nương trực tiếp tiến lên nói: “Vị cô nương này đã nói mình đã thành thân, tất nhiên sẽ có hàng xóm láng giềng làm chứng, tìm người đến hỏi một chút sẽ biết, sao có thể để ngươi muốn cướp người là cướp, Nam Quốc ta cùng Bắc Quốc luôn luôn giao hảo, lấy lễ đối đãi, tự mình tuân thủ tín ước, trên văn thư thông quan cũng viết rõ ràng, phàm là người tiến vào lãnh thổ Nam Quốc ta, dù là ai cũng phải tuân thủ quốc pháp Nam Quốc.”
Nàng nói một đống đạo lý xong, ngực không khỏi bị phẫn nộ k1ch thích đến phát đau, mà mấy tên người Bắc không nghe một chữ nào, ánh mắt không kiêng nể ai mà nhìn chằm chằm nàng, vẻ mặt đáng khinh.
“Không nghĩ tới Nam Quốc này lại có mỹ nhân tư sắc như vậy…”
Người đầu tiên còn chưa nói hết câu, một thanh đoản đao đã đột ngột bay tới trước mặt hắn, động tác vừa nhanh chuẩn vừa độc ác, không cho đối phương phản ứng chút nào, mũi đao đâm vào hốc mắt, hắn hét một tiếng thảm thiết xuyên thủng màng nhĩ người khác, hai tay hắn che mắt, muốn rút ra con dao ở trong hốc mắt, máu tươi chảy dữ dội từ trong lòng bàn tay hắn, khung cảnh đầy máu tanh.
Đây cũng không tính là gì, năm xưa thủ đoạn của Bùi An để trừng trị lũ người ở Kiến Khang còn tàn nhẫn hơn chuyện này nhiều.
Hai người Bắc bên cạnh không đoán được Bùi An sẽ ra tay, sửng sốt một chút mới phản ứng lại, hùng hổ nhìn về phía Bùi An: “Ngươi là ai, dám đả thương người Bắc ta!”
Bùi An cũng không để ý tới, tiến lên một bước giẫm lên tên người Bắc đã đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, khom người xuống giúp hắn rút đao trong hốc mắt ra, bình tĩnh phân phó Khương đại nhân: “Kéo lại đây.”
Mắt Bùi An lạnh lẽo, biểu cảm tối tăm, cuối cùng hai gã người Bắc còn lại cũng thấy sợ hãi, thấy thị vệ thật sự đến bắt người, sắc mặt biến đổi, cố gắng chống đỡ nói: “Ngươi định làm gì?! Chúng ta là người Bắc, cho dù là hoàng đế Nam Quốc các ngươi cũng không quản được trên đầu chúng ta, ngươi tính là cái thá gì, nếu bệ hạ Bắc Quốc biết được các ngươi tàn sát con dân Bắc Quốc, ngày mai sẽ mang binh san bằng Nam Quốc các ngươi…”
“Phải không?” Bùi An liếc hắn một cái, cười khinh miệt: “Một đám kiến hôi, mà muốn học thủ đoạn xưng bá của Hầu Tử.” Bùi An nói xong, chờ thị vệ áp giải người đến trước mặt, trực tiếp nói: “Khoét mắt, ngay chỗ này.”
Người Bắc Quốc hoảng hốt, giãy giụa rống giận: “Các ngươi dám!”
Bọn thị vệ chưa từng làm việc như vậy, rốt cuộc cũng không dám làm, lúc này Khương đại nhân lại đột nhiên kiên cường, quát lớn: “Không nghe thấy sao, Bùi đại nhân muốn các ngươi khoét các ngươi cứ khoét.”
Cái gì cũng có lần đầu tiên, lính gác không có đoản đao chỉ có ngọn giáo tua đỏ, mũi nhọn đâm vào trong hốc mắt, trên đường phố lập tức vang lên tiếng la hét.
Việc xử tội người Bắc ở trên đường phố Giang Lăng là chuyện rất hiếm, có thể coi như giết gà giết khỉ.
Mặt Bùi An không đổi sắc thân mình đứng sang một bên che khuất tầm mắt của Vân Nương, phần còn lại do người của Tri phủ xử lý, hắn nắm tay Vân Nương tiếp tục đi về phía trước.
Khương đại nhân vội vàng đi theo.
Vừa tới Giang Lăng đã gặp phải lũ người như vậy, Vân Nương không có tâm trạng, không khỏi hỏi Khương đại nhân: “Chuyện như vậy thường xuyên xảy ra sao?”
Khương đại nhân rũ mắt gật đầu.
Vân Nương ngẩn ra, lũ người Bắc hèn hạ cũng dám chạy đến lãnh thổ Nam Quốc làm càn, mà người Nam Quốc còn bị người khác ức hiếp, rốt cuộc đây là đạo lý gì vậy.
Vân Nương tức giận một trận nhưng sau đó nàng cũng hiểu ra, vì củng cố địa vị, thậm chí hoàng đế còn đưa con gái ruột của mình đến Bắc Quốc, huống chi là dân thường.
Ngay tại lúc nàng đang buồn bực thì nhìn thấy một cô nương mặc váy màu xanh nhạt chợt nhảy xuống khỏi xe ngựa, hai mắt kích động nhìn về phía nàng, run rẩy gọi một tiếng “chủ tử” rồi nhấc váy chạy về phía nàng.
Đó là Thanh Ngọc.
Vân Nương sửng sốt, xảy ra chuyện ngoài ý muốn, gặp được người trước mặt giống như đã cách cả mấy đời, trong lòng cũng có phần kích động, nàng đứng ở nơi đó chờ Thanh Ngọc chạy tới, ôm lấy nàng, vừa khóc vừa gào: “Chủ tử, Bồ Tát phù hộ người, cuối cùng nô tỳ cũng gặp được người, nô tỳ biết ngay, những tờ giấy ấy đốt cũng không cháy, chắc chắn chủ tử còn sống, đúng là còn sống thật…” Nước mắt của nàng ấy giống như không đáng tiền, cứ “tí tách tí tách” rơi xuống, vẻ mặt mờ mịt, sau khi khóc một trận mới nhớ ra, vội vàng buông nàng ra, quan sát nàng từ trên xuống dưới, đau lòng nói: “Chủ tử, sao người lại béo lên vậy, ta nghe Đồng Nghĩa nói chủ tử rơi xuống nước, vậy chắc là bị nước vào bụng, phồng to lên, lát nữa chúng ta tìm một đại phu tới xem…”
Vân Nương:...
Vân Nương im lặng, đột nhiên không muốn nói chuyện với nàng ấy nữa.
Sau khi Vệ Minh và Đồng Nghĩa nghe thấy mấy lời này, mí mắt cũng đồng thời giật giật, trên đường có rất nhiều người, họ không tiến lên để nhận tội với Bùi An, khi đến Tri phủ, đóng cửa lại thì hai người mới cùng nhau quỳ xuống trước mặt Bùi An, tiến lên nói: “Thuộc hạ bảo vệ chủ tử không đủ, xin chủ tử xử trí.”
Sau khi Bùi An rời đi, Vệ Minh mang theo người của Ngự Sử Đài lên quan đạo, mặc dù họ gặp phải rất nhiều thích khách trên đường nhưng tất cả đều bình an vô sự.
Mấy ngày trước, đoàn người đến Giang Lăng, không đi đường sáng mà ngầm gặp riêng Hàn Linh, sau khi nghe tin chủ tử và phu nhân rơi xuống sông từ miệng hắn, trong lòng hắn bất ổn, dày vò chờ đợi mấy ngày, bây giờ gặp người nguyên vẹn hoàn hảo trở về mới thở phào nhẹ nhõm.
Sự việc xảy ra bất ngờ, không ai dự đoán được.
“Đứng lên đi.” Bùi An hỏi: “Ngươi nhìn thấy Hàn Linh không?”
Vệ Minh đứng dậy báo cáo: “Bẩm chủ tử, năm ngày trước thuộc hạ có gặp Hàn phó đường chủ, Trương Trị trong tay của ngài ấy.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT