Tội lưu đày, tốt xấu gì cũng còn có thể có một đường sống. Nhưng cả một nhà cứ như vậy bị hắn xử trí, Vân Nương cũng không lo lắng hắn gây thù, tựa hồ chỉ là đắc tội người nên đắc tội, người không nên đắc tội cũng đắc tội nốt. Nàng lo hắn quá kiêu ngạo, truyền đến tai Hoàng Thượng nói hắn lợi dụng chức quyền, không tuân theo thánh chỉ, công báo tư thù.
Họ Phạm mắng hắn nhiều như vậy nhưng kì thực trong lòng rất có chừng mực, cũng nghe ra được đối phương cực kỳ tôn trọng phủ Quốc Công khi xưa, phẫn nộ đại khái là chỉ tiếc rèn sắt không thành thép.
Nhưng vừa rồi vị công tử kia không giống như thế, trong một câu nói tràn ngập thù hận, đâm thẳng vào chỗ đau của người khác, trong lời nói hận không thể lập tức diệt phủ Quốc Công.
Nếu Bùi An không động thủ, đợi ngày sau đối phương chỉ cần có nửa điểm cơ hội, nhất định sẽ nhào tới cắn một nhát lấy mạng bọn họ
Khi còn nhỏ Vân Nương có nghe mẫu thân nói qua không ít chuyện nhà ngoại, nói trong loạn thế đánh đánh giết giết, không phải ngươi chết chính là ta sống. Một khi bỏ lỡ cơ hội sẽ không còn khả năng xoay người.
Mẫu thân còn nói hành quân đánh trận kiêng kị nhất chính là do dự, lúc này hẳn là đạo lý đó.
Một chữ “ta” kia khiến Bùi An trong nháy mắt hoảng hốt.
Cây đuốc trong tay dời về phía nàng, ánh sáng chiếu lên mặt nàng, con ngươi nàng nhìn về phía hắn lộ ra vài phần quan tâm cùng khẩn trương, cũng không có một tia sợ hãi.
Lúc này hắn mới đột nhiên nhớ tới, nàng từng dùng đá đập chết thích khách, sao có thể so sánh với những nữ tử bình thường như Tiêu nương tử.
Hắn có thể sợ cái gì.
Hoàng thượng ước gì mỗi người đều chết trên tay hắn.
Bùi An mang theo nàng xoay người rời đi, đi vài bước đưa kiếm cho Đồng Nghĩa, mở miệng trả lời, “Không sao, chết càng bớt việc.”
Vân Nương:…
Giọng điệu đàng hoàng trước sau như một, là nàng lo lắng nhiều rồi.
Bóng đêm hoàn toàn tối đen, hai người mượn ánh sáng của đuốc sóng vai đi ra chuồng ngựa, đi một đoạn thật dài, Vân Nương mới ý thức được tay mình còn đặt ở trên cánh tay hắn, sắc mặt hơi nóng lên, cuống quít buông ra.
Vừa rồi nàng thấy hắn giết người, theo bản năng nghĩ tới mình ngày đó ở bến đò lấy đá đập người, sau khi trở về gặp vài cơn ác mộng, cho rằng hắn sẽ sợ hãi, nhất thời quên mất hắn xuất thân từ đâu.
Bùi An nhận ra nàng rút tay ra, cũng không lên tiếng, vết máu trên mặt, trên người đột nhiên trở nên nhớp nháp, bước chân dần nhanh hơn.
Hai người đã là phu thê, phòng đương nhiên là một gian.
Đồng Nghĩa đã sớm sai người chuẩn bị nước xong, quần áo của Bùi An cũng đã chuyển lên, sau khi vào phòng Bùi An cởi áo ngoài, đi tịnh phòng tắm rửa trước.
Thanh Ngọc thừa dịp bày bàn, ghé sát vào tai Vân Nương hỏi, ” Đã đưa bao quần áo chưa?” Vừa rồi nàng bị Vân Nương sai ở lại phòng canh gác
Thấy hai người cùng trở về, trên người Bùi An còn có vết máu, trong lòng Thanh Ngọc thấp thỏm bất an, lại hỏi, “Hình công tử có khỏe không?”
Vân Nương gật đầu.
Thanh Ngọc thở phào nhẹ nhõm, nàng cảm thấy tiểu thư lúc này là lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử, cô gia vừa nhìn là biết người rất rộng lượng.
Đổi lại là nam nhân khác, nào có ai sẽ mang theo tân phụ của mình đi ra ngoài? Lại còn là một vị hoa dung nguyệt mạo như vậy, không sợ người khác nhìn thấy sẽ nhớ thương hay sao. Chỉ dựa vào điểm này thôi cũng có thể nói cô gia lòng dạ không hề hẹp hòi, thậm chí còn rộng lượng hơn so với tiểu thư.
–
Thanh Ngọc dọn đồ ăn xong, rời khỏi phòng.
Vừa mới xuống lầu liền đụng phải một vị nam tử cao lớn, thấy nàng, người nọ ánh mắt sáng ngời, trên mặt ý cười sáng lạn vô cùng, “Tiểu thư sao rồi?”
Thanh Ngọc lúc trước cũng không biết hắn, nhưng hôm nay thấy hắn đi theo Vệ công tử, biết hắn là người của Bùi An, không rõ lắm hắn hỏi tiểu thư là ai.
Vương Kinh thấy nàng vẻ mặt nghi hoặc, kịp thời sửa lại, “Phu nhân, phu nhân có bị dọa không?”
Tiểu thư không phải rất ổn sao, bị dọa cái gì? Thanh Ngọc càng nghi hoặc lắc đầu.
Vương Kinh cười, thần sắc tựa hồ rất hài lòng, kích động nói, “Không hổ là huyết mạch Vương gia ta, tốt lắm.” Hắn thấy nàng dùng bao y phục đập lão thất phu mắng chửi người kia quá hả giận.
Thanh Ngọc nghe hắn thần thần bí bí, hoàn toàn không biết hắn nói cái gì, lại thấy hắn xoay người bước nhanh rời đi.
Vương Kinh vội vàng đi tìm Vệ Minh, vừa nhìn thấy hắn liền nói, “Ngươi đi nói cho chủ tử của ngươi một chút, hắn bận rộn như vậy cũng không có thời gian bận tâm đến tiểu thư, vậy ta đưa người về Quả Châu trước, sẽ không gây thêm phiền toái cho hắn, đợi đến khi hắn làm xong chuyện lại đến Quả Châu đón là được rồi, hoặc là ta lại đưa người trả về chỗ hắn”
Vệ Minh không trả lời hắn, giương mắt nói, “Ngươi đi nói đi!”
Vương Kinh:…
Vương Kinh sắc mặt nghẹn một chút, cô gia này rõ ràng không dễ chọc, so với người trước hung dữ hơn nhiều
Quên đi, hắn chờ thêm chút cũng được. Đã đợi nhiều năm như vậy rồi, cũng không cần nóng vội.
–
Tắm rửa xong, Bùi An từ đầu đến chân một thân sạch sẽ, chỉ mặc một cái áo trắng, tóc xoắn nửa khô, tùy ý khoác lên vai, cũng may mùa hè trời nóng, tơ lụa bị thấm ướt cũng không lạnh.
Vân Nương đang ngồi trên ghế tròn chờ hắn dùng cơm. Nghe được động tĩnh nàng ngẩng đầu, bị bộ dạng này của hắn làm cho có chút trở tay không kịp.
Đêm tân hôn ấy hắn như thế nào nàng đều đã thấy qua, bây giờ nhìn thấy cũng không có gì lạ, sẽ không mặt đỏ tim đập.
So với đêm tân hôn đại hồng sam tử, hôm nay hắn một thân này trông nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, trắng trẻo sạch sẽ, tuấn tú giống như tiên nhân, không có chỗ nào giống như vừa mới giết người.
Vân Nương không dám liếc nhiều, toàn bộ quá trình vùi đầu ăn cơm, người đối diện cũng không nói gì.
Dùng cơm xong Bùi An ngồi xuống ghế bên cạnh, tóc dài xõa vai, nghiêng đầu ghé vào dưới ánh đèn, mở ra một chồng thư Đồng Nghĩa mang lên.
Vân Nương đi tịnh phòng tắm rửa.
Điều kiện không thể so với ở nhà, có thể có một chỗ tắm rửa nhất định phải nắm lấy cơ hội, bởi không ai biết lần tắm rửa tiếp theo sẽ là khi nào. Vân Nương tắm rửa xong ngồi ở bên trong lau tóc, gần khô mới đi ra.
Vừa rồi bị hút mất hồn, nàng tràn đầy lĩnh hội, lúc đi ra bên ngoài cố ý khoác một kiện ngoại sam.
Vừa đi ra lại phát hiện đèn đuốc trong phòng đột nhiên tối mờ, đèn dầu tắt chỉ còn lại có một cái đầu giường, Bùi An không ở trên ghế, hắn nằm trên giường.
Hai người tính ra vẫn là lần thứ hai cùng phòng, trước khi xuất giá ma ma nói cho nàng biết sau khi thành thân nữ nhân phải ngủ ở bên ngoài. Đêm đầu nàng bị giày vò đến không còn sức lực, hắn ôm nàng vào trong chăn, nàng cũng không có thời gian đi so đo mình nên ngủ ở đâu.
Nhưng hôm nay thấy hắn nhắm mắt nằm đó chiếm vị trí của mình, nhất thời không biết mình nên nằm ở đâu.
Đang ngẩn người, người trên giường thu chân lại nhường chỗ cho nàng có thể bò vào nói, “Ngủ đi”
“ À” Vân Nương cũng không hỏi, nói hắn đã quen bên ngoài, quay lưng cởi áo ngoài, vội vàng bò vào, đệm chăn chỉ có một cái, đắp lên người hắn một nửa, Vân Nương mở một nửa khác ra, cố gắng không đụng tới hắn.
Sau khi nằm xuống mới phát hiện đèn còn sáng.
Nàng quên tắt!
Hắn nằm ngoài, nàng muốn tắt đèn thì lại phải trèo ra, sợ làm phiền hắn. Vả lại đèn ở bên đầu hắn không xa, nàng nghiêng qua một chút chắc là có thể thổi tắt.
Nghĩ vậy nàng liền ngồi dậy, lấy động tác cực nhanh cúi người qua, cũng không biết mình có cọ vào người bên cạnh hay không.
Há miệng, hít vào, thổi tắt đèn đuốc, ánh lửa theo khí nàng thổi lay động, nhưng nó không tắt!
Vân Nương:…
Lúc này Vân Nương mới để ý hình như eo mình đè lên hắn.
Vân Nương xấu hổ lui về phía sau, nhìn xuống đôi mắt đang mở ra của hắn, giải thích một câu, “Cái bấc đèn này khó tắt hơn ở nhà.”
Nói xong, nàng định vòng qua thổi, người còn chưa đứng lên, cánh tay bên cạnh đột nhiên khoát qua đặt ở bụng của nàng, nàng giống như một con cá, thẳng tắp nằm trở về.
Bùi An chậm rãi dậy. Lúc nàng đột nhiên ghé sát vào hắn hoàn toàn không phòng bị, trong chóp mũi tràn đầy mùi thơm trên người nàng, tim nhất thời nhảy dựng, mở mắt ra lại thấy được một đoạn eo nhỏ nhắn của nàng
Thân thể nàng tốt rồi sao.
Nghe nàng hít một hơi dài, thổi đèn, Bùi An trong nháy mắt có một loại cảm giác vô lực. Nàng cho rằng đó là ngọn nến sao, loại bấc đèn này ngâm trong dầu đèn, chỉ bằng chút khí lực của nàng thì sao có thể thổi tắt
Hắn cũng không trông cậy nàng đi tắt đèn, sáng sớm ngày mai phải lên đường, huống hồ thanh mai trúc mã kia của nàng phỏng chừng lúc này đang ở sát vách chờ, hắn cũng không có hứng muốn làm cho người ta nghe thấy.
Nếu muốn nghe thì đợi hôm khác đổi chỗ thích hợp hơn.
Bùi An đứng dậy buông màn hai bên xuống, sau đó tắt đèn.
Trong nháy mắt chung quanh tối om không nhìn thấy gì, một lát sau, lại chậm rãi có ánh sáng, Vân Nương cảm giác đệm chăn trên người hình như hơi nhiều.
Liếc mắt nhìn người bên cạnh, cũng không đắp chăn.
Tơ lụa màu trắng rũ xuống ngực, lồng ngực rắn chắc như ẩn như hiện, ngực Vân Nương đập thình thịch, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh đêm đó hắn trần truồng dán tới, hoảng loạn nhắm hai mắt lại, chột dạ đưa tay kéo chăn đệm.
Không ngờ lại đụng phải tay hắn đặt ở bên cạnh.
Lạnh quá.
Hắn có lạnh không?
Vừa rồi nàng vào tịnh phòng thấy có hai thùng nước nóng, hắn tắm nước lạnh sao.
Tuy nói trời nóng nhưng buổi tối tắm nước lạnh vẫn có chút lạnh.
Vân Nương vội vàng kéo chăn trên người đưa qua cho hắn hơn phân nửa, cảm giác được đệm chăn đã đắp lên ngực hắn mới an tĩnh lại.
Một lát sau, đang muốn đi vào giấc ngủ, bàn tay đặt ở trên chăn đột nhiên lại đụng phải hắn.
Nàng dám thề lần này nàng không nhúc nhích.
Sau khi đụng phải, đối phương cũng không rụt lại, đầu ngón tay giống như một dòng điện, chậm rãi truyền tới ngực, thân thể bất giác căng thẳng, hai người ai cũng không nhúc nhích.
Vân Nương cảm thấy rất kỳ diệu.
Rõ ràng trong ngoài đều đã bị hắn ăn sạch sẽ, nhưng bây giờ chỉ là chạm tay thôi nàng vẫn rất căng thẳng, lý trí nói cho nàng biết nàng nên rụt tay lại, nói không chừng là nàng chiếm chỗ của hắn, nhưng tứ chi lại chậm chạp không nhúc nhích.
Giằng co trong chốc lát, bàn tay bên cạnh đột nhiên giơ lên, lòng bàn tay phủ kín mu bàn tay của nàng, miệng hổ khảm trên ngón cái của nàng, nhẹ nhàng nắm, hắn nghiêng đầu hỏi nàng, “Lạnh không?”
Vân Nương:…
Nàng, nàng có nên lạnh không?
Nàng không lạnh chút nào, thật ra còn thấy nóng, nhưng nàng không muốn nói rằng lúc này mình không lạnh, vì vậy nàng từ chối bàn tay đang ôm mình, bối rối gật đầu: “Ừm.
Bùi An cũng cảm nhận được hơi ấm trong lòng bàn tay, ngày nắng nóng, buổi tối không cần đắp chăn, nhưng nắm tay nàng rất thoải mái, hắn không muốn buông ra, “Ngủ đi.”
“Ừm”
–
Vân Nương ngủ thiếp đi lúc nào không biết, nàng chỉ nhớ mình được hắn ôm, nàng đã tròn mắt rất lâu không ngủ được.
Cho đến khi nàng buồn ngủ đến mức díp mắt lại, trước khi đi ngủ hai người còn nắm tay nhau, khi nàng tỉnh dậy thì xung quanh đã không còn ai.
Bên ngoài trời đã sáng và ồn ào.
Nên dậy rồi
Vân Nương xoay người đứng dậy vội vàng đi tìm quần áo, Thanh Ngọc mang bữa sáng đi vào, thấy nàng đứng dậy liền tiến lên giúp nàng tắm rửa: “Đồ nô tỳ đã chuẩn bị xong rồi, Đồng Nghĩa đã mang lên xe ngựa, tiểu thư ăn sáng không chỉ cần lên xe thôi.”
Nói xong, nàng ấy ghé sát vào tai nàng thì thầm: “Khâm phạm nhà họ Lưu hôm qua đã không còn nữa, thị vệ của Ngự Sử Đài đã chôn hết xuống cái hố, nói rằng họ đã chết vì bệnh, tiểu thư người cảm thấy có tin được không? Nhất định là do cô gia hạ độc thủ”
Vân Nương:…
Nàng ta nói không sai
“Còn nữa, đêm qua Hình công tử bị công chúa gọi tới phòng, phòng cạnh người và cô gia, cũng không biết Hình công tử biểu hiện như thế nào, người có nghe thấy động tĩnh gì không?”
Vân Nương sửng sốt, nàng, nàng không nghe được cái gì.
Thanh Ngọc đưa cho nàng chén nước muối: “Hy vọng Hình công tử có thể nghĩ thông, nịnh nọt công chúa một chút, việc giữ được mạng hẳn là không thành vấn đề. Nô tỳ nghe nói là đoàn người phương bắc nghênh đón công chúa đã đến Kiến Khang, từ đây qua đó chỉ có hai ngày, hắn nếu còn không chịu, chỉ có thể chịu chết.”
Nói như thế nào thì năm đó hắn cũng đã ở bên cạnh tiểu thư, không thể trơ mắt nhìn hắn thực sự đi chịu chết
Vân Nương:….
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT