Sao, sao lại không cần đổi nữa chứ.
Lúc trước, hắn không say đã đồng ý…
Vân Nương tám phần không ngờ tới hắn sẽ không trả lại, ngây ngốc nhìn hắn, không hiểu tại sao tự nhiên hắn lại lật lọng.
Lúc trước đưa cho hắn nàng không nghĩ nhiều như vậy, hắn tặng đồ cho nàng, nàng không muốn chiếm tiện nghi của hắn, ngẫm lại, quả thật không nên.
Dù sao cũng đã tặng cho người khác.
Vân Nương không biết hắn có còn nhớ những gì nàng nói với hắn tối đó hay không, dù sao nàng cũng không say, trong đầu nàng ghi nhớ từng lời hắn nói. Thấy hắn nghiêm túc không muốn trả lại, Vân Nương đành phải nhớ lại những hình ảnh xấu hổ giữa hai người, nhắc nhở: “Phu quân, ta đã từng tặng ngọc bội này cho Hình công tử, đêm hôm kia ta đã nói với phu quân, phu quân đồng ý với ta rồi..”
Rõ ràng là hắn đã đồng ý
Nhưng sao lại đổi ý rồi? Chỉ là miếng ngọc bội thôi mà, cần gì phải quan tâm, cho ai cũng như vậy, bây giờ đang ở chỗ hắn? Hắn cần gì phải làm khó nàng, không cho tìm món khác thay thế?
Bùi An vẫn là vẻ mặt bình tĩnh, “Không sao, ta không ngại.”
Vân Nương: …
Hắn nói dối!
Nếu hắn không ngại, sao hôm kia lại quanh co muốn tìm hiểu quá khứ của nàng và Hình Phong? Hắn nhất định là nghĩ nàng uống say cho nên mới hỏi để nàng nói sự thật
Tình cảm nàng nói đều là sự thật, hắn không nên ghét bỏ sao.
Bùi An thấy nàng mãi không lên tiếng, liếc mắt thấy nàng đang nhìn mình chằm chằm, trong lòng cũng có thể đoán được nàng đang suy nghĩ gì, trong lòng nàng chắc đang mắng hắn lật lọng
Bùi An làm như không thấy, tiếp tục lật sách.
Hơn nửa canh giờ, xe ngựa đến Ngự Sử đài, sắc trời đã bắt đầu sáng hơn, ngọn đuốc trước cửa chiếu vào trong xe ngựa, Bùi An đóng sách lại, đột nhiên liếc mắt nhìn về phía nàng.
Vân Nương nhận ra ánh mắt của hắn, nghi hoặc quay đầu nhìn lại.
Bùi An dừng lại, vẫn hỏi nàng: “Nàng và Hình Phong quan hệ như thế nào?” hắn phải nghe được lời nói thật của nàng
Vân Nương:….. hắn lại hỏi!
Nàng đã nói hết rồi, nàng và Hình Phong không liên quan, không lấy lại được ngọc bội, Vân Nương có chút không yên lòng, “Ta cùng Hình công tử đã là quá khứ”
“Vậy thì tốt”
Vân Nương không biết lời này của hắn là có ý gì, đang phỏng đoán, xe ngựa dừng lại, Bùi An lại nói, “Nửa chén trà sau lại xuất phát, nàng có thể đi xuống đi lại một chút.” Nói xong liền chui ra ngoài, nhảy xuống xe ngựa.
Trước cửa phủ đã vây kín không ít người.
Ngự Sử Đài Lâm Nhượng đang chờ ở cửa, thấy Bùi An xuống vội vàng nghênh đón, ” Đại nhân”
Bùi An gật đầu, “Mọi người đều tới rồi”
“Đại nhân yên tâm, không thiếu một người, ba mươi thị vệ đều đã nhận lệnh, chỉ chờ đại nhân ra lệnh” Lâm Nhượng biết hắn lần này đi sẽ là thời gian dài, sợ hắn không yên tâm, chân thành nói: “Đại nhân, ơn cứu mạng ngày đó của ngài đời này thuộc hạ sẽ không bao giờ quên, thuộc hạ cam đoan, chỉ cần thuộc hạ còn ở Ngự Sử đài một ngày, đợi ngày thủ lĩnh trở về, Ngự Sử đài hết thảy vẫn là nguyên dạng.”
Bùi An cười cười bước vào trong, đưa tay vỗ vai hắn, “Vất vả rồi”
Lâm Nhượng trong lòng nóng lên, đi theo phía sau, cao giọng dặn dò người bên dưới: “Đại nhân đến rồi, mọi người lại đây”
Tù nhân triều đình lưu đày mới bị kéo từ trong lao ra, còng tay xích chân đầy đủ hết, một thân áo tù màu xám trắng bị thị vệ vây ở giữa, chờ Bùi An tự mình nhìn kỹ mặt xong lại bị nhét vào xe tù
Bùi An đến gần.
Thị vệ lấy tay bẻ hàm dưới của mỗi người, ánh sáng đuốc chiếu vào mặt những người đó ở khoảng cách gần, phần lớn đều tóc tai bù xù, vẻ mặt nghèo túng, dáng vẻ mệnh quan triều đình ngày trước đã sớm không còn nữa.
Ánh mắt Bùi An dừng lại trên mặt Hình Phong trong chớp mắt, cũng coi như sạch sẽ, mặt không bẩn, mũ tóc vẫn còn.
Xác nhận không sai, Bùi An quay đầu, Lâm Nhượng hiểu ý, “Áp tải lên xe”
Mười mấy phạm nhân bị áp giải ra ngoài, một đống người vây ngoài cửa gào khóc thảm thiết. Chỉ có hai nhà bị khám xét thì nam sung quân, nữ sung làm quan kỹ, trong nhà không còn ai đến tiễn biệt.
Hai nhà Phạm Huyền, Hình Phong không sao, lúc này gia quyến đang chờ ở bên ngoài gặp mặt lần cuối cùng.
Người bình thường thì thôi, nhưng những người này đều là khâm phạm triều đình. Có Tần các lão làm gương, Lâm Nhượng để tránh phức tạp đã để người ngăn cản, không cho người nhà tiến lên, cũng không cho tiếp đồ.
Trước khi đi còn không nói nên lời, tình cảnh nhất thời không khống chế được, khóc trời động đất.
Bùi An vừa mới bước xuống xe ngựa, Vân Nương chân sau liền xuống theo, định đi đến chỗ Thanh Ngọc lấy laị túi nước.
Sau khi xuống dưới lại thấy trước cửa có không ít người, sớm đã nghe Đồng Nghĩa nói chuyến này Bùi An đi áp giải phạm nhân, Vân Nương cũng không để ý, lấy túi nước từ chỗ Thanh Ngọc xong, đang định lên xe, Thanh Ngọc bên cạnh đột nhiên túm lấy cánh tay của nàng, run giọng nói, “Tiểu thư, đó có phải là Hình phu nhân không?”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Tôi Coi Các Người Như Anh Em2.
Chú Nhỏ3.
Hoa Trong Gương: Vô Tình Gặp Người4.
Cô Dâu Bảy Tuổi: Làm Dâu Âm Phủ=====================================
Vân Nương quay đầu lại nhìn theo tầm mắt của Thanh Ngọc, trong một đống người, vị phu nhân đứng ở phía trước đang nhìn về phía cửa kia quả nhiên là Hình phu nhân.
Vân Nương sửng sốt, chủ tớ hai người còn chưa kịp phản ứng tại sao Hình phu nhân lại tới nơi này, khâm phạm đã bị xô đẩy áp giải ra ngoài.
Hình Phong đi ở cuối cùng.
Hình phu nhân thấy người liền liều mạng chen tới, bị thị vệ ngăn lại quát lớn một tiếng, “Người không liên quan không được tới gần, đứng xa ra cho ta”
Vân Nương thấy Hình phu nhân bị đẩy ra thì trong lòng nhảy dựng, tầm mắt theo bản năng nhìn về phía bên cạnh, sau đó liền ngơ ngác dừng lại một chỗ
Hình Phong
Sao hắn lại ở đây?
“Tiểu thư… là HÌnh công tử” Giọng nói của Thanh Ngọc thay đổi, những người này chính là khâm phạm, Hình công tử hắn đây là phạm vào tội gì.
Đầu óc Vân Nương đột nhiên có chút ong ong, theo bản năng cất bước đi về phía trước.
Sau khi Hình phu nhân bị ngăn cản, một người đẩy bà ấy ra phía sau, không thấy người, Hình phu nhân vạn phần sốt ruột, lại cố gắng tiến lên phía trước, trâm cài tóc trên đầu đã sớm bị chen lệch, hoàn toàn không đoan trang ưu nhã như ngày xưa.
Thật vất vả mới từ khuỷu tay người phía trước chen lên, Hình phu nhân vừa quay đầu, liếc mắt một cái liền thấy được Vân Nương đối diện.
Hai người nhìn nhau, nhất thời sửng sốt.
Mười mấy năm trước, quan hệ giữa mẫu thân Vân Nương và Hình phu nhân vô cùng tốt, lúc chưa sinh còn chưa biết là nam hay nữ hai nhà đã hứa hôn với Hình Phong, vốn định vẫn duy trì quan hệ thông gia hai nhà.
Ai ngờ sau đó, hết thảy đều thay đổi.
Ngày trước có nhiều ân oán, hơn nữa lúc này cũng không phải lúc nói chuyện, Hình phu nhân nhịn xuống đủ loại oán giận trong lòng, cũng không gọi tên nàng, chỉ nhìn nàng, khóc nói: “Nể tình cảm hắn đối với ngươi ngày xưa, lần này ngươi nên báo đáp lại”
Hình phu nhân nói xong, rưng rưng ném bao quần áo trong tay về phía nàng.
Hình phu nhân ném một cái, một vị phu nhân đứng bên cạnh nàng tinh mắt, cũng ném bao quần áo trong tay ra, “Làm phiền giao cho Phạm Huyền, nói cho lão già kia có thể sống thì sống lâu một chút”
Khâm phạm đã bị đuổi lên xe, lập tức phải đi, Vân Nương hoàn hồn nháy mắt với Thanh Ngọc, Thanh Ngọc hiểu ý, thừa dịp loạn nhanh chóng nhặt hai cái bao quần áo kia.
–
Lúc Bùi An lên xe ngựa, Vân Nương đã về tới trên xe, Bùi An liếc nàng một cái, sắc mặt của nàng rõ ràng không giống vừa nãy, có lẽ là đã gặp được người. Nếu nàng đã nói là quá khứ, hắn cũng không có gì để nói.
Xe ngựa tiếp tục đi về phía trước, đến trước cửa cung đón Minh Dương công chúa.
Còn có một đoạn lộ trình, Bùi An tiếp tục lật sách, Vân Nương lại như ngồi trên kim đâm, ý niệm trong lòng không ngừng tuôn trào, cuối cùng không nhịn được, mở miệng hỏi, “Phu quân, những người này phạm tội gì, lưu đày đến nơi nào”
Đều là phạm nhân tử hình, không có gì khó nói, Bùi An rất khẳng khái đáp lại nàng, “Hai nhà Phạm Lý và Tần các lão là đồng phạm tội phản nghịch, hai nhà Chu Lưu nuốt quan ngân cứu trợ thiên tai, tội tham ô, lưu đày tới Lĩnh Nam”
Xong rồi, Bùi An không nói tiếp.
Vân Nương đang nghe, không khỏi nhìn chằm chằm hắn, khẩn trương chờ hắn nói tiếp.
Bùi An ngước mắt lên liền nhìn thấy ánh mắt nàng sáng quắc, tràn đầy chờ đợi. Cũng không biết tại sao, trong lòng biết rõ nàng muốn hỏi cái gì, lại cố ý hỏi ngược lại nàng một câu, “Có việc gì?”
Vân Nương rất muốn nhắc nhở hắn rằng hắn bỏ sót một người, nhưng lại không tiện trực tiếp hỏi, đầu óc cong một cái, lại hỏi, “Vậy những người này sau khi lưu đày sẽ như thế nào”
“Không một ai sống sót”
Trong lòng Vân Nương như có thứ gì đó “thình thịch” trầm xuống.
Quên đi, nàng không thể hàm hồ, Vân Nương chuyển hướng về phía hắn, tới gần một chút, nhẹ giọng nói, “Phu quân, đêm tân hôn ta không say, lời ta nói đều là sự thật, chàng tin ta.”
Con ngươi Bùi An lóe lên, ma xui quỷ khiến hỏi, “Câu nào?”
Là ‘ta sắp bị chàng bóp chết’, hay là ‘phu quân ta thật không được’.
Một lúc lâu sau, trong xe ngựa cũng không có tiếng động.
Bùi An nói xong, bản thân cũng cứng đờ, không nhìn người bên cạnh đã xấu hổ đến mặt đỏ tới mang tai, cũng không làm khó nàng nữa, chủ động nói, “Hình Phong là chính hắn muốn chết, nàng cứu không được đâu.”
Vân Nương trên mặt còn nóng, nghe xong lời của hắn thần sắc ngạc nhiên, không hiểu như thế nào còn có người muốn chết.
Bùi An hơi ngồi dậy, khuỷu tay hai người lại đụng nhau, không ngại đem chuyện giải thích cho nàng, “Minh Dương công chúa không muốn hòa thân, người coi trọng Hình Phong. Lúc trước là công chúa buộc Hình Phong hối hôn với nàng, sau đó Hình Phong đổi ý, chạy tới trước mặt bệ hạ thay Phạm Huyền cầu tình, cái này không phải tự mình muốn chết thì là gì”
Giọng nói Bùi An chậm rãi, giống như đang nói chuyện phiếm về người không hề liên quan đến bọn họ.
Vân Nương nghe hiểu, nhưng vẫn có chút không nghĩ ra, “Tại sao Hình Phong lại đổi ý?” nếu đã đồng ý với công chúa, tại sao lại muốn đi chịu chết.
Hình phu nhân cả đời ngẩng cao đầu, hôm nay lần đầu tiên bà có bộ dạng chật vật như vậy.
Hắn không phải là người suy nghĩ tùy tiện.
Bùi An không biết nàng có phải cố ý hay không, lúc trước nàng cưỡi ngựa đến bến đò thay hắn mật báo, hắn biết suy nghĩ của nàng phóng khoáng, đầu óc cũng không ngốc, nàng biết mình muốn cái gì, sao bây giờ thoáng cái lại không linh hoạt rồi.
Bùi An liếc nàng một cái, hỏi ngược lại, ” Nàng nói xem”
Vân Nương bị hắn liếc mắt một cái như vậy làm sao có thể còn không rõ, hắn có thể tỉnh táo ba lần bảy lượt hỏi nàng cùng Hình Phong có quan hệ gì, hắn cũng không độ lượng như lời hắn nói.
Không nói ra, đoạn đường này phỏng chừng không qua được, Vân Nương nghĩ nghĩ, lấy ví dụ, “Phu quân, ta cùng Hình công tử giống với chàng cùng Tiêu nương tử”
Bùi An không giương mắt, “Không giống”
Vân Nương “A”
Bùi An: ” Ta chưa từng tặng nàng ta bất cứ thứ gì”
Vân Nương: …
Vân Nương thừa nhận, “Quả thật không giống.” Ngày đó nàng bị Tiêu gia nương tử làm khó dễ như vậy nàng cũng không trách hắn một câu, nàng làm một tấm gương tốt, hắn sao không thể bắt chước một chút chứ
Ai không có quá khứ, đổi lại là hắn, nếu là Tiêu nương tử chết, chỉ cần hắn qua lại quan tâm nàng một hai câu, nàng tuyệt đối sẽ không trách hắn, còn có thể chủ động để cho hắn đi.
Bùi An…
Lời này nhất thời khiến Bùi An á khẩu không trả lời được, có lẽ đã lâu không bị người ta chế nhạo như vậy, Bùi An không quen lắm, hơi thở đột nhiên có chút không thuận, “Phu nhân còn có chỗ nào không hiểu có thể nói ra, nàng đã thành thân với ta, cũng đã viên phòng, những khúc quanh ngày trước có gì không thể lý giải.”
Khóe miệng Vân Nương co rút, còn có thể nói sao.
Chỉ một khối ngọc bội như vậy, hắn cũng chậm chạp không chịu trả, hắn xác định còn có thể chịu đựng được, “Phu quân thật sự chưa từng tặng đồ cho người khác sao, sao ta nghe Tiêu nương tử nói chàng đã tặng nàng ta son môi?”
Ngày đó ở trên sân bóng, tiểu nương tử Tiêu gia ghé vào lỗ tai nàng diễu võ dương oai nói cho nàng biết.
Sau đó hắn ở trên xe ngựa nói chắc như đinh đóng cột chưa từng tặng đồ cho bất kì ai, nàng hoàn toàn tin, cảm thấy là Tiêu nương tử đang nói dối, hiện giờ, cũng không chắc.
Bùi An thần sắc rõ ràng sửng sốt.
Hắn có tặng sao?
Hắn không cố ý tặng, nhưng cũng không biết nữa, mấy năm nay tổ mẫu vì muốn ôm cháu trai nên đã lấy danh nghĩa của hắn tặng đồ qua cho Tiêu Oanh. Nghĩ lại, lại phát hiện trong lời nói của nàng có ẩn ý, nàng có ý gì? Là nói hắn lừa nàng
Hắn có cần thiết phải lừa nàng không, sắc mặt lập tức sụp xuống, thanh âm cũng bất giác lạnh lùng cứng rắn, “Ít nhất, ta không tặng đồ cũ.”
Vân Nương:….
Nàng hoàn toàn không thể hiểu được hắn, nàng nói nếu hắn để bụng chuyện ngọc bội thì trả lại cho nàng, nàng tặng hắn cái khác. Ngữ khí nhất thời cũng mất lý trí, “Vậy chàng trả lại cho ta”
Bùi An chỉ cảm thấy nóng giận xông lên đầu, mí mắt giật giật, cắn răng nói, “Tặng đồ rồi còn muốn lấy lại, lần đầu thấy người như phu nhân.”
“Lật lọng, nói chuyện không giữ lời, lần đầu thấy người như phu quân.” Vân Nương miệng lưu loát ngoài ý muốn,” Phu quân có gì bất mãn với ta cứ nói rõ, không cần moi móc những chuyện vụn vặt như vậy.” Hôm nay một câu, ngày mai một câu, chính là không tin nàng
Đây là triệt để trở mặt, còn tiếp tục như vậy, nói không chừng ngay cả chuyện tối hôm trước hai người chỉ còn lại một mảnh vải che thân cũng sẽ bị xới tung, đến lúc đó chỉ tổn thương cả hai bên.
Nàng mới mười sáu, hắn so đo với nàng làm gì.
Tân hôn ngày thứ ba đã cãi nhau, nói ra thật sẽ làm trò cười cho người khác
Ý thức được sự khác thường của mình, Bùi An đột nhiên phản ứng lại, hắn luôn luôn có thể khống chế cảm xúc, sao đột nhiên lại cãi nhau với nàng? Hai người đều là bị lời đồn đãi bức bách mà bất đắc dĩ đến với nhau, nàng cùng Hình Phong có quá khứ như thế nào, hắn có cái gì phải so đo, lại còn cãi nhau với nàng?
Bùi An chậm rãi điều chỉnh cảm xúc, không đáp lời nàng nữa. Hắn không lên tiếng, Vân Nương cũng đột nhiên tỉnh táo lại, trong lòng bắt đầu không ngừng ảo não.
Một khắc trước nàng còn đang nghĩ người này bộ dạng tuấn tú, vừa có tài hoa lại có bản lĩnh, lão phu nhân cũng yêu thương nàng, nàng vô cùng may mắn mới có thể được hắn cưới vào phủ Quốc Công, còn âm thầm hạ quyết tâm sau này đời này nhất định phải đối xử tốt với hắn.
Sao mới chớp mắt đã không kìm chế được mà cãi nhau rồi?
Con đường tới phía nam này mới bắt đầu.
Mà xe ngựa mới xuất ngoại công phủ hơn nửa canh giờ, nếu hắn để cho nàng xuống xe, nàng chỉ có thể giương mắt, phỏng chừng cả đời này đều sẽ sống trong hối hận, từ nay về sau không nói chuyện nữa, tốt nhất nàng nên ngậm miệng lại.
Hắn im lặng trước, Vân Nương cũng chủ động mở miệng xin lỗi, “Phu quân, là ta ăn nói vụng về, xin lỗi”
Lại ôn nhu nói, “Ngọc bội này nếu chàng thật sự không ngại, còn thích, vậy thì tặng cho chàng. Có điều nó là di vật mẫu thân ta để lại, sau này kính xin phu quân bảo quản thật tốt”
Thấy Bùi An trầm mặc, nàng tiếp tục nói, “Lúc trước ta và Hình Phong quả thật từng có một đoạn giao tình, ta bị nhốt trong viện không biết người bên ngoài, càng không có một người bạn tri kỷ, hắn ở sát vách ta lại nguyện ý nói chuyện với ta, ta sợ tương lai sau khi mình ra ngoài không ai muốn chơi với ta, hắn lại không để ý tới ta nữa nên mới tặng cho hắn một khối ngọc bội, muốn giữ hắn lại, không cho hắn đổi ý.”
Nàng nói xong câu kia, tức giận trong lòng Bùi An liền trong nháy mắt tiêu tan hơn phân nửa.
Nghe nàng nói thật lòng, cảm thấy nàng cũng không dễ dàng, đáp lại một câu, “Lấy vật trói buộc lòng người, không lâu dài.”
Vân Nương gật đầu, ” Phu quân nói đúng, ta không nên lấy lòng tốt của hắn đối với ta để mưu cầu tư tâm của mình, nhưng năm đó hắn đối tốt với ta, ta không thể không báo, mẫu thân đi rồi, ta ngẩng đầu nhìn trời đất rộng lớn, cảm thấy bản thân hít thở không nổi, thật sự ở không nổi nữa, vốn muốn leo tường ra ngoài đi Quả Châu tìm ngoại tổ phụ ta, là Hình Phong khuyên nhủ ta, ta mới có thể bình yên sống qua ba năm kia”
Vân Nương cúi đầu, thanh âm rất thấp.
Ngoại trừ Hình Phong ra, nàng chưa bao giờ nói những điều này với ai, vốn tưởng rằng hắn còn đào bới muốn nghe xem lúc trước Hình Phong khuyên nàng như thế nào
Hắn lại nói, “Vì sao phải khuyên nàng, chỉ là một bức tường viện, lại có thể nhốt nàng năm năm, hắn nên chuyển cái thang cho nàng, nàng không đi Quả Châu thì ít nhất cũng có thể ra ngoài hít thở không khí.”
Vân Nương nhìn hắn, ngẩn người.
Hắn nói tiếp: “Không giao lưu với người ngoài cũng chẳng sao. Lòng người khó lường. Chỉ cần nàng chân thành, ai cũng sẽ đối xử chân thành với nàng. Người có duyên sẽ không cần nàng lấy lòng, sẽ tự mình tìm nàng tâm sự. Cho dù không gặp được tri kỉ thì một mình sống tốt cũng có sao?”
Không biết Vân Nương có hiểu câu nói đầy triết lý nhân sinh này hay không, nhưng nàng chỉ nhìn hắn chằm chằm một lúc, sau đó mờ mịt gật đầu, “Ừ.”
Ngoài ra, hắn nói: “Trân châu to bằng miệng bát không phải chỉ ở Nam Hải mới có.”
Bùi An vừa nói vừa xoay người, từ phía sau ghế lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho nàng: ” Đây chỉ là một viên trân châu chất lượng trung bình mà trước kia ta thu được ở Kiến Khang. Dọc đường đi, nàng muốn loại chân trâu như thế nào ta đều có thể tìm cho nàng.”