Vương Vân tập trung đá bóng, không chú ý đến người khác.

Nghe Thanh Ngọc nói mới đi tìm người, nhìn một vòng, Hình phong ở dưới gốc cây quế che nắng bên trái, công chúa cũng ở đó.

Hai người sóng vai, quan hệ quả thật không tồi.

Hôm nay là lần đầu tiên nàng gặp công chúa, vừa nhìn là biết không phải là người dễ chọc, không chỉ mình, Tiêu nương tử tựa hồ cũng hoảng hốt, nhưng lúc này hai người một trái một phải đứng dưới bóng cây loang lổ, công chúa nghiêng đầu ngửa mắt nhìn Hình Phong, nụ cười trên mặt còn sáng lạn hơn cả ánh mặt trời trên đỉnh đầu.

Không phải là một tiểu nương tử bình thường.

Vương Vân sửng sốt, đáy lòng không khỏi sinh ra bội phục, tuy vẫn nói Hình Phong không phải phàm phu tục tử bình thường, mọi thứ đều rất ưu tú, nhưng không nghĩ tới còn có thể có tiền đồ như vậy.

Tò mò không biết rốt cuộc hắn đã nói gì mới có thể chọc cho công chúa vui vẻ như thế, nhất thời không chú ý, nhìn đến mất hồn, căn bản không thấy Bùi An đã nhìn nàng từ lúc nào.

Bùi An vừa quay đầu lại, chỉ thấy được bóng lưng chủ tớ hai người ghé vào nhau, thần sắc hơi dừng lại một chút, sau đó nhìn theo tầm mắt hai người.

Trận đấu đã kết thúc, người trên sân cơ hồ đều đã giải tán, chỗ nàng đang nhìn chỉ có hai người đứng.

Không khó đoán được tâm tình của nàng lúc này.

Hắn nhớ rõ, lúc trước nàng bị Hình gia hối hôn trước, ngay mấy ngày trước, nàng còn bị bức đến đường cùng, phải đến tháp miếu gặp mặt người lạ.

Lời đồn không có thật, nàng nhất định sẽ không thật sự cho rằng Hình Phong là vì cái này mới hủy hôn với nàng.

Hiện giờ cảnh tượng này này, rất bất thường.

Nàng còn có luẩn quẩn trong lòng, hắn còn có việc bận phải đi, liền cất cao giọng gọi nàng, “Vân Nương.”

Thanh âm không nhẹ không nặng, khác hẳn với vừa rồi cầm bóng tàn nhẫn đập Lưu nhị công tử, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn.

Mấy người gần xa đang giằng co, đồng loạt chú ý.

Vương Vân cũng nghe được, vừa rồi trong đầu còn đầy suy nghĩ lát nữa nếu thật sự đánh nhau nàng nên làm gì bây giờ, vừa quay đầu lại thấy Bùi An đã bình yên vô sự thoát thân, trong lòng nhẹ nhõm, vui mừng trên mặt khó có thể che dấu, lập tức nhấc làn váy lên, bước nhanh về phía hắn.

Trên sân bóng trống trải, một người phong độ nhẹ nhàng, thân dài như ngọc chắp tay đứng ở đó chờ đối phương.

Một người vẻ mặt mừng rỡ chạy về phía hắn.

Trong lúc lơ đãng lại tạo thành một bức tranh lưỡng tình tương duyệt.

Đám người trên đài quan sát còn chưa tan đi, lại là một trận oanh động, mà mấy người trên sân tâm tình lại lâm vào cực đoan.

Tiêu Oanh lúc trước còn có vẻ tức giận hận không thể lột da Vương Vân, nhìn thấy một màn này, trong lòng đột nhiên dâng lên cảm giác uất ức, nước mắt tràn đầy hốc mắt.

Mười mấy năm nàng với hắn thanh mai trúc mã, cùng nhau lớn lên, cho tới bây giờ chưa từng nghe Bùi An hắn gọi nàng ôn hòa như vậy.

Chưa từng một lần.

Sắc mặt Hình Phong cũng không khá hơn bao nhiêu.

Hình ảnh trong đầu lại hiện lên, nàng hỏi hắn, “Hình ca ca, nếu sau này ta đi ra ngoài, người khác không thích ta, không để ý đến ta thì phải làm sao?”

Hắn trả lời: “Không sợ, có ta.” ”

“Được, chờ ta đi ra ngoài, cũng chỉ đi theo Hình ca ca, được không.”

“Được.”

Cho dù là chính mình buông tay trước, thất ước trước, cũng biết nàng đã cùng người khác đính hôn, nhưng tận mắt nhìn những cảnh này, giống như một thanh đao cùn từ từ cứa vào da thịt hắn.

Minh Dương lại một lần nữa nhìn thấy một vở kịch lớn, đôi mắt lưu chuyển đến mấy bên liên quan, thật sự choáng ngợp.

Cuối cùng vẫn là nhìn lại Hình Phong bên cạnh, trên sắc mặt khó coi của hắn, lại đốt một mồi lửa, “Bổn cung đã nói, tình cảm có thể bồi dưỡng, Hình đại nhân lại không tin, ngươi xem, ai dám tin hai người này mấy ngày trước còn không biết đối phương là ai chứ.”

Khóe miệng Hình Phong co rút, cũng không nhìn Minh Dương lấy một cái, nhấc bước đi.

Minh Dương không có ý định buông tha hắn, theo sát hắn, lại ra vẻ tò mò hỏi hắn, “Không phải ngươi nói tiểu nương tử kia không thể rời khỏi ngươi sao, bổn cung nhìn người ta rời khỏi ngươi rất tốt đấy chứ, còn ghi bàn nữa……”

“Còn có khối ngọc hôm nay Bùi đại nhân đeo trên người kia, bổn cung lần đầu nhìn đã cảm thấy quen thuộc, hôm nay rốt cuộc cũng nhớ ra rồi, trước đây không phải là của Hình đại nhân sao? Là Hình đại nhân đánh rơi bị Bùi đại nhân nhặt được, hay là nói có hai khối giống nhau như đúc?”

Liên tiếp vài lần bị đâm vào chỗ đau, Hình Phong không thể nhịn được nữa, quay đầu lại, nhìn Minh Dương mặt đầy trêu tức, sắc mặt xanh mét, “Điện hạ đi theo thần như vậy trông không ra thể thống gì, mời trở về đi.”

Minh Dương biết người này cứng đầu, tự biết không thể chọc hắn nóng, thức thời dừng bước lại, nhìn theo bóng lưng hắn đi xa, sau đó xoay người.

Vừa quay đầu lại, đã thấy Tiêu nương tử vừa khóc vừa chạy tới chỗ nàng, nghiễm nhiên lại biến nàng trở thành cọng rơm cứu mạng.

Quả nhiên vừa đến trước mặt nàng, Tiêu nương tử đã khóc lóc bắt lấy tay nàng, “Điện hạ ngài là tốt nhất, nhất định phải thay ta làm chủ, Vương gia nương tử khinh người quá đáng.”

Minh Dương đã quen với trò này của nàng.

Có việc muốn nhờ, nàng chính là tốt nhất.

Không có việc gì cầu xin, chính mình lại thành ỷ thế hiếp người, công chúa điêu ngoa.

Minh Dương né tránh bàn tay nàng, nhìn nàng một cái, nghi hoặc hỏi, “Lúc trước không phải nghe ngươi nói, ngươi và Bùi đại nhân thanh mai trúc mã, hai người lưỡng tình tương duyệt, hắn rất thích ngươi, hôm nay là thế nào đây? Bổn cung còn tưởng rằng vị nương tử Vương gia kia vọng tưởng, dùng thủ đoạn mờ ám gì đó để người ta không nhìn ra, nhưng hôm nay nhìn thái độ Bùi đại nhân, xem ra không giống.”

“Ta……”

“Thà hủy mười tòa miếu, không hủy một đoạn nhân duyên, ngươi nhờ bổn cung tổ chức trận đấu đá bóng hôm nay thì thôi, về sau cũng không thể lại đến tìm bổn cung thay ngươi làm chuyện thất đức thế này, phu thê người ta ân ân ái ái, không phải rất tốt sao, bổn cung khuyên ngươi, đừng khăng khăng chỉ đi một con đường, buông bỏ rồi biết đâu có thể tìm được một người tốt hơn Bùi An.”

Minh Dương chỉ đang nói, muốn tìm người tốt hơn Bùi An, e rằng hơi khó.

Lúc trước đã khó rồi.

Hiện giờ người ta thành Ngự Sử đại phu tam phẩm, trong đám bằng hữu cùng lứa tuổi, cơ hồ không có ai hơn được hắn, muốn tìm người càng khó. truyện tiên hiệp hay

Nàng biết những điều này, Tiêu nương tử há có thể không biết.

Nếu ngay từ đầu không phải của nàng, còn có thể nghĩ cho qua, nhưng rõ ràng là nàng quen biết Bùi An trước, vả lại hai người còn có hôn ước, đột nhiên nói không có là không có, thậm chí còn không biết tại sao mình đánh mất.

Càng nghĩ càng thương tâm, Tiêu nương tử khóc càng dữ dội.

Minh Dương không kiên nhẫn nghe nàng khóc, “Tiêu nương tử về sớm đi.” Nói xong, cũng không đợi Tiêu Oanh mở miệng, xoay người đến Dưỡng Tâm điện của Hoàng thượng.



Một hồi chiến hỏa không bùng cháy.

Vương Vân nơm nớp lo sợ đi theo phía sau Bùi An, vừa rồi mình không để ý, không biết Bùi An thoát ra như thế nào, nhưng nàng không tò mò chút nào, nàng chỉ muốn rời khỏi nơi này càng sớm càng tốt.

Thanh Ngọc nghĩ quá đơn giản, cho dù quan hệ giữa Hình Phong cùng công chúa tốt đi chăng nữa, cũng không có nghĩa công chúa sẽ nguyện ý giúp nàng.

Nếu thật sự có tâm, đã sớm tiến lên khuyên can.

Chuyến đi này nàng coi như là hiểu rõ, nhân duyên của Bùi An ở trong cung thật sự là không tốt.

Nhưng cũng không sao, dù sao nàng cũng không thích.

Trước kia cứ nghĩ hoàng cung nguy nga tráng lệ, nhưng hôm nay nhìn thấy hai bên hành lang là tường vây đỏ thắm sừng sững, so với sân nhà nàng còn cao hơn rất nhiều, như là đi từ một cái lồng giam nhỏ sang một cái lồng giam lớn, chợt cảm thấy không còn mới mẻ nữa.

Nàng nhớ nhà, bước chân bất giác hoảng hốt sốt ruột theo, thế cho nên bước chân Bùi An phía trước chậm lại, nàng không dừng kịp, giẫm lên gót chân của hắn.

Bùi An cũng chậm một chút, bị nàng giẫm lên vết thương đang đau ở gót chân.

Chỉ là thấy vị hôn phu trước trèo lên quyền quý, cũng không đến mức mất hồn mất vía như vậy chứ.

Bùi An chịu đau quay đầu lại, còn chưa lên tiếng hỏi nàng gấp cái gì, nàng đã chặn trước mặt mình.

“Bùi công tử, chúng ta nhanh đi thôi, tục ngữ nói tránh voi chẳng xấu mặt nào, hôm nay đối phương quá đông, vả lại đều là đao tử vô hình. Coi như may mắn thoát thân một lần, nếu chàng quay lại, nhất định sẽ không tốt, vạn nhất bị người ta đả thương, sẽ bị thiệt.”

Nàng biết, hắn khí phách hiên ngang, hôm nay bị người ta ám toán chắc chắn sẽ không cam lòng, nhưng muốn trả thù cũng phải tìm một cơ hội có lợi cho mình.

Thời cơ trước mắt không ổn.

Nếu hắn quay lại, Tiêu gia nương tử không chừng sẽ thật sự xông lên xé xác nàng.

Sắc mặt Bùi An cứng đờ.

Hắn nói muốn quay lại lúc nào? Cái gì gọi là hắn bị người ta đả thương…

Chỉ là vết thương ở gót chân hơi đau, hắn đi chậm một bước, mà thôi… Bùi An nhìn vẻ mặt nàng tận tình khuyên bảo, lại một lần nữa không nói nên lời.

Nàng sợ hắn chịu thiệt?

Lúc này ánh mặt trời vừa vặn treo trên không, dưới ánh nắng như vậy, vết xước bên mặt nàng so với vừa rồi còn đỏ hơn vài phần.

Vừa lúc quên mất bản thân muốn nói gì, liền hỏi, “Đau không?”

Vương Vân vội vàng lắc đầu, “Không đau.”

Giờ chỉ là một vết thương nhỏ, cũng không đau lắm, nếu quay lại chọc giận Tiêu gia nương tử, người ta xông lên xé xác nàng, khi đó, nàng mới gọi là đau.

Vương Vân cũng không biết có phải lời nói của mình có hiệu quả hay không, chỉ thấy ánh mắt hắn chậm rãi bình tĩnh lại, sau đó xoay người, bước chân như gió.

Vương Vân thở phào nhẹ nhõm, nhanh chóng đuổi theo.

“Lát nữa lên xe ngựa của ta, bôi thuốc.” Hắn có chuyện muốn nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play