Bùi An vốn chỉ muốn dắt nàng đi về phía trước, không ngờ vừa chạm vào tay nàng, ý niệm trong đầu hắn đã không kiểm soát được, mười ngón tay đan chặt vào nhau.

Sống tới từng tuổi này, Bùi An cũng chưa từng thử nắm tay ai như vậy.

Ngón tay nàng quá nhỏ, hắn thật sự sợ dùng một chút sức thì đã bẻ gãy mất, cũng lo lắng bản thân làm cho nàng đau, chỉ dám nắm hờ hờ, nhận thấy động tác của nàng, đầu ngón tay mềm mại ấn hai ba cái mới sờ đến khớp ngón tay của hắn, biểu cảm Bùi An hơi khựng lại, quay đầu khẽ liếc sang bên cạnh, dường như nàng đã dự đoán trước, đầu hơi hơi nghiêng ra, mi mắt khẽ run rẩy, có thể thấy nàng đang căng thẳng, mà không hiểu sao dáng vẻ ngại ngùng này của nàng lại xúc động đến trái tim, đáy lòng vừa mềm mại vừa giòn tan, không nói nên lời cảm nhận của mình ra sao, tựa như còn làm người ta thoải mái hơn cả gió xuân tháng ba khẽ phất phơ vào mặt, Bùi An nhướng mày một cái, khóe miệng mỉm cười từ lúc nào cũng không biết.

Hai người là nhân vật có tiếng trong thành Lâm An, lúc trước khi từng người xuất hiện sẽ khiến người người xôn xao, bây giờ lại đi cùng với nhau, nhanh chóng hấp dẫn rất nhiều ánh mắt.

Trước đó không lâu hôn lễ của hai người đã chấn động toàn thành, sau khi tân hôn, đây là lần đầu tiên lộ mặt, các công tử thế gia có quen biết lục tục tới chào hỏi hai người, Bùi An rất có kiên nhẫn khách khí đáp lễ, canh giờ càng trễ, người càng ngày càng nhiều, chỉ trong một lát con đường đã bị chen chúc đến nỗi chật như nêm cối.

Không đi tiếp về phía trước được, hai người đành phải dừng bước.

Hai người đều rất quen với tình cảnh như thế này, ngày xưa Vân Nương ngồi ở trong xe ngựa, che kín rèm xe, chờ mã phu từng bước từng bước di chuyển về phía trước. Còn Bùi An thì nhanh chóng chạy lấy người.

Hôm nay hai người không ở trên xe ngựa, hắn cũng không thể bỏ nàng mặc kệ.

Quá nhiều người, phần lớn ánh mắt mọi người đều rơi xuống người Vân Nương, Bùi An kéo nàng ra phía sau, ngẩng đầu cho mọi người một khuôn mặt tươi cười: “Cảm ơn các vị đã chúc phúc, nếu rảnh rỗi có thể đến phủ Quốc công ta trò chuyện một chuyến, ta ở phủ Quốc công xin đợi bất cứ lúc nào, còn hôm nay ta phải đi dạo phố với nội tử trước, mong các vị nể mặt nhường đường.”

Người tới nơi này đều là những người có giáo dưỡng, không điên cuồng bằng Phố Ngói, đại đa số chỉ muốn góp vui một chút, nhiều thêm một người mới gây ùn tắc, nghe nói như vậy ai ai cũng nhao nhao tản ra.

Cũng có công tử quen biết lập tức trêu đùa: “Xem ra cho dù là Bùi thế tử cũng khó thoát khỏi ải mỹ nhân, chẳng lẽ hôm nay đi mua son phấn cùng với thế tử phi ư?”

Mọi người xung quanh ai nấy đều che miệng cười, người sợ vợ thì có khối người nhưng dù trong lòng các công tử có yêu thương tới đâu cũng sẽ không thừa nhận vì mặt mũi của mình.

Mọi người đều chờ xem phản ứng của Bùi An, nhưng hắn thì ngược lại không hề xấu hổ gì, tay đỡ đỡ trán một chút sau đó nhìn thoáng qua người bên cạnh, làm bộ như bất đắc dĩ nói: “Quả thật, cửa ải mỹ nhân rất khổ sở, làm các vị chê cười rồi.”

Bùi An nửa đùa nửa thật, bất cứ giá nào cũng không sợ mất mặt khiến cho xung quanh cười vang một trận, cũng làm cho không ít người sinh lòng đố kị.

Sau đám người, Tiêu tiểu thư đã đỏ mắt từ lâu, hai tiểu thư Lưu gia đã trở về trước, bên cạnh chỉ có một tỳ nữ, thấy nàng ta chậm chạp không động, sắp có tư thế muốn rơi lệ, sợ bị người ta chê cười nên vội vàng khuyên nhủ: “Tiểu thư, đừng nhìn nữa, chúng ta đi thôi.”

Tiêu tiểu thư cắn môi một cái, cúi đầu, xoay người lại: “Coi như ta nằm mơ đi, sau này nhất định không nghĩ tới nữa.”

Đám người tản ra, Bùi An lôi kéo Vân Nương lên xe ngựa phía trước.

Bị người ta chặn lại một hồi, không muốn bị ngột ngạt hơn nữa, hơn nữa ban ngày uống rượu cũng không có bầu không khí gì, Bùi An bảo Vệ Minh đổi chỗ đã dự định sang buổi tối.

Mặt trời vừa mới mọc lên, còn mấy canh giờ nữa mới đến buổi tối, Vân Nương cho rằng hắn sẽ về phủ trước, buổi tối mới quay lại, Bùi An lại không muốn trở về, nói với Đồng Nghĩa: “Tới Nhữ Hồ.”

Nhữ Hồ là một thôn trang hăn vừa mới đặt mua ở bên ngoài, gần hồ, có một khu rừng trúc, ngày thường không có việc gì sẽ đến đây cưỡi ngựa một chút.

Bị nhốt trong cung mấy ngày nay, toàn thân đều bị mốc meo cả rồi, đi hoạt động gân cốt một chút thuận tiện dẫn nàng đi xem luôn, hắn nhớ rõ không lầm, nàng nói nàng biết cưỡi ngựa.

Lúc Vân Nương ra ngoài đã xin phép Bùi phu nhân, nói buổi sáng sẽ quay về, sợ bà lo lắng: “Lang quân, nếu không chúng ta trở về nói cho mẫu thân một tiếng.” Miễn cho nảy sinh hiểu lầm gì đó.

Bùi An nhìn ra tâm tư của nàng: “Có ta ở đây, nàng sợ cái gì?” Nàng còn có thể hồng hạnh xuất tường ở trước mặt mình sao?

Hơn nữa, ngoại trừ người Hình gia kia, cũng không có ai không có mắt nhìn.

Nói cũng đúng, Vân Nương yên tâm, chủ động hỏi: “Lang quân đi làm việc sao?”

“Hôm nay không làm việc.”

Vân Nương đăm chiêu đáp một tiếng: “À” Vậy thì làm gì, đi chơi xuân hả? Nàng chưa chuẩn bị gì cả, nàng còn sợ nước, không muốn chèo thuyền...

Thấy nàng không có hứng thú, hắn liếc mắt một cái nhưng không lên tiếng, sau khi xe ngựa đi ra khỏi ngõ nhỏ Dương Liễu, một đoạn đường cực kỳ xóc nảy, thân xe luôn nghiêng sang bên trái, khuỷu tay Vân Nương đụng vào Bùi An tận mấy lần, vội vàng rút lui trở về, một đôi chân dùng sức giẫm vào trong xe ngựa nhưng vẫn không chống lại được ngoại lực như cũ, cứ đâm sầm về phía hắn, Bùi An bất đắc dĩ duỗi cánh tay ôm người vào trong ngực: “Sao nào, không thể đụng vào ta à? Ta là phu quân của nàng, cũng không phải không thể ôm, không cần phải khách sáo như thế.”

Vân Nương:...

Bị Bùi An ôm, đầu nàng tựa vào lồ ng ngực hắn, khi nói chuyện cằm hắn chạm vào trán nàng, dựa gần vào nơi ấm áp kèm theo cơn ngứa ngáy, quanh người cũng mềm nhũn xuống.

Sau khi hai người thành thân bị một trận mưa to đóng cửa ba ngày, cũng trải qua ba ngày không biết xấu hổ, có chỗ nào mà hắn chưa từng ôm chứ, bây giờ ôm nhau ngây thơ như thế, lại không quen lắm, trong lòng có chú nai con nhảy không ngừng, trong chốc lát nàng nhớ tới lời Bùi An nói với mọi người, hắn cũng khổ sở với cửa ải mỹ nhân sao?

Trong giây phút ấy, nàng thừa nhận cảm xúc đang trôi nổi trong lòng mình là sung sướng.

Sống chung mấy ngày nay, nàng cũng coi như hiểu rõ phần nào đó tính tình của Bùi An, so với Hình Phong, hắn rõ ràng hơn, cũng phô trương hơn rất nhiều.

Lúc trước nàng chưa từng tiếp xúc với kiểu người này, người duy nhất nàng từng gặp là nhất ca ca, nhưng so với huynh ấy, Bùi An thận trọng chín chắn hơn rất nhiều, những gì người điềm tĩnh nói luôn khiến người ta yên tâm.

Bùi An nói rất đúng, hắn là phu quân của nàng, hôn hôn ôm ôm một cái là chuyện đương nhiên.

Ngồi xuống vẫn còn xóc nảy, đầu nàng cọ tới cọ lui trên ngực hắn, cũng lắc lư rất mạnh, thành thử không khách sáo với hắn nữa, vươn một cánh tay ôm lấy thắt lưng hắn.

Lúc này thì đổi lại Bùi An cứng đờ.

Thắt lưng đàn ông cũng nhạy cảm, được cánh tay mềm mại vòng lấy, đè ở bên hông mình, ôm rất chặt giống như bóp lấy bảy tấc của hắn, khiến hắn phục tùng đắm chìm trong chốn dịu dàng, bỗng nhiên Bùi An cũng hiểu được vì sao khi mấy công tử đến thanh lâu lại thích ôm ôm ấp ấp các cô nương như vậy.

Cảm giác thực sự không tệ.

Bùi An cúi đầu nhìn nàng rúc vào trong ngực mình, nũng nịu mềm mại ôm vào lòng, khó mà không động lòng được, đột nhiên sinh ra vài phần kiêu ngạo khi được người khác ỷ lại, cũng có chút cầm lòng không đậu, môi tiến lại gần, hôn lên trán nàng một cái, người đàn ông thanh cao ngày xưa khinh thường đám háo sắc lúc này cũng học được cách dỗ dành người đẹp vui vẻ: “Dẫn nàng đi cưỡi ngựa, có thích không?”

Bỗng nhiên bất ngờ được Bùi An hôn một cái, đầu óc Vân Nương còn đang ngây ngô mơ màng thì lại nghe hắn nói muốn dẫn mình đi cưỡi ngựa, chuyện tốt liên tiếp đến, Vân Nương bị đánh đến mức không phân biệt phương hướng, ngẩng đầu khỏi vòng ngực hắn, vẻ mặt mừng rỡ, không hề kiềm chế: “Thật sao?”

Tròng mắt nàng mở to, sáng ngời, nhưng đây là lần đầu tiên Bùi An nhìn thấy, cười nhạo nàng một tiếng: “Ta có thể lừa nàng sao?”

Hắn có thể nói ra, đương nhiên nàng sẽ tin, chỉ là vui mừng quá mức, hỏi xong mới muộn màng nhận ra hai người dựa vào nhau rất gần, tư thế cũng quá mập mờ, không quá tốt...

Tim đập bên tai, đột nhiên không phân biệt tiếng của ai, nàng vội vàng quay đầu đi, con ngươi Bùi An nhẹ nhàng động đậy, hạ xuống, tay dừng ở gáy nàng, đúng lúc vươn một ngón tay chọc vào gò má nàng, ngăn cản động tác của nàng.

Hai má bị chọc, đau thì không đau, nhưng mà hơi hơi tê dại.

Trái tim Vân Nương đập thình thịch, để hắn từ từ xoay mặt mình lại một lần nữa, ánh mắt va vào nhau nhưng Bùi An không nhìn thấy, ánh mắt sâu thẳm nhìn chằm chằm môi nàng.

Biết sẽ xảy ra chuyện gì, Vân Nương cũng không dám nhìn, nhắm mắt lại, chờ nụ hôn của Bùi An rơi xuống...

Đến Nhữ Hồ, hai người vừa đi xuống, ba hạ nhân đã phát hiện có gì đó sai sai.

Trâm cài tóc của Vân Nương đã bị lệch rõ rệt, cánh môi của Bùi An cũng hồng hào hơn lúc trước nhiều, vẻ mặt hai người đồng thời tỏ ra mất tự nhiên, không cần đoán cũng biết vừa rồi hai người đã làm chút gì đó ở trong xe ngựa.

Cặp vợ chồng mới cưới, củi khô gặp lửa cháy, có thể hiểu được.

Đồng Nghĩa làm bộ như không nhìn thấy gì cả, tiến lên nói: “Chủ tử, tiểu nhân đi pha trà trước.”

Số lần ngày thường Bùi An tới thôn trang này cũng được xem là nhiều, chiêu đãi kha khá khách khứa, người tới nhiều nhất là tiểu Vương gia Triệu Viêm, bởi vì vị Tôn Phật kia thật sự rất bắt mắt, ăn uống đều chuẩn bị đầy đủ, trong viện còn để lại hai gã sai vặt, quét dọn hằng ngày, vừa sạch sẽ vừa yên tĩnh, rất thích hợp để tránh nóng mùa hè.

Bùi An bảo Vệ Minh đi dắt ngựa, quay đầu nhìn về phía Vân Nương.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play