Mùa hè vốn nóng bức, bàn tay hắn che lại, hơi dùng sức cầm lấy, nhất định phải nâng lên trên, thuốc mỡ ở ngay đầu giường, vươn tay một cái là lấy được.

Màn bị phất lên một chút rồi lại rơi xuống, chăn trên người cũng không còn, Vân Nương không còn mặt mũi nhìn y, nghiêng sang một bên nhắm hai mắt lại.

Thuốc mỡ có cảm giác lành lạnh nhưng chỗ chạm vào lại giống như bị châm lửa, dần dần bùng cháy lên, toàn thân cũng nóng rực lên.

Mặc dù không nhìn thấy nhưng có thể cảm giác được, bôi thuốc xong, bàn tay hắn chậm chạp không thu lại, một lát sau, Vân Nương cả kinh, lời nói thốt ra từ kẽ răng: “Lang quân…”

Lại đến nửa đêm mới ngủ, cũng không có gió mạnh sóng lớn giống đêm qua, e ngại thân thể nàng còn chưa khoẻ hẳn nên Bùi An chỉ ôm nàng, cũng không có hành vi nào quá đáng, giống như gió nhẹ nhàng lướt qua, làm xáo trộn hơi thở của người ta, làm người ta vô thức hít một hơi, chờ luồng gió chậm rãi kia nặng nề tiến vào ngõ tối, gió thổi đến cuối đường, lúc này mới nghe được tiếng gió nức nở...

Trời mưa cả ngày, hai người cũng chưa đi đâu, cứ ở trong phòng tìm hiểu thói quen lẫn nhau, không biết có phải do tiếng lòng của Vân Nương hay không nhưng thân thể đã khỏe hẳn, một lọ thuốc mỡ đã bôi một nửa, hiệu quả lại rất nhỏ, đang kêu khổ liên tục, cuối cùng trời cũng sáng sủa.

Gả tới đây lại gặp trúng một trận mưa to, vẫn chưa đến thỉnh an, lúc dùng bữa sáng Vân Nương nhìn thoáng qua Bùi An, không biết hôm nay y sắp xếp để nàng một mình tới viện chính hay đi cùng với y, chủ động hỏi: “Trời tạnh mưa rồi, lát nữa ta muốn đi thỉnh an mẫu thân, lang quân bận việc sao?”

Từ sau khi giọng bị khàn, nàng vẫn luôn che giấu, tóm lại cũng không nghe ra sự khác thường nào.

Từ khi trở về từ biên quan, bệ hạ sắp xếp hắn tới Bộ Hình, còn chưa giải quyết một đống chuyện rườm rà xong thì đã tới ngày cưới, trước ngày cưới phải trì hoãn một hai ngày để chuẩn bị, sau khi thành thân lại nghỉ ngơi một ngày, thời gian tân hôn cộng thêm mưa, ở Bộ Hình không ai dám đến thúc giục hắn, e là lúc này đã loạn thành một cục, Bùi An nhìn thoáng qua giờ giấc: “Đi cùng đi.”

Mấy ngày trước gả vào, ngay cả viện nàng cũng chưa đi ra ngoài, phỏng chừng cũng không biết đường.

Thời tiết tạnh ráo, nhóm nha hoàn gã sai vặt vội vàng quét dọn nước đọng, Bùi An dẫn Vân Nương đi, vừa ra khỏi viện Đông mọi người bắt đầu vụng trộm tìm hiểu, trong thành Lâm An có một đôi người đẹp như ngọc rất vui mắt, người bên ngoài chen chúc vỡ đầu chỉ vì muốn nhìn thấy họ, mà bây giờ hai người này lại ở trong phủ, ngước mắt một cái là có thể nhìn thấy, bảo sao không hào hứng cho được.

“Ngày xưa nghe lời đồn, nói tới mức rất tuyệt vời xuất sắc, còn tưởng rằng hơn phân nửa là khoe khoang, không tin trên đời này thật sự có người đẹp như vậy, bây giờ nhìn thấy, đúng là mở mang tầm mắt, cô nói xem người này cũng có mắt mũi miệng như vậy, sao lại khác biệt lớn như vậy…” Một nha hoàn nói thầm với mấy người bên cạnh, lập tức chọc người bên cạnh chê cười: “Nói cô không có kiến thức cô còn không tin.”

Người nọ lại nói: “Lúc trước thấyTiêu cô nương cảm thấy cũng tạm được, lần này so ra lập tức thấy rõ cao thấp, thật đúng là không xứng với thế tử gia chúng ta.”

“Có thể so sánh sao, người như thế tử gia, có cô nương nào mà ngài ấy chưa từng thấy, ánh mắt còn sáng như tuyết đâu, điều kiện của mình rành rành ra đó, muốn tìm cũng phải tìm một cô nương đừng đầu, tên tuổi của thiếu phu nhân hàng thật giá thật…”

Ra khỏi viện Đông, đi một đường, đám hạ nhân ngày tân hôn chưa thấy mặt Vân Nương, cuối cùng lúc này cũng gặp được, họ lần lượt thảo luận sôi nổi.

Thấy không mưa nữa, nha hoàn ở viện chính dời mấy bồn hoa ra bên ngoài, vừa ngẩng đầu thì thấy được một đôi tân nhân đang đi tới từ hành lang dài đối diện.

Hai người sóng vai đi cùng nhau, Vân Nương nói một câu gì đó, Bùi An nghiêng đầu lại gần để nghe, hình ảnh cực kỳ đẹp đẽ, vẻ mặt Hoạ Tố vui vẻ quay đầu vén rèm cửa vào phòng, chạy tới chỗ Quốc công Bùi và phu nhân Bùi đang ngồi trên ghế uống trà, vui mừng nói: “Lão gia, phu nhân, thế tử và thiếu phu nhân tới rồi.”

Lúc trước con trai mình đá bay vị hôn phu của người ta như thế nào, cầu hôn như thế nào, trong lòng Bùi Quốc công và Bùi phu nhân sáng như gương.

Từ xưa anh hùng yêu mỹ nhân, quả thật trong mắt hai người hắn không tính là anh hùng, nhưng rốt cuộc vẫn là một thiếu niên trẻ tuổi khí phách. Con dâu mới gả tới đây đã gặp trời mưa, buồn chán ở trong phòng, nói không chừng bị ức hiếp tới mức nào đây.

Bùi phu nhân đang nói chuyện với Quốc công Bùi: “Năm đó ta gả cho chàng, suốt mấy ngày không được ngủ yên giấc, không biết bên kia có thiếu gì không, nếu không đợi lát nữa sai người đi hỏi một chút…”

Bùi Quốc công nhìn về phía bà, thân thể cũng tiến lại gần bà: “Nàng nói một câu hai nghĩa này là có ý gì? Là khen ta lúc trước, hay chê ta bây giờ…”

Mặt mũi phu nhân Bùi nóng lên, mắng: “Già rồi mà không đứng đắn, con trai cũng thành thân rồi, không biết xấu hổ.”

Vừa dứt lời, Họa Tố tiến vào truyền lời.

“Người đến rồi?” Phu nhân Bùi nhìn ra bên ngoài: “Mau mau vào đi.”

Ngày tân hôn khi bái cao đường, Vân Nương đã gặp hai người nhưng không nhìn kỹ, hôm nay lần đầu tiên gặp mặt mới biết Bùi An không nói dối, phu nhân Bùi quả là người có tướng mạo dịu dàng.

Quốc công Bùi cũng giống như Bùi An nói, quanh người có cảm giác uy nghiêm, liếc mắt một cái là làm người ta run sợ.

Thanh Ngọc đưa chén trà đến trước mặt hai người.

Bùi An đưa tay lấy trước, đưa cho Vân Nương bên cạnh, quy tắc lần đầu tiên kính trà, không biết trước khi lấy chồng Vân Nương đã luyện diễn bao nhiêu lần, cung kính quỳ gối trước mặt hai người, nhẹ giọng nói: “A cữu, a bà mời dùng trà.”

Nàng quỳ xuống, Bùi An cũng không thể đứng đó, nhấc vạt áo lên, cũng quỳ ở bên cạnh Vân Nương, dâng chén trà trong tay lên: “Phụ thân mẫu thân, mời dùng trà.”

Ánh mắt Bùi Quốc công và Bùi phu nhân đồng thời giao nhau.

Tính tình Bùi An đã bướng bỉnh từ nhỏ, khi còn nhỏ làm việc sai, dù Quốc công Bùi lấy dây mây quất hắn như thế nào, hắn vẫn không chịu quỳ, một đôi đầu gối còn quý giá hơn bất cứ thứ gì.

Hiếm khi thấy được y quỳ một cái, trong lòng Quốc công Bùi đắc ý tự mãn nhưng trên mặt không để lộ ra, nhận lấy chén trà trong tay hắn: “Đứng lên đi.”

Phu nhân Bùi đứng dậy đỡ Vân Nương, hỏi han ân cần: “Thế nào rồi, con đã quen chưa?”

Vân Nương gật đầu: “Đa tạ mẫu thân lo lắng, con quen rồi.”

“Mưa đã nhiều ngày nay, cũng không có cách đi khắp nơi một chút, chắc là chán lắm rồi.” Phu nhân Bùi bảo Hoạ Tố lấy ghế cho hai người, lại lấy một chiếc hộp nhỏ đã chuẩn bị sẵn đưa cho Vân Nương: “Vài món quà nhỏ, coi như lễ gặp mặt.”

Sau khi Vân Nương cảm ơn, Thanh Ngọc nhận lấy từ tay Hoạ Tố.

Tính ra hai nhà cũng có tiếp xúc một chút, nhất là Quốc công Bùi, mấy năm nay ông tấn công người Bắc, cũng coi như là người quen cũ với phụ thân Vân Nương.

Phu nhân Bùi nổi hứng trò chuyện về người nhà Vương gia: “Năm đó ta nhìn thấy nhị phu nhân xinh đẹp tuyệt sắc, nuôi ra con gái cũng là một cô bé đáng yêu, còn đang nghĩ không biết tương lai nhà ai sẽ chiếm hời này, không ngờ lại bị con khỉ trước mặt nhớ thương, trở thành người Bùi gia ta…”

Vân Nương cho là lời nói khách sáo, sắc mặt đỏ lên, cũng không nghĩ nhiều.

Bùi An ngồi đối diện, nghiêng người đang định đi bưng chén trà trên bàn gỗ, nghe vậy thì dừng tay lại, rút về sờ sờ chóp mũi một cái, đứng dậy nói: “Con đi Bộ Hình một chuyến, mọi người cứ trò chuyện tiếp.”

Tân hôn ở cùng cô dâu mới mấy ngày cũng đủ rồi.

Phu nhân Bùi cũng không ngăn cản: “Đi bận việc đi.”

Đúng lúc Bùi Quốc công có việc muốn tìm hắn, cũng đứng dậy đi ra ngoài cùng, Vân Nương ở lại trò chuyện với phu nhân Bùi trong chốc lát, Bùi phu nhân lại dẫn nàng tới gặp Bùi lão phu nhân.

Ngày tân hôn, Bùi lão phu nhân nhiễm chút phong hàn nên không đi ra dự tiệc, hôm nay là lần đầu tiên Vân Nương được gặp, vốn tưởng rằng lão phu nhân cũng nghiêm túc như tổ mẫu, lần đầu tiên gặp lại nhìn thấy khuôn mặt tươi cười ôn hòa, giống như đã gặp ở đâu đó, cực kỳ thân thiết.

Lão phu nhân Bùi cũng đánh giá nàng trên dưới một một lượt, cũng là vẻ mặt kinh ngạc cảm thán và yêu thích, khen nói: “Thật không biết mẫu thân nuôi cháu như thế nào, dáng vẻ này duyên dáng quá, e là Bùi gia ta cưới một tiên nữ về nhà rồi.”

Hôm nay phòng nhì và hai thím trong phòng cũng ở đây.

Nhìn thấy lão phu nhân Bùi cười đến mức không khép miệng được, phòng nhì trêu bà: “Cưới cháu dâu về, mẫu thân có vui không?”

Lão phu nhân Bùi gật đầu: “Sao mà không vui được? Thằng nhóc thúi kia, đúng thật là cưới cô nương đẹp nhất thành Lâm An về nhà rồi.”

Bản thân mình trông thế nào, trong lòng Vân Nương hiểu rõ nhất, ban đầu bị người khác khen, quả thật rất vui vẻ, về sau khi lớn lên, ngược lại hơi kiêng kỵ những lời khen như vậy.

Đại khái cũng bởi vì Hình phu nhân.

“Tướng mạo đẹp, có thể chọc cho không ít đàn ông thích, nhưng liệu gia đình đàng hoàng giàu có có bằng lòng cưới cái thứ người được mọi người nhớ thương vào cửa không? Chưa kể những rắc rối ở quầy hàng, đội một cái mũ xuống liền trở thành trò cười lớn nhất cả kinh thành…”

Những lời đó lọt vào tai nàng, có một khoảng thời gian, thậm chí nàng còn ghét dung mạo của mình.

Bởi vì việc này mà nhị phu nhân còn chỉ cây dâu mắng cây hoè với phu nhân Hình: “Cái thứ dưa vẹo táo nứt đầy cây, bản thân mình không phát triển đẹp đẽ, còn không nhận ra người ta tốt tới mức nào…”

Trên đời này người mẹ nào cũng bảo vệ con cái của mình, mình bà không thể bảo vệ mình cả đời, nàng phải lập gia đình.

Nàng không biết Bùi gia có phải là Hình phu nhân thứ hai hay không.

Hôm nay nàng đã nhìn ra, Bùi An rất vừa lòng khuôn mặt nàng, nhưng thái độ của người lớn ra, trong lòng nàng không yên tâm, lúc bước vào còn từng thấp thỏm, lúc này nhìn thấy lão phu nhân và các thím Bùi gia, còn nụ cười trên mặt mẹ chồng, sự bất an trong lòng bị xua tan ngay tức khắc, giống như đang ở trong ánh mặt trời ấm áp, cuối cùng cũng buông lỏng đề phòng.

“Tổ mẫu và mẫu thân cũng nuôi dạy rất tốt, lang quân rất đẹp.”

Nàng là nàng dâu, đỏ mặt nói câu đó xong, trong phòng vang lên một tràng cười.

Vì quá vui mừng nên lão phu nhân Bùi không quản được miệng, bán cháu trai mình ngay tại chỗ: “Đầu mùa xuân, thằng nhóc thúi kia vừa về, bà còn thúc giục nó khi nào cưới cháu dâu cho bà, nó còn khoe khoang khoác lác nói sẽ để cho bà cưới nàng dâu có mặt mũi nhất thành Lâm An về nhà, bà còn cười nhạo nó, chỉ biết mạnh miệng, không ngờ nó giữ lời thật.”

Xung quanh lại vang lên một tràng cười, trong Vân Nương lại ngẩn người.

Đầu xuân, vừa trở về, không phải lúc đó nàng chưa từ hôn với Hình gia sao…

Không đợi Vân Nương kịp hiểu ra, lão phu nhân Bùi lại lôi kéo nàng nói sang chuyện khác: “Tổ mẫu cháu như thế nào…”

Ngày hôm đó Vân Nương ăn cơm tối ở trong viện Bùi lão phu nhân, chạng vạng mới quay về viện của mình.

Bùi An vẫn chưa trở về, sắc trời đã tối, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh thắp đèn lên, dầu thắp đèn đã dùng hết một nửa, bầu trời bên ngoài đã hoàn toàn tối đen.

Hôm nay lúc rời đi, Bùi An cũng không nói sẽ không trở về, nhớ tới trước kia hắn từng nói, ban đêm phải xã giao nhiều, Vân Nương cũng không bảo ai đi hỏi thăm, thắp đèn chuẩn bị thêu thùa một lúc, lần trước lần trước mình chơi cờ thua, nợ hắn một món quà, nghĩ tới nghĩ lui, phủ Quốc công lớn như vậy chắc chắn không thiếu ngọc bội trang sức, nàng tính thêu một chiếc túi tiền, vừa có thành ý vừa có ý nghĩa.

Vừa mới xâu kim xong, Đồng Nghĩa đã tới, tiến vào bẩm báo với Vân Nương: “Hôm nay thế tử có việc không về nhà được, bảo tiểu nhân chuyển lời cho thiếu phu nhân, thiếu phu nhân ở trong viện nghỉ tạm vài ngày nay cho khoẻ, nếu buồn thì ra ngoài đi dạo…”

Nghe được “vài ngày nay”, Vân Nương vội vàng hỏi: “Sắp tới lang quân không về nhà sao?”

Đồng Nghĩa gật đầu, cũng không gạt nàng: “Trong cung xảy ra chuyện, thái tử…”

Đang nói một nửa, Đồng Nghĩa nhìn quanh bốn phía một chút, tiến lên hai bước, đến gần Vân Nương và nói: “Thái tử xảy ra chuyện, tám phần sẽ bị phế bỏ. Hôm nay thế tử bị triệu vào cung, bệ hạ tự mình nói chuyện với người, còn nói gì thì tiểu nhân cũng không rõ lắm, nhưng thiếu phu nhân yên tâm, thế tử không sao cả…”

Thái tử gây nên chuyện này, Đồng Nghĩa không thể nói ra được.

Mấy ngày trước, thái tử gạt bệ hạ và hoàng hậu lén lút mang về một người phụ nữ dị tộc trở về, ngày đêm sủng hạnh, hành hoan mua vui, ai ngờ đối phương là gian tế có ý đồ xấu xa, khi hành phòng đã làm bị thương chỗ đó của thái tử, máu bắn tung toé ngay tại chỗ, gốc rễ lẫn trứng đều không còn…

Thái tử một nước không còn gốc rễ chẳng khác nào thái giám, làm sao có thể làm trữ quân được nữa.

Bệ hạ vừa biết tin tức lập tức triệu tập quần thần trong triều hỏi chuyện từng người một, ý tứ rõ rành rành, muốn lập trữ một lần nữa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play