Lúc trước một lòng trông ngóng hắn trở về, quả thật trong đầu từng có suy nghĩ đó nhưng hôm nay mọi chuyện đã qua, bị người kể chuyện vạch trần trước mặt mọi người, còn để cho người trước mặt nghe được, mấy ngày trước hắn mới say rượu, bày tỏ tấm lòng dành cho nàng trước, bản thân nàng cũng nắm lấy điểm này để vênh váo mấy ngày này, bây giờ thì hay rồi, chính nàng cũng bị hắn bắt được, biết tâm tư của nàng dành cho hắn, không chừng trong lòng mừng đến mức nào, không biết trở về còn sử dụng được không nữa.
Vân Nương giận người kể chuyện không chuyên nghiệp, đang nói chuyện chiến sự gia quốc rất tốt, sao lại đổi sang chuyện này.
Khi hắn đưa tay túm lấy nàng, nàng che mặt không cho, nếu hắn khăng khăng nằng nặc phải kéo lấy nàng, nàng bèn đánh tay hắn.
Bàn tay nhỏ rơi trên mu bàn tay, không đau không ngứa, Bùi An chỉ đơn giản xoay mông lại, cánh tay vòng qua sau gáy nàng, vừa định ôm bả vai nàng thì có giọng nói bên trong chợt truyền ra: “Bùi đại nhân của chúng ta cũng không thua kém, ngày đó ở trước cửa thành trước mặt bá quan, bảo mọi người nhường đường, vội vàng không chờ nổi muốn trở về gặp vợ…”
Rất nhiều người biết chuyện này, ai nấy lập tức ồn ào lên.
Sau khi hai người gặp lại, ít nhiều gì mỗi người cũng nghe một ít chuyện của đối phương nhưng đúng là chưa từng nghe người kể chuyện và dân chúng truyền đến mức chi tiết tỉ mỉ như vậy.
Lúc này không cần y kéo Vân Nương cũng tự mình buông tay ra, nghiêng người ngẩng đầu lên, đôi mắt sáng như ngọc nhìn chằm chằm, tìm tòi nghiên cứu đôi mắt hắn, vẻ đắc ý trên mặt lại tăng lên vài phần.
Bị người ta phơi bày sạch sành sanh, lại bị nàng nhìn như vậy, cánh tay Bùi An bị kẹt ở sau gáy, rốt cuộc vẫn là thiếu niên mới hơn hai mươi tuổi, trên mặt lộ vẻ xấu hổ, tay ôm bả vai nàng cũng đổi thành che lỗ tai nàng: “Đừng nghe bọn họ nói bậy.”
Vân Nương tránh né cái đụng chạm của hắn, trả lại nguyên lời hắn vừa mới nói: “Làm sao vậy, không phải khá tốt đấy sao?”
Nàng cười rộ lên, thế gian ở trong mắt hắn giống như mất hết màu sắc, bỗng nhiên Bùi An có thể hiểu cho Chu U Vương(1), đương nhiên hôn quân đáng hận nhưng cô nương mê hoặc người này cũng không thoát khỏi liên quan, cứ như vậy lẳng lặng nhìn chằm chằm nụ cười của nàng, trái tim được lấp đầy giống như rót đường mật, không muốn nghĩ ngợi gì nữa, cũng không nghĩ ra, để mặc nàng lấy đầu ngón tay chọc vào mặt mình: “Sao mặt lang quân lại đỏ vậy…”
(1)Chu U vương, tên là Cơ Cung Tinh, là vị vua thứ 12 của nhà Chu trong lịch sử Trung Quốc. Ông cũng là vị vua cuối cùng của thời kỳ Tây Chu. Chu U vương là con trai Chu Tuyên Vương – vua thứ 11 nhà Chu. Có tài liệu ghi ông sinh năm thứ 33 đời Tuyên vương. Chu U vương bị sử sách đánh giá là một hôn quân.
Nàng cố ý muốn kéo hắn xuống khỏi thần đàn, nằng nặc muốn y thừa nhận mình yêu nàng, để ý nàng, thật ra tâm ý dành cho nàng như thế nào, nàng đã hiểu từ lâu, chỉ là muốn nói một câu rõ ràng, muốn biết có phải hắn yêu nàng nhiều hơn nàng phải không.
Đầu óc nàng vẫn đơn thuần một chút, không tin thứ bản thân mình cảm nhận được mà nhất định phải tin vào miệng người khác, nhưng chưa chắc miệng người đã đáng tin, lỡ như y lừa nàng thì sao? Nhưng hắn có thể lừa gạt nàng sao, người đã cho trái tim cũng trao nốt, chỉ một cái miệng, sao mà không cạy ra được? Bùi An nắm lấy ngón tay đang lộn xộn của nàng, rất ít khi hắn thổ lộ với người khác, cả cuộc đời này chỉ dành cho mỗi mình nàng, ấp ủ một hồi lâu, cổ họng hắn cuồn cuộn, thấp giọng nói: “Ninh Ninh, nàng không cần thử đâu, ta yêu…”
Vất vả lắm mới chờ được lời nói của hắn, mắt thấy sắp thốt lên, không biết bên ngoài đã yên tĩnh từ khi nào, đổi thành người kể chuyện nói, gõ phách trong tay lên bàn cắt ngang lời nói của Bùi An.
Vân Nương nheo mắt.
Trong lòng không nhịn nổi muốn thầm mắng, ông già này không biết đi đúng đường gì cả, toàn làm việc thiếu đạo đức.
Tiếng phách rơi xuống, giọng nói người kể chuyện cũng truyền đến: “Nếu đã nói đến chỗ này, lão phu cũng không thể không nói thêm, năm đó hai người họ gặp nhau ở quán trà, đúng lúc được lão phu gặp được, vừa ngẩng đầu, sửng sốt đến mức không dời mắt nổi, lão phu kể chuyện mấy chục năm nay, chưa từng thấy ai đăng đối như vậy, hai người đứng chung một chỗ, có thể nói là trai tài gia sắc, làm người ta mở rộng tầm mắt, vì thế ta còn thức đêm viết một cuốn truyện, chắc là lúc trước mọi người đã nghe biết, kể về chuyện thần tiên trên Cửu Trùng Thiên hạ phàm lịch kiếp, kiếp đầu tiên là tình kiếp, sau đó là cứu vớt thương sinh…”
Vân Nương:...
Bùi An:...
Càng nói càng thái quá, Vân Nương nhíu chặt mày, như dự đoán người kể chuyện này không đáng tin chút nào, nhưng mà chứng tỏ được những lời đồn đãi lúc trước, người kể chuyện này cũng góp một phần.
Coi như lấy công chống đỡ, nàng không đi xốc sạp của ông già đó, cũng không muốn nghe ông ta nói lung tung nữa, kéo Bùi An cũng cạn lời ở một bên ra khỏi quán trà.
Vừa lên xe ngựa, Vân Nương không nhịn được mà quay đầu nhìn về phía Bùi An, nghiêm trang hỏi y: “Xin hỏi, các hạ là thần tiên ở đâu, có thể tiết lộ chút thiên cơ hay không.”
Bùi An cười nhạo một tiếng, ôm eo nàng, phối hợp với nàng nói: “Thần nữ muốn biết thiên cơ gì?”
Nàng tựa vào trong ngực y, cằm chọc vào xương sườn y, giọng nói mềm mại hỏi: “Vừa rồi lang quân muốn nói gì?”
“Khi nào?”
“Vừa nãy đó, trước khi bị người kể chuyện cắt ngang…”
Bùi An tỏ vẻ không biết, nghiêm túc nhớ lại một hồi, nhíu mày: “Nói quá nhiều, đúng là không nhớ được, nàng nhắc lại đi?”
Vân Nương thật sự nhắc nhở y: “Chàng gọi ta là Ninh Ninh.”
“Sau đó thì sao?”
“Chàng nói chàng yêu…” Thật không thú vị, như thế này thì có khác nàng nói đâu, đột nhiên nàng không muốn hỏi nữa, cũng không muốn nghe nữa, đứng dậy khỏi ngực hắn, đang định nói thẳng miễn cho bản thân không thoải mái thì cả người lại bị hắn kéo vào trong ngực, nhấc lên ngồi trên đùi y, nhìn quen sự lưu manh của hắn, sắc mặt Vân Nương đỏ lên muốn vùng vẫy xuống, hắn vẫn không buông còn cười khẽ một tiếng, cánh tay ôm chặt lấy nàng, cánh môi chạm vào vành tai nàng rồi khàn khàn nói: “Ta yêu nàng.”
Tuy giọng hắn nhỏ nhưng âm thanh giống như vang từ trong cổ họng, chui vào lỗ tai nàng, tê tê dại dại, cả người nàng chợt bất động.
“Ngốc quá, khăng khăng bắt người ta phải nói ra sao, đôi mắt nàng đẹp như vậy, chẳng lẽ chỉ để trưng thôi sao, không nhìn ra hay sao?” Bùi An lấy cằm cọ vào chiếc cổ trắng nõn của nàng, động tác vừa thân mật vừa triền miên.
Trước khi rung động, nàng hoàn toàn không biết giữa nam nữ còn có thể thân mật khăng khít như vậy, cũng không biết mình có thể vui mừng đến nỗi rối bời mất hướng chỉ vì một câu nói của đối phương, ngay cả linh hồn bé nhỏ cũng sắp bay lên, gì mà quy tắc lễ nghi, tam tòng tứ đức, ở trước mặt y đều vứt bỏ sạch sẽ, chỉ còn lại một trái tim cực nóng, không ngừng sinh sôi nảy nở dưới tình yêu, nảy mầm, trưởng thành thành đại thụ che trời, cuối cùng cũng không dứt ra được, nàng trở tay ôm cổ hắn, nhận ra: “Nhưng Thanh Ngọc nói, mấy công tử xinh đẹp, miệng ai cũng gạt người, chờ ta già rồi, xấu xí, chắc chắn lang quân sẽ không thích nữa.”
Tình yêu lúc này là thật, chỉ sợ sự ghét bỏ sau này cũng là thật.
Bùi An:...
Lúc trước hắn ngại đầu óc nàng đơn thuần, đột nhiên bây giờ nàng lại cho hắn một bước chuyển biến lớn như vậy, một hai phải để hắn moi hết ruột gan.
Bùi An nâng cằm nàng lên, cười nói: “Nàng coi ta là thần tiên thật à, nàng già, ta không già sao?” Thấy hai hàng lông mi của nàng vừa dài vừa cong, không khỏi lấy ngón tay sờ sờ: “Hơn nữa, không phải nàng cũng là tiên nữ hạ phàm sao, sao lại già được?” Nói xong, y không đùa giỡn nữa, ôm nàng vào trong ngực, nói năng đứng đắn: “Dù sao cũng là yêu, coi như là già rồi thì ở trong mắt vi phu, nàng cũng là người đẹp nhất.”
Lời nói lừa gạt người như vậy cực kỳ giống Trần Thế Mỹ(2), nhưng có đôi khi phụ nữ cũng ngốc, chỉ thích nghe những lời này, cuối cùng trong lòng cũng toại nguyện, ôm hắn cũng yên ổn rất nhiều.
(2)Trần Thế Mỹ là một nhân vật trong kinh kịch dân gian của Trung Hoa được truyền tụng gắn với giai thoại xử án của Bao Công. Trần Thế Mỹ xuất thân bần hàn nhưng học giỏi và đỗ trạng nguyên rồi kết hôn với công chúa nhà Tống trở thành phò mã.
Nàng yên ổn, chứ Bùi An chưa nghe nói một câu nào, bóp lấy eo nàng hỏi nàng: “Vậy nàng thì sao?”
Vân Nương bị y ôm tới, hai người mũi chạm mũi, mắt nhìn mắt, con ngươi nóng rực khoá nàng vào bên trong, nàng trốn không thoát, thành khẩn gật đầu: “Ta cũng vậy.”
Đuôi lông mày Bùi An nhướng lên, nàng đã phụt một tiếng cười thành tiếng.
Được.
Bùi An khẽ chậc chậc một tiếng, thoáng cái nhấc hai chân nàng đặt trên người mình, cắn răng nói: “Nếu không vi phu tiết lộ một chút thiên cơ cho nàng nhé, nói cho nàng biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì?”
Bùi An tay túm lấy làn váy nàng rồi vén lên trên, làm sao nàng không biết được chứ, Vân Nương biến sắc lập tức đòi tha: “Ta nói, ta nói…”
“Không muốn nghe.” Hắn cắn lỗ tai nàng một cái: “Muộn rồi…”
Tân đế vừa đi, thành Lâm An trở thành một tri châu, cả đám tử thần tử trong triều đình, ngoại trừ Các lão Tần tự mình đi trước mặt tân đế muốn cáo lão hồi hương nhưng bị Bùi An cho ở lại ngoài Lâm An thì số người còn lại đều bị đuổi đi.
Người đi rồi, hố củ cải phải được lấp đầy, có Các lão Tần trấn ải cộng thêm nhị công tử nhà họ Vương chạy việc vặt, bận rộn bảy tám ngày, quan trường của tri châu phủ Lâm An cũng chậm rãi cũng hoàn thiện xong.
Bận rộn xong, đêm giao thừa cũng đến.
Đêm giao thừa năm trước, tuy Vân Nương bị nhốt trong viện nhưng cũng rất trông mong hy vọng, mắt không nhìn thấy chỉ nghe thấy âm thanh.
Tiếng rộn ràng bên ngoài truyền đến, tổ mẫu có thể phái người đưa cơm tất niên cho nàng, nguyên cả một bàn đầy thức ăn, chỉ có nàng, Thanh Ngọc và Liên Dĩnh ba người vây quanh một chỗ, cũng rất vui vẻ.
Năm nay không còn giống, đây là năm đầu tiên Vân Nương gả vào Bùi gia, cũng là năm đầu tiên được tự do sau khi thả ra.
Thanh Ngọc và Liên Dĩnh đã bắt đầu bày biện từ sớm, trong ngoài viện tất cả đều treo đèn lồ ng vui mừng, cũng thay mới lá bùa trên cửa, phủ đệ thật sự quá lớn thành thử chân hai người chạy đến nỗi sắp đứt.
Sau khi đặt lá bùa vào đúng vị trí, nàng ấy quay lại nhìn thấy một bát hồ nhão trống rỗng, phàn nàn: “Đồng Nghĩa đâu, bảo hắn làm chút hồ đi, chẳng lẽ hắn ngửi thấy mùi thơm nên ăn mất rồi?”
“Ai ăn?” Vừa dứt lời, Đồng Nghĩa đi xuống khỏi hành lang đối diện, đang muốn tiến lên thì bị Thanh Ngọc ngăn lại: “Đứng đó xem có đúng vị trí chưa?”
Đồng Nghĩa không nhìn thấy gì cả, chỉ thấy nàng lộ nửa vòng eo.
Nàng kia có eo thon vậy sao?
Sao thường ngày hắn không nhìn ra vậy.
Thanh Ngọc thấy hắn đứng ở đó, bất động cả nửa ngày: “Đúng vị trí chưa, ngươi nói tiếng đi, không có người đỡ, mỏi tay…”
“Tới đây.” Đồng Nghĩa tiến lên chủ động đỡ lấy nàng ấy, quay đầu cười nói: “Ta không cần cô nương Thanh Ngọc tự mình động tay đâu, cô nói cho ta biết, ta đi tìm người, đảm bảo dán đẹp cho cô.”
Thanh Ngọc kinh ngạc liếc hắn một cái: “Không phải người vừa rồi đứng đây chỉ chỉ trỏ trỏ là ngươi sao?”
“Không phải là vì nhất thời không mở to mắt sao?”
Thanh Ngọc dùng lát trúc múc hồ nhão phết lên tường, sau đó nghi ngờ liếc nhìn hắn một cái: “Bây giờ ngươi đánh bóng mắt chưa?”
“Đánh bóng rồi.”
Thanh Ngọc không thèm nói chuyện với hắn: “Dán cao hơn chút.”
“Không thể cao nữa.”
Thanh Ngọc lùi lại ngẩng đầu lên: “Lên phần cao nhất rồi à?”
“Cô không với tới.”
Thanh Ngọc:...
“Ngươi nói ai lùn đó?” Lúc trước không thân Thanh Ngọc cũng gọi là đại ca Đồng Nghĩa, bây giờ quen thuộc rồi, chủ tử lại được cưng chiều, xoay người làm chủ, nàng ấy làm nha hoàn đương nhiên phải có oai phong, duỗi cổ ghé sát vào hắn: “Ngươi có thể cao bao nhiêu?”
Đồng Nghĩa không cần nói gì cả mà chỉ cần cúi đầu nhìn nàng ấy, tất cả không cần nói cũng biết.
Khoé miệng Thanh Ngọc giật một cái, sau đó nàng ấy cười nói: “Được, biết ngươi cao, đúng là công việc này được tạo ra cho ngươi, mấy chỗ còn lại trong viện ngươi cũng dán đi, ta đi gặp chủ tử.”
Thấy nàng ấy chạy đi, Đồng Nghĩa không vui: “Này, quay về…”
Thanh Ngọc phớt lờ hắn.
“Lùn cũng có tác dụng của nó, dù sao phía dưới ngươi cũng cần ta đỡ, chờ lát nữa dán lệch thì đừng trách ta…”
Sắc mặt Thanh Ngọc thật sự không tốt tẹo nào, nàng ấy quay đầu cười với hắn, ác độc nói: “Xem thường người lùn đúng không? Vậy chắc chắn vợ tương lai của ngươi cũng là người lùn.”
Đồng Nghĩa sửng sốt, nhịn cười nói: “Cô đừng nói bậy.”
Thanh Ngọc không thèm nói chuyện với hắn nữa, đi ra phía sau từ đường.
Bùi An và Vân Nương đang thắp hương bên trong.
Đây là lần đầu tiên Vân Nương bước vào từ đường của nhà họ Bùi, nhìn tấm bài vị trước mặt, nàng đi tới sau lưng Bùi An rồi trầm giọng hỏi: “Lang quân, chàng nói xem a cữu a bà có biết chàng đã đổi vợ không?”
Bùi An quay đầu lại.
“Chàng có muốn ta thông báo trước một tiếng không, ta họ Vương. Đêm giao thừa có ma đến thăm, nếu Tiêu cô nương gặp họ, chẳng phải là nàng kia sắp xếp sao?”
Bùi An:...
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT