Hình Phong cũng từng nhìn thấy ánh sáng trong mắt Vân Nương nhưng ánh sáng như vậy, nó giống như một ngọn lửa vừa mới nhú mình, còn chưa bùng cháy đã bị chính hắn dập tắt.

Tình cảm của nàng dành cho hắn, nhiều lắm cũng được coi là thích

Ngày đó trên đường Giang Lăng đi đến Tương Châu, hắn tận mắt nhìn thấy sự vướng bận trong mắt nàng, khí thế toát ra trên người là sự kiên cường và cô đơn mà hắn chưa từng nhìn thấy.

Vì sao nàng đi Lâm An mà ở lại đó không trở về, mà vì sao Bùi An lại từ bỏ kế hoạch mình đã trù tính nhiều năm để trở về Tương Châu, lấy tất cả ưu thế của mình lên chiến trường, hắn đều biết.

Họ yêu thương lẫn nhau, dốc hết tất cả, bao gồm cả mạng sống để bảo vệ nhau.

Một khắc ấy, cuối cùng hắn cũng hiểu được, khi yêu một người, cho dù núi đao biển lửa, bản thân mình tay trói gà không chặt cũng có dũng khí xông vào.

Ngay từ đầu hắn đã thua, làm sao có thể bảo đảm, nếu không có Minh Dương hoặc là không có Bùi An, hắn và nàng có thể sống hạnh phúc hơn nàng bây giờ.

Có lẽ hai người cũng sẽ tương thân tương ái cả đời, nhưng cũng chỉ là êm đềm phẳng lặng, mãi mãi không đạt được đến tình cảm sinh tử, giúp đỡ lúc hoạn nạn, vinh nhục cùng nhau như nàng và Bùi An.

Hắn không trách ai, lúc trước người lựa chọn là mình, Vân Nương có thể yêu Bùi An, hắn cũng dễ hiểu.

Bùi An quả thật xứng đáng để nàng yêu thương.

Hiếm khi Hình Phong nhận thua, trên mặt Bùi An cũng không có chút đồng tình gì, thậm chí còn có vài phần đắc ý: “Ta biết.”

Biết người trong trái tim nàng là mình.

Hắn cũng như vậy.

Nhưng dù Bùi An muốn thắng, cũng phải thắng một cách ngay thẳng chính trực, vì sao lúc trước Hình Phong thoái hôn với nàng, nàng có quyền biết được sự thật. Không phải Hình Phong bám lấy phú quý mới phụ bạc nàng mà là vì bảo vệ nàng chu toàn.

Nếu mình không nói ra, chắc chắn Hình Phong sẽ giấu trong lòng cả đời, không chừng nửa đêm còn lấy ra nhai một phen, cho rằng là hắn hy sinh bản thân để thành toàn cho mình.

Hời này hắn không chiếm.

Bùi An tin rằng cho dù nàng biết chân tướng cũng không chuyển tình đổi duyên(1), dù sao chỗ nào mình cũng mạnh hơn Hình Phong.

(1)移情别恋 (Di tình biệt luyến): yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà yêu người khác.

Nàng cũng không bị mù.

Bùi An nhìn ánh sáng bên chân một chút, im lặng di chuyển cơ thể mình, lúc này Hình Phong mới nhìn thấy vầng sáng đèn lồ ng phía sau, sắc mặt sửng sốt, còn chưa kịp đứng dậy Vân Nương gõ cửa hai cái trước.

“Hình ca ca.”

Tiếng nói ngọt xớt, k1ch thích khóe miệng Bùi An đến nổi giật giật, đôi mắt vừa khép đã mở ra ngay tức khắc, xưng hô này của nàng thật sự không ổn, có phải nàng nên đổi lại hay không.

Hình Phong không nhìn Bùi An, đứng dậy tiếp đón, ôn hòa nói: “Ninh Ninh tới rồi…”

Bùi An:...

Bùi An chỉ say chứ chưa chết.

Nếu không thì gọi nàng là Mãn Mãn đi, Mãn Mãn hay hơn.

“Thật ngại quá, trễ như vậy còn tới quấy rầy Hình ca ca.”

“Không sao, nàng khách sáo với ta làm gì…” Hình Phong cố ý đưa lưng về phía bình dấm chua còn đang giả vờ bình tĩnh bên này, nói tiếp: “Trời lạnh như vậy nàng không cần tự đến đây, phái người đến thông báo cho ta một tiếng, ta đưa người về cho nàng là được…”

Vừa dứt lời, Bùi An ngồi trước lò lửa lập tức đứng dậy, quay đầu nhìn về phía Vân Nương: “Mãn Mãn…”

Vân Nương:...

Rốt cuộc vẫn còn say một nửa, hắn xoay người, bước chân lảo đảo suýt nữa đụng phải ấm trà trước mặt, Vân Nương vội vàng đặt đèn lồ ng xuống, rồi đi sang đỡ.

Bùi An lại giữ chặt tay nàng trước, ôm chặt che kín trong tay rồi hỏi nàng: “Có lạnh không?”

Vẻ mặt hắn lo lắng, dường như thật sự sợ nàng bị đông lạnh, cơn tức giận của Vân Nương do bị y ầm ĩ vào lúc ban đêm cũng vơi hơn phân nửa, đáp: “Không lạnh, lang quân có chịu trở về không?”

Bùi An nắm chặt tay nàng vào trong lòng bàn tay, tay kia cầm miếng ngọc bội bên hông lên, khoe khoang nói: “Quà phu nhân tặng cho ta, cầm về rồi.”

Hình Phong vẫn còn ở đây, ít nhiều gì vẻ mặt Vân Nương cũng hơi xấu hổ, vội vàng gật đầu, túm lấy cánh tay y rồi kéo ra ngoài: “Đừng làm rộn nữa, về nhà.”

“Được.” Bùi An lại khá nghe lời, ngoan ngoãn bị nàng dắt đi.

Hình Phong chủ động cầm đèn lồ ng trên mặt đất lên, đưa hai người ra ngoài cửa.

Bùi An đi phía sau cũng không phải cố ý k1ch thích hắn, gió lạnh ào tới, hơi lạnh thật, Bùi An vươn cánh tay ôm Vân Nương: “Ôm một chút sẽ không lạnh.”

Sắc mặt Vân Nương đỏ lên, nhìn thoáng qua bóng lưng Hình Phong phía trước, Bùi An cũng không ngại ngùng.

Nàng đẩy ra: “Thiếp không lạnh.”

Đột nhiên Bùi An trở nên hăng hái: “Không lạnh cũng phải ôm.”

Vân Nương:...

Hai người ôm nhau đi phía sau Hình Phong, thất tha thất thểu đến trước cửa, Đồng Nghĩa thấy người đi ra thì vội vàng tiến lên đỡ.

Đã là cuối giờ Hợi.

Đường đường là Bùi đại nhân, lại trèo tường qua nhà vị hôn phu cũ của vợ, nếu tin tức này mà truyền ra ngoài không chừng sẽ trở thành chuyện cười cho cả thành, sợ bị người ta nhìn thấy cho nên đoàn người nhanh chóng trở về.

Vân Nương bảo Đồng Nghĩa đỡ lấy Bùi An trước, bước chân lui về sau hai bước, quay đầu nhìn Hình Phong còn đứng trước cửa, nhẹ nhàng cười, ánh mắt bình thản: “Cảm ơn Hình ca ca.”

Khi nãy ở ngoài phòng, nàng đã nghe toàn bộ.

Lúc trước hắn từ hôn, nàng nghĩ tới rất nhiều nguyên nhân, hơn phân nửa cho rằng là do Hình phu nhân không đồng ý, đúng là không ngờ lại là lý do này, một tiếng cảm ơn này, là cảm ơn lúc trước Hình Phong đã che chở mình.

Hắn không nuốt lời, vẫn luôn bảo vệ nàng, vẫn là Hình ca ca từng thật lòng đối xử với nàng.

Nhưng bỏ lỡ tức là bỏ lỡ, tóm lại hai người họ không thể trở về như xưa, nàng đã có người mình thương, có đường mình phải đi, đối với hắn, nàng chỉ có lòng có áy náy, xin lỗi vì bản thân không kịp thời biết được sự thật, để cho một mình hắn gánh vác bêu danh lâu như vậy.

“Thật sự xin lỗi huynh.” Cuối cùng nàng lại gọi hắn một tiếng: “Hình ca ca, đến Giang Lăng, phải sống cho tốt.”

Bóng đêm quá sâu, ánh đèn lồ ng có hạn, không nhìn rõ sắc mặt của Hình Phong, đương nhiên hắn cũng biết những gì nàng vừa mới nghe thấy, cũng hiểu được những lời này của nàng là có ý gì, Hình Phong gật đầu: “Được.”

Vân Nương mỉm cười, lại nói: “Hình công tử bảo trọng.”

Gió đêm ập vào miệng mũi, Hình Phong dừng một chút: “Thiếu phu nhân bảo trọng.”

Vân Nương không ở lại nữa, xoay người, bước chân đi về phía trước đuổi theo Bùi An.

Hắn nhìn bóng dáng nàng chìm vào bóng đêm, từng cách một bức tường, hai người quen thuộc lẫn nhau sau đó từng bước từng bước tách ra, đến hôm nay, hai người đã đi về phía người xa lạ từ lâu.

Lần từ biệt này cũng hoàn toàn cắt đứt.

Thật lâu sau, gã sai vặt thấy y còn đứng ở đó, nhịn không được gọi một tiếng: “Công tử, nên nghỉ ngơi rồi.”

Lúc này Hình Phong mới chậm rãi xoay người, bước chân bước qua ngưỡng cửa, đột nhiên nói: “Ngày mai khoá cửa này lại đi.”

Lúc trước, mở cánh cửa này vì nàng, hôm nay người đi rồi, cũng không cần nữa.

Vừa rồi Bùi An hỏi hắn, vì sao không đồng ý với Minh Dương, hắn lấy cái gì đi đồng ý đây, ngay cả dũng khí yêu Vân Nương cũng không có, huống chi là Minh Dương.

Trên đường trở về, Bùi An không còn náo loạn nữa, vào cửa phủ cũng không la hét muốn đi viện của Vân Nương nữa.

Đợi Vân Nương đưa hắn đến cửa viện cho khách, hắn mới bắt lấy cổ tay nàng, không nhổ ra không vui(2): “Ta không thích nàng gọi tên đó như vậy.”

(2)不吐不快 (Bất thổ bất khoái): phải trút bỏ những gì trong tâm trí của một người (Chắc là kiểu không nói ra không chịu á)

Vân Nương không kịp phản ứng: “Hả?”

“Tiêu Oanh chưa từng gọi ta là Bùi ca ca, lúc trước ta lừa nàng thôi.” Đối mặt với ánh mắt nghi hoặc của nàng, giọng nói của hắn mềm nhũn: “Nàng và Hình Phong không có quan hệ huyết thống, cứ gọi ca ca muội muội thật sự không ổn, về sau không được gọi vậy nữa, ta nghe khó chịu.”

Rượu này là thứ tốt thật, mặc dù giày vò một chút nhưng có thể làm người ta nói thật.

Vân Nương hỏi thử hắn: “Ghen sao?”

Đổi lại ngày xưa tất nhiên hắn sẽ bày cái dáng thanh cao, đáp lại nàng một câu “nực cười”, lúc này sự phô trương kia bỗng không còn, một tay hắn ôm nàng vào lòng, gì mà tự tôn, gì mà mặt mũi, không cần gì hết, nàng muốn chê cười thì cứ chê cười đi, dù sao hắn cũng bại trước nơi chốn dịu dàng của nàng, không thể tự kiềm chế, đơn giản là đổ đậu vào ống tre(3), nói thẳng: “Ừm, ghen rồi, không muốn thấy nàng đối xử tốt với người đàn ông khác, cho dù biết trong lòng nàng cũng không có ý gì khác nhưng không khỏi cảm thấy hâm mộ, ghen ghét, ghen tuông hai người đã từng là thanh mai trúc mã, hận bản thân mình không quen biết nàng sớm hơn, cũng muốn quen biết nàng từ nhỏ, lớn lên cùng nhau, chờ nàng cập kê rồi rước nàng vào cửa, nghe nàng gọi ta một tiếng ca ca.”

(3)竹篮倒豆子: Theo mình tra thì nó ẩn dụ cho sự trung thực, không e dè, thẳng thắn

Bùi An vùi đầu xuống, hơi thở cọ cọ vào cổ nàng: “Không phải ca ca ruột, là tình ca ca.” (Kiểu như là anh người yêu á)

Khi đàn ông ghen tuông cũng không khác phụ nữ là bao, một cái tên xưng hô cũng có thể suy diễn đủ điều trong lòng như vậy, cũng không biết hắn giấu điều này trong lòng bao lâu rồi, rất rất để ý mới có thể như thế.

Ban đêm khí lạnh lạnh thấu xương nhưng trong lòng lại ấm áp dễ chịu, làm khó hắn thành thật một hồi, Vân Nương cũng bất chấp mặt mũi, không sợ người nhìn thấy mà ôm lấy cọ xát với đầu tóc hắn: “Vậy lang quân muốn làm gì?”

Bùi chỉ chờ câu nói này của nàng, nghiêng đầu tới, nói những lời trong lòng: “Nếu không, nàng cũng gọi ta một tiếng đi.”

“Bùi ca ca?”

Nàng buột miệng thốt ra, không hề có ngượng ngùng tí nào, giọng điệu không tình cảm cũng không ngọt ngào, hoàn toàn không có sự rung động khi mình nghe tiếng “Hình ca ca” ở Hình gia vừa nãy.

Quả nhiên thanh mai trúc mã vẫn khác biệt, hắn không vui nhíu mày: “Không tính.”

Vân Nương chưa từng thấy dáng vẻ hắn say rượu, đêm nay nhìn thấy còn cảm thấy thú vị hơn những gì nàng tưởng tượng, nàng dựa vào vai hắn để thưởng thức sự ghen tuông ấy xong, sau đó mới nhón chân ghé sát vào tai hắn, ngọt ngào gọi một tiếng: “Quân Sinh ca ca.”

Trước kia hắn coi thường nhất những người không chịu nổi dụ dỗ, bây giờ cuối cùng cũng hiểu, không phải kỹ thuật dụ dỗ của người ta không tốt, mà là người dụ dỗ không đúng.

Thật ra hắn đã tỉnh rượu hơn phân nửa, biết mình đang làm gì, chỉ là nương nhờ rượu để giả ngây giả ngô.

Bây giờ Bùi An không chỉ muốn giả ngây giả dại mà còn muốn làm bậy.

hắn bế nàng lên, ném nàng vào chiếc giường lớn trong nhà, nếu nàng không cho mình nghỉ ngơi ở viện nàng, vậy thì để nàng ở đây với mình.

“Lang quân, chàng phải tuân thủ quy tắc…”

Hắn cười nhạo: “Nàng muốn giảng đạo lý với người say rượu?”

Vân Nương:...

Hôm sau đến giờ Thìn hai người mới dậy.

“Tung hoành” cả đêm hôm qua, khắp phủ đệ đều có mắt, không thể không có ai biết, chẳng qua không ai tới trêu chọc thôi, cả phủ đệ ngày hôm qua đều mắt mù tai điếc.

Ngồi vào bàn ăn, ai cũng trở thành người câm.

Bùi An xem như không có chuyện gì, Vân Nương lại không có mặt mũi ở lại lâu, ăn cơm xong còn sớm, chào tạm biệt Vương lão phu nhân rồi đứng dậy trở về phủ Quốc công.

Lúc hai người đi, nhị công tử không đến, nói là còn say không dậy nổi.

Đại phu nhân phái người mới gọi mấy lần: “Sao ta không biết tửu lượng nó đến đâu chứ? Ngâm trong bình rượu qua đêm hôm sau vẫn khoẻ như trâu, cùng lắm chỉ có hai ba vò rượu, sao mà không dậy nổi chứ?” Có đánh chết đại phu nhân cũng không tin, cũng không trách hắn, cũng không còn thời gian: “Mau đỡ nó đến đây, người ta sắp đi rồi, nó bắt ta vội chết sao.”

Gã sai vặt trở về truyền lời: “Nhị công tử nói, người không đi Giang Lăng nữa, người sẽ ở lại Lâm An học kinh doanh.”

Đại gia và đại phu nhân cùng trừng mắt.

“Cái thằng nghịch…”

“Nhị công tử còn nói, đại gia và đại phu nhân phản đối cũng vô dụng, lão phu nhân đã đồng ý rồi.”

Bùi An và Vân Nương vừa đi, mộng làm quan của đại gia và đại phu nhân hoàn toàn biến mất tăm, trong cơn tức giận cũng không thèm quan tâm đ ến đứa con xấu xa đó.

Nếu nó muốn ở lại thì ở lại đi.

Vài ngày sau, nhà họ Vương và tân hoàng xuất phát đến Giang Lăng.

Nhị công tử tiễn người nhà họ Vương đến cửa thành, sau khi lưu luyến không nỡ nói lời tạm biệt, hắn trở về phủ đệ trống trải, cả người giống như con chim vừa được thả ra khỏi lồng, ngồi trên chiếc ghế thái sư mà lão phu nhân thường ngồi: “Dâng trà!”

Người hầu lập tức dâng trà lên.

Nhị công tử dang rộng hai chân ra trở thành hình người, thở một hơi thật dài: “Ngửi thấy không?”

Gã sai vặt không hiểu nói: “Nhị gia, tiểu nhân nên, nên ngửi được cái gì?”

Nhị công tử mở nắp trà lên nhấp một ngụm, toàn thân thoải mái, đứng dậy gọi người hầu tới rồi nói hai chữ: “Tự do.”

Từ nay về sau không còn ai quản hắn đi khi nào, về khi nào, muốn đi hoa lâu thì tới hoa lâu, muốn đánh bạc thì tơi sòng bạc, từ hôm nay trở đi ngày tháng tốt đẹp của hắn sẽ chính thức bắt đầu.

Hắn đang nằm trên ghế mặc sức tưởng tượng, gã sai vặt ngoài cửa đi vào: “Nhị gia, nhị gia, phó sứ(4) phủ Lâm An tới.”

(4)Chức quan ngoại giao, thay mặt triều đình nói chuyện với nước ngoài. Thời xưa là chức vụ đặc biệt do một vị quan kiêm nhiệm, sẽ chấm dứt khi xong việc.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play