Cuối tháng mười đã là cuối thu, lá vàng trên tường cung bay xuống, Thanh Ngọc vừa quét xong lại thấy rụng xuống một đống, miệng lẩm bẩm cầm chổi đi ra, giận sôi máu: “Chỉ có cái sân nát này, người đi đường ai cũng cảm thấy chật, còn trồng cây vào, xem bà đây ngày nào đó không chặt nó…”

Giọng mắng của Thanh Ngọc hùng hổ truyền vào, Vân Nương đang dựa vào bên cửa sổ, nghịch hạt san hô trên tay.

Sau khi vào cung, hoàng đế sắp xếp nàng ở đây.

Trước kia cảm thấy hoàng cung tráng lệ như vậy, chắc chắn cung điện của người nào cũng rộng rãi, bây giờ mới biết, dù có hào nhoáng đến đâu, cũng có những góc xó xỉnh không lên được mặt bàn.

Một mảnh đất vuông vức, chỉ có bức tường chính diện kia có một cánh cửa, cho người ta đi lại, còn ba mặt còn lại đều là tường cao, còn không bằng tiểu viện nàng từng sống.

Tiểu viện nhà họ Vương, nếu nghĩ cách ít nhất còn có thể trèo tường, còn mấy bức tường này, đoán chừng lũ côn trùng bò được một nửa cũng phải ngã xuống chết.

Nếu không phải từng bị nhốt, mấy ngày qua nàng đã điên rồi, trùng hợp nàng là người bị nhốt năm sáu năm, đối với bức tường như vậy, cũng chỉ là khác độ cao thấp mà thôi.

Vân Nương bị nhốt cũng không u buồn, đầu óc còn càng ngày càng rộng thoáng, bị nhốt gần một tháng, biết trong lòng Thanh Ngọc cũng sốt ruột, lên tiếng trêu nàng ấy: “Chặt, chặt cả đi, bà cô Thanh Ngọc của ta lên tiếng rồi, ai dám không nghe, tối nay ta sẽ để ông trời cho một cú sét đánh nó.”

Thanh Ngọc bị lời nói không đàng hoàng này của nàng làm tức giận đến dở khóc dở cười, quay đầu lại thấy vẻ mặt không tim không phổi của nàng, ném cây chổi trong tay đi, đi vào lay lay cánh tay nàng: “Chủ tử, chúng ta nên làm gì giờ đây, nếu ngay từ đầu dùng thần lực kia, còn chưa tới cuối cùng, không đợi được cô gia, cẩu hoàng đế lại dùng một chiêu chó cùng rứt giậu…”

Lúc này hoàng đế đã dùng cả gốc lẫn lãi, phái trọng binh canh gác, ai cũng không được tiếp xúc, ngay cả hoàng hậu nương nương cũng không vào được.

“Muội đừng lắc ta, ta đang nhìn xem nên nhảy như thế nào.”

Thanh Ngọc nhìn theo ánh mắt nàng, vẻ mặt mờ mịt: “Nhảy cái gì vậy?”

“Nếu không chúng ta nên đặc xá cho cây này trước, em thu dọn một chút, đợi lát nữa chúng ta leo lên.”

Thanh Ngọc:...

“Bò lên trên, rồi ngã chết? Không uổng công chịu khổ sao?” Lúc này rồi, Thanh Ngọc cũng biết nàng không có ý tốt, vẻ mặt đau khổ: “Nô tỳ vẫn nên đi quét lá cây…”

Thanh Ngọc vừa mới đi ra ngoài, cánh cửa nhỏ trên bức tường mở đối diện đột nhiên bị người ta đá văng ra ngoài, một vị thái giám tiến vào trước, phía sau có bốn gã thị vệ mang đao theo sát.

Sân vốn nhỏ, mấy người tiến vào càng chật chội hơn.

Vân Nương nghe được động tĩnh, sợ chật nên không định ra ngoài góp vui, dựa vào cửa sổ không nhúc nhích, ngược lại lại quen biết thái giám kia, người của hoàng đế ở điện Cần Chính.

Thái giám kia nhìn qua cửa sổ nhìn nàng một cái, lúc trước dù có có thế nào thì đám nô tài cũng sẽ hành lễ có lễ với nàng, bây giờ lại đứng ở đó, khóe miệng giật giật, sắc mặt thâm trầm: “Thiếu phu nhân, mời đi.”

Bị nhốt hơn hai mươi ngày, dù dân chúng ở bên ngoài có náo loạn như thế nào cũng không làm cho Triệu Đào ông ta sợ hãi, cuối cùng hôm nay cũng chịu thả nàng ra ngoài, chỉ có một khả năng.

Chiến sự ở biên giới đã có kết quả.

Điều nên đến cuối cùng cũng đến.

Chỉ là nàng không biết kết quả là gì.

Ngực Vân Nương đập thình thịch, khí huyết không khống chế được mà cuồn cuộn lên, thoáng chốc không ổn định được, có phần mơ màng hồ đồ, nghe được tiếng bước chân Thanh Ngọc tiến vào, nàng véo mu bàn tay một cái để tính táo lại một chút, trong lòng mong chờ hận không thể lập tức biết là tin tức gì, nhưng lại không dám, sợ chờ được tin dữ tồi tệ nhất.

Thấy nàng đi ra mà sắc mặt cũng không tốt lắm, ít nhiều gì trong lòng thái giám cũng thoải mái, nửa khuyên nửa bảo nói: “Làm thần tử, trên hết vẫn là trung thành, tính ra tam cô nương vẫn là họ Vương, mà sau khi nhà họ Vương làm đại nho, trong dòng dõi toàn trung lương, ngay cả lão phu nhân Vương cũng kính trọng có thừa đối với bệ hạ, tam cô nương cũng phải nghĩ kỹ, chọn đi dương quan đại đạo(3), phú quý cả đời, hay là cứ luẩn quẩn trong cây cầu độc mộc kia, tự tìm cái chết.”

(3)Ý chỉ con đường rộng mở, tương lai tươi sáng.

Không gọi là thiếu phu nhân, đột nhiên gọi là tam cô nương.

Để cho nàng một lựa chọn như vậy.

Trái tim treo lơ lửng trước đó của Vân Nương thoáng chốc trở về vị trí, nàng bình tĩnh hít sâu một hơi, uy hiếp như vậy chính là kết quả tốt nhất, nàng chỉ sợ ông ta đột ngột kéo nàng đến pháp trường, để nàng đi nhận xác.

Nỗi lòng Vân Nương ổn định lại, cũng không đáp lời thái giám mà chỉ đi theo hắn về phía trước, dọc đường đều có cấm quân canh gác, hành lang sạch sẽ, không còn người qua lại.

Vừa nhìn đã biết có chuyện lớn.

Vân Nương vẫn im lặng bình tĩnh, đoàn người đi đến cuối hành lang, vừa mới rẽ một vòng, đột nhiên thái giám phía trước thấy trên cổ lành lạnh, sờ vào theo bản năng, lại đụng tới một thứ màu trắng dính dính, mí mắt thái giám giật giật, mắng: “Cứt chim ở đâu ra vậy?”

Điện Cần Chính.

Hoàng đế đập một đống trà cụ, hiển nhiên đã mất lý trí, mắng to: “Phản đồ, nghịch tặc! Loạn thần tặc tử! Trẫm muốn tru di cửu tộc hắn.”

Thái giám phía dưới quỳ đầy đất, không ai dám hé răng.

Hoàng đế nổi giận chất vấn: “Thần tử đâu, thần tử của trẫm đâu, sao một người mà cũng không có? Muốn phản trẫm hết sao?”

Vương Ân run giọng nói: “Bệ hạ bớt giận, người đưa tin vừa mới ra khỏi cửa cung, bách quan sẽ mau chóng tiến cung.”

“Đám chó tham sống sợ chết này, ngày thường bọn họ mắng trẫm, chạy trốn nhanh hơn bất cứ ai, bây giờ tặc tử mưu phản, kháng chỉ không tuân, chứng cứ tội nghịch bất đạo như vậy, vậy mà bọn họ lại không tới? Còn muốn trẫm mời sao?”

Hai vạn binh mã của Lâm Nhượng không đi tìm cứu thái tử mà lại đến Tương Châu chi viện cho Bùi An.

Giang Hoè cũng kháng chỉ bất tuân, không chỉ không giết Bùi An mà còn hộ tống hắn trở về.

Còn Bùi An thì có được bốn vạn binh mã của ông ta, bây giờ đại thắng quay về, dân chúng ai nấy đều hô to tên của hắn, càng có người nói Bùi An mới xứng làm chủ tử thiên hạ này.

Đây là muốn bức vua thoái vị, mưu phản! Bọn họ có thể thờ ơ không?

Vương Ân thật sự không trả lời lời này được, chỉ có thể quỳ rạp trên mặt đất, tiếp tục khuyên bảo: “Bệ hạ bớt giận.”

Hoàng đế không giận mới lạ: “Hoàng hậu đâu?! Chỉ có vài bước, sao nàng còn chưa tới?”

“Khởi bẩm bệ hạ, nương nương đang trên đường tới.”

Dứt lời, ngoài cửa có một tiếng động, hoàng hậu mặc một thân thuần trắng, dẫn theo mấy vị cung nữ, vùi đầu bước chân không nhanh không chậm đi vào, hành lễ nói: “Bệ hạ.”

Đã đến lúc này, thật ra nàng rất bình tĩnh.

Hoàng đế cũng không bình thản như vậy giống nàng, lại nhìn thấy bộ trang phục ủ rũ chán nản này, nhìn thế nào cũng không vừa mắt, đưa tay chỉ vào mặt nàng, giận dữ chất vấn: “Không phải ngươi nói Lâm Nhượng kia sẽ ngoan ngoãn nghe lời sao? Những gia quyến của hắn đâu, không phải người đều đón vào cung sao, người đâu?!”

Hoàng hậu ngẩng đầu nhìn thoáng qua vẻ mặt giận dữ của ông ta, vẫn là dáng vẻ dịu dàng ngày xưa: “Bệ hạ bớt giận, thần thiếp tự có sắp xếp.”

Hoàng đế hít một hơi khí lạnh, khinh thường nói: “Ngươi có thể sắp xếp cái gì? Mang người ra hết cho trẫm, kéo ra cửa thành, giết từng người một, chặt tay trước, sau đó giậm chân, đưa ra khỏi cửa thành cho Lâm nhượng, đúng, còn có thiếu phu nhân nhà họ Bùi.” Hoàng đế nói xong ngẩng đầu nhìn ra ngoài điện: “Thiếu phu nhân còn chưa đưa tới đây?”

Vương Ân vội vàng trả lời một tiếng: “Sắp, sắp rồi ạ.”

Lần này hoàng đế lại không nổi giận, cười lạnh một tiếng: “Trẫm muốn nhìn xem Bùi An hắn một chút, vì ngôi vị hoàng đế này, có phải ngay cả vợ con cũng không màng hay không.”

Lúc này không ai dám tới gần hoàng đế, chỉ có hoàng hậu tiến lên: “Bệ hạ là chân long thiên tử, có tâm tư kín đáo, biết bày mưu tính kế, không phải mạng người nào trên Nam Quốc này cũng nằm trong tay bệ hạ sao, ai chết ai sống là do bệ hạ quyết định, nhà họ Lâm nhà họ Bùi có lợi hại thì cũng chỉ là một thần tử, đánh được thì giang sơn vẫn là của bệ hạ, bệ hạ ngẫm lại tôn hầu tử kia có bản lĩnh lớn như thế, không phải cuối cùng cũng không thoát khỏi Ngũ Chỉ Sơn sao.” Giọng nói của hoàng hậu không chậm không nhanh, ngẩng đầu ôn hòa nhìn về phía bệ hạ, trấn an nói: “Bệ hạ tức giận như vậy, không chỉ hại thân mà còn mất chừng mực, đưa ra những quyết sách bất lợi. Đến lúc đó bệ hạ sẽ rơi nhược điểm mà công thần không chấp nhận được trước mặt bách quan, cũng không chiếm được lý lẽ.”

Từ khi quen biết hoàng hậu, mười năm qua, hoàng đế chưa từng thấy một nàng như vậy.

Trước kia nàng cũng dịu dàng, nhưng mỗi lần nhìn thấy ông ta, đôi mắt đều mang theo sự khiếp sợ, bây giờ nàng nhìn mình, bình tĩnh thong dong, quả thực như biến thành một người khác.

Lúc này hiếm có được một người còn lý trí khuyên bảo ông ta, thật ra hoàng đế cũng bị thái độ thong dong này của nàng ảnh hưởng, tâm trạng không còn nóng nảy như vậy, ít nhiều cũng nghe lọt tai vài câu.

Thật ra lúc trước ông ta cũng nghĩ như thế, chỉ là sự thật đến trước mặt, cộng thêm nhiều người đều bị Bùi An hắn xúi giục, bốn vạn binh mã cũng không còn mới tức giận đến mất lý trí.

Hoàng hậu nói đúng.

Ông không thể để cho mình rơi nhược điểm rồi bị ngôn quan chỉ trích, càng không thể cho Bùi An một lý do tạo phản quang minh chính đại.

Ông ta không chỉ không thể giết bọn họ mà còn phải phong quan của bọn họ, thưởng cho bọn họ, để cho mọi người biết mặc dù bọn họ mưu phản, kháng chỉ bất tuân nhưng vì thương sinh vì thiên hạ này thương sinh, ông ta làm quân chủ có thể tha thứ tất cả.

Lý trí nên như thế, nhưng chỉ nghĩ như vậy đã khiến ông ta nghẹn đến nỗi lòng dạ đau xót.

Hoàng đế cố gắng làm cho mình bình tĩnh lại, không ngừng cảnh cáo mình, phải nhẫn nhịn đợi gió êm sóng lặng, đợi tương lai mình kiểm soát tình thế trong tay, không lo không có cơ hội lấy mạng của những người này.

Hoàng đế đưa tay gọi hoàng hậu đến trước mặt, nắm tay nàng ngồi trên long ỷ, ghé mắt hoài nghi nhìn nàng: “Hôm nay thật ra nàng làm cho trẫm nhìn với cặp mắt khác xưa.”

Hoàng hậu cười: “Bệ hạ đã từng nói với thần thiếp, chỉ cần giang sơn này còn một ngày, thần thiếp chính là quốc mẫu một ngày, được vạn người tôn kính, là người phụ nữ tôn quý nhất thiên hạ này, nếu bệ hạ xảy ra chuyện, thần thiếp cũng không còn là hoàng hậu nữa.”

Mấy năm nay vì để cho nàng thành thật nghe lời, hoàng đế có thể làm gì đều làm cả, nhưng nàng vẫn ngay đơ với ông ta, bây giờ đại nạn trước mắt ngược lại lại biết lợi hại, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt, hoàng đế gật đầu: “Phu thê vốn là một thể, nhất vinh tất vinh, nhất tổn tất tổn, nàng có thể suy nghĩ rõ ràng, trẫm thật sự vui mừng.”

Hoàng đế nói xong vươn tay, đưa tay về phía gáy nàng, muốn sờ vết bớt phượng hoàng kia.

Đá thần không còn, vốn cũng là thứ không hình không ảnh, nửa đường mới có được, không có thì không có, ông ta còn có hoàng hậu, người có phượng hoàng được thiên hạ, mấy năm nay ông ta cũng ổn định.

Ông ta đưa tay qua, lại không chạm vào, hoàng hậu nhẹ nhàng tránh đi, quay đầu nhìn thoáng qua cánh cửa đại điện đang mở.

Nhớ tới một đống nhân mã mình vừa mới tuyên triệu, hoàng đế lập tức hiểu ra.

Vốn định trông cậy vào đám chó má kia sẽ bày mưu tính kế, thảo phạt nghịch tặc cho ông ta, bây giờ mình đã lấy lại tinh thần, cũng không cần nữa, thay vì nghe bọn họ lá mặt lá trái còn không bằng giữ hơi mà sống thêm thời gian nữa.

Hoàng đế quay đầu nhìn về phía Vương Ân: “Đóng cửa đi.”

Cửa phòng vừa đóng, tình thần thần thái của hoàng hậu không còn ngay tức khắc, dường như không cần ngụy trang nữa, quả thật bị thế cục trước mặt làm cho âu sầu, ngơ ngác ngồi ở đó, mất hồn, đột nhiên không nói lời nào.

Thấy vừa rồi nàng còn an ủi mình, lúc này cũng trở nên sầu não, hoàng đế cười nhạo một tiếng: “Nàng lại làm sao vậy nữa? Yên tâm, trẫm sẽ không sao, có nàng ở…”

Bàn tay của ông ta lại muốn chạm vào gáy nàng một lần nữa.

Hoàng hậu lại đột ngột hỏi: “Bệ hạ có thật lòng yêu thần thiếp không?”

Hoàng đế ngẩn người, không ngờ nàng sẽ hỏi câu này, từ khi ông ta bắt nàng vào cung, ngoài mặt nàng quy thuận chứ trong lòng vẫn không thân với mình, cho dù thị tẩm cũng giống như một khúc gỗ, ông ta cho nàng cái gì nàng muốn cái nấy, đối với sự làm khó của phi tần khác nàng cũng nhẫn nhục chịu đựng, dù ông ta sủng hạnh ai, nàng luôn tỏ vẻ gió nhẹ mây bay, nhưng người không phải là cỏ cây, mười năm, cho dù có nàng có hận ông ta, sớm chiều ở chung cũng có tình cảm, huống chi hai người còn có thái tử.

Bây giờ nàng hỏi câu này, tức là đã phải lòng ông ta.

Hoàng đế cũng không phải là người vô tình vô nghĩa, nàng ngồi vào vị trí này chính là thê tử của mình, mấy năm nay ông ta đã coi nàng là nửa kia đời mình từ sớm.

Ông ta là rồng, nàng là phượng, là chủ tử của trời đất này, ai dám nói không xứng ông ta bịt miệng kẻ đó lại.

Ông ta thu tay lại, thở dài một tiếng, ôm nàng vào lòng: “Lời này có ý gì, nếu trẫm không yêu nàng, sẽ làm nhiều điều như vậy cho nàng sao? Sẽ đào tim đào phổi, đổi cách dỗ dành nàng sao?”

Khoảng thời gian nàng mới vào cung, sợ nàng nghĩ quẩn, rầu rĩ không vui, đau buồn thành bệnh, ông ta hao tâm tổn sức.

Hoàng đế biết nàng lo lắng cho thái tử, cúi đầu nói: “Điều duy nhất trẫm có lỗi với nàng chính là thái tử, trẫm một đời quân vương lại để mất con trai của mình, trở thành trò cười lớn nhất trên đời này.”

Hoàng hậu chậm rãi lắc đầu: “Thái tử sẽ không sao.”

Hoàng đế sửng sốt.

Hoàng hậu lại nói: “Bệ hạ, nếu thần thiếp không có vết bớt phượng hoàng này, bệ hạ có thể yêu thần thiếp sao?”

Ông ta cho rằng nàng lo lắng cho thái tử mới nói lời này, cũng không để ý.

Vết bớt phượng hoàng kia mọc trên người nàng, nhiều năm như vậy đều hoàn hảo nguyên vẹn như vậy, sao có thể nói không có là không có.

Hoàng đế cho rằng nàng còn đang sợ hãi, an ủi nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, trẫm vẫn còn ở đây không sao, dựa theo cách nói của nàng, đón Bùi An vào Lâm An, phong quan tiến chức cho hắn, ngày sau đợi trẫm lật lại thế cục, sau đó giết hắn cũng không muộn, nghĩ năm đó cha hắn Bùi Quốc công tài giỏi như vậy, không phải cũng bị trẫm xử lý sao…”

Ngoài cửa đại điện, một mảnh tĩnh mịch.

Hoàng hậu nhắm mắt lại, giấu đi sự chán ghét trong mắt, đứng dậy từ ngực ông ta, thuận miệng nói: “Nhưng thần thiếp nghe nói sau gáy Bùi phu nhân cũng có một vết bớt phượng hoàng.”

Sắc mặt hoàng đế chợt biến đổi: “Nàng nghe ai nói?”

Hoàng hậu không trả lời ông ta, chỉ là lo lắng nhìn ông ta: “Nếu Bùi phu nhân cũng có vết bớt này, Bùi gia cũng là được ông trời phù hộ, Bùi An có thể…”

“Nói nhảm!” Hoàng đế ngắt lời, nghiến răng nghiến lợi: “Người chết cũng chết rồi, vết bớt phượng hoàng cũng mục nát thành bùn, còn làm được gì nữa.”

Nghe lời của ông ta xong, dường như đáy lòng hoàng hậu đã xác nhận được, vẻ mặt đau lòng nhìn hoàng đế: “Quả nhiên bệ hạ không yêu thần thiếp, chỉ yêu vết bớt này, nếu năm đó Bùi phu nhân không tìm đường chết, sao thần thiếp có thể làm hoàng hậu được.”

Hoàng đế không biết nàng nghe được những lời này ở đâu, thề sẽ mang tên khua môi múa mép đó băm thành trăm mảnh.

Thấy nước mắt nàng lần lượt rơi xuống, hoàng đế vừa bực mình vừa bối rối, không kiên nhẫn nói: “Đó là bởi vì nàng ta không biết tốt xấu! Trẫm là chân long thiên tử, long xứng đôi với phượng, là chuyện đương nhiên nhất trên đời này, nàng ta lại liều chết không nghe, nàng ta đâu nghe lời như nàng?”

Thấy hoàng hậu ngơ ngác trừng mắt, hoàng đế ôm lấy nàng, vỗ tay lên gáy nàng, dịu dàng nói: “Nàng sợ cái gì, hoàng hậu hiện giờ của trẫm là nàng, nàng suy nghĩ người khác làm gì? Chỉ cần nàng ngoan ngoãn ở bên cạnh trẫm, đợi thiên hạ này ổn định, trẫm có một nửa nàng sẽ có một nửa, trăm năm sau, người chôn cất trong hoàng lăng với trẫm cũng là nàng.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play