Con người trước khi chết sẽ có nhiều loại trải nghiệm ảo giác khác nhau, một trong những trải nghiệm phổ biến nhất đó là sự mất cân bằng cực độ của dòng thời gian.

Thời gian dường như trở nên chậm lại, sau đó gần như ngưng đọng.

Đây là điều mà Trâu Dung Trạch đã đề cập tới khi còn ở Mỹ —— Không phải là bài giảng mà là nói chuyện phiếm cùng mọi người sau giờ học —— Bởi vì Mr. Trâu có ngoại hình gợi cảm, lại ăn nói hài hước nên những nữ sinh hâm mộ anh cố tình lớn tiếng bắt chuyện với Phòng Linh Xu để thu hút sự chú ý của anh.

Các cô biết chỉ cần Phòng Linh Xu chịu tiếp lời thì tám, chín mươi phần trăm Mr. Trâu sẽ gia nhập cuộc trò chuyện.

Vây Nguỵ cứu Triệu, dương đông kích tây, tư duy điển hình của thiếu nữ.

Quả nhiên Mr. Trâu chấp nhận sự dụ dỗ bước lại gần cùng tán gẫu. Anh không nói về nội dung ở trên lớp mà chọn những đề tài thần bí thú vị, bởi vì chỉ cần nói về những thứ đó thì Phòng Linh Xu sẽ cười.

“Nói một cách đơn giản thì đó là trải nghiệm khi cận kề cái chết.” Mr. Trâu nói một cách nhẹ nhàng êm tai: “Gần như hơn phân nửa trải nghiệm trước lúc chết đều bao gồm cảm giác ‘Thời gian đứng yên’.”

Phòng Linh Xu ngồi phía xa, wink với anh một cái.

“Mr. Trâu, có một sai lầm rất lớn trong lời nói của anh.” Cậu cười hì hì nhìn Kevin: “Nếu trước khi chết mới trải nghiệm được thì xin hỏi trải nghiệm này được ghi chép lại như thế nào? Giống “Ghost” à?”

(*)Phim “Ghost” với sự tham gia diễn xuất của ngôi sao Patrick Swayze, Demi Moore, Tony Goldwyn và Whoopi Goldberg; của tác giả Bruce Joel Rubin và đạo diễn bởi Jerry Zucker. Bộ phim là câu chuyện tình cảm động của một đôi uyên ương bị cái chết chia lìa nhưng linh hồn chàng trai vẫn theo bảo vệ cô gái khỏi sự tấn công của một tên sát nhân.

Cả giảng đường cười phá lên, Kevin chẳng hề thay đổi sắc mặt giữa tràng cười vang: “Haizz, chuyện này khó nói lắm. Giả sử nếu tôi và em là một đôi tình nhân thì trước khi chết chắc chắn trong mắt tôi sẽ chỉ có em.” Anh bước mấy bước đến bên người Phòng Linh Xu, “Khi em ở bên cạnh tôi, chẳng cần tôi lên tiếng thì nhất định em cũng hiểu ngàn lời chất chứa trong lòng tôi.”

Ngả ngớn giữa chốn đông người, Phòng Linh Xu bất chợt đỏ mặt.

Mọi người cười đập bàn rầm rầm, không ai biết thật ra Mr. Trâu đang bí mật qua lại với cậu bạn Phòng.

Trong cơn đau đớn như thiêu đốt cậu nhớ tới rất nhiều chuyện, nào là vĩ mô nào là vi mô. Cậu nặng nề rơi xuống từ không trung nhưng thời gian tựa như chất nhầy trong suốt nâng cậu lên, không cho cậu đáp xuống đất.

Cậu không biết tình hình bên phía Lương Húc ra sao, cố gắng hết sức để gọi nhưng không thể phát ra tiếng. Mơ mơ màng màng cậu nghe thấy tiếng kêu gào bi thương của Lương Húc cùng với tiếng gió khắp xung quanh.

Cậu nhớ đến lần đầu gặp gỡ Lương Húc. Lương Húc rất dịu dàng lại ngại ngùng, quả thật là một anh chàng đẹp trai khiến người ta mê muội phát điên. Chỉ là bản thân không có hứng thú với cậu ta, chỉ có hứng thú với việc lừa cậu ta.

Cậu nhìn theo ánh mắt dịu dàng dưới hàng mi dài của hắn, nhìn thấy La Hiểu Ninh trong mắt hắn. La Hiểu Ninh khẽ gọi cậu: “Cảnh sát Tiểu Phòng ơi, anh tỉnh lại đi mà.”

Ối giời ơi, Bé Thỏ Trắng nhà cưng, cưng tỉnh lúc nào thế? Phòng Linh Xu giơ tay véo mặt La Hiểu Ninh: “Bé đĩ, xuống được giường chưa?”

Phòng Chính Quân dắt tay La Hiểu Ninh, cũng nói với cậu: “Linh Linh, con tỉnh lại đi.”

Phòng Linh Xu nhìn thấy bố cậu đi tới thì sợ đến mức nhảy dựng lên rồi chuồn thật nhanh, vì vậy những người này bị cậu bỏ lại ở đằng sau. Cậu lém lỉnh chạy đi sau đó bỗng chốc bay lên.

Giữa không trung tràn ngập lông vũ trắng mềm mại như trái tim thiếu nữ.

Đầu của cậu rơi xuống một món đồ vô cùng êm ái, dường như là gối lông ngỗng. Cậu [email protected] trụi cơ thể chui trong lớp chăn lông vịt nhung bồng bềnh, Mr. Trâu dựa vào gối đang hút một điếu xì gà, miệng ngâm nga một cách thích thú.

(*)Chăn lông vịt nhung là một loại chăn cao cấp, được làm từ lông của loài vịt nhung làm tổ ở Vòng Bắc Cực. Nó nổi tiếng là mềm nhẹ như không, và ấm đến nỗi thách thức cả mức nhiệt độ lạnh lẽo cực đoan nhất của mùa đông vùng cực.

Phòng Linh Xu vùi mặt vào gối, nghe anh ngâm nga một giai điệu ngọt ngào bằng chất giọng trầm.

Moon River.

(*)”Moon River” là một bài hát do Johnny Mercer (lời) và Henry Mancini (nhạc) sáng tác, được Audrey Hepburn thể hiện trong Breakfast at Tiffany’s (1961) và giành Giải Oscar cho “Ca khúc phim hay nhất”.

Mr. Trâu vừa ngâm nga vừa dùng bàn tay to rộng thân mật vuốt v e bả vai của cậu, rồi trượt xuống eo và giữa hai đùi.

“Em có mệt không?” Anh thì thầm bên tai Phòng Linh Xu: “Chúng ta làm thêm một lần nữa?”

Phòng Linh Xu chôn đầu trong gối cười: “Em muốn nghe anh hát.”

Vì vậy Mr. Trâu lại bắt đầu ngâm nga, không có ca từ nhưng dịu dàng lại du dương.

Moon river, wider than a mile.

(Dòng sông trăng, trải dài mênh mông)

I’m crossing you in style some day.

(Một ngày nào đó tôi sẽ đường hoàng băng qua em)

.

—— Ồ, Phòng Linh Xu nghĩ, thì ra đây chính là trải nghiệm khi cận kề cái chết. Suy cho cùng thì mình cũng chỉ là một kẻ có tầm nhìn hạn hẹp, không thể coi là anh hùng.

Trước khi chết lại chỉ mong nhớ được nghe Trâu Khải Văn hát.

Dream maker, you heart breaker.

(Em gợi nên bao mơ mộng, em làm tan vỡ bao trái tim)

Wherever you ‘re goin’, I ‘m goin’ your way.

(Em trôi đến nơi đâu, tôi cũng theo dòng trôi của em đến nơi ấy)

.

Thời gian lướt nhanh qua trước mắt cậu, nó rút ngắn rồi lại kéo dài, thay đổi thất thường phản chiếu những hình bóng khó quên trong lòng người. Tựa như ánh trăng soi sáng vô vàn đêm tĩnh lặng ở Trường An, như tiếng hót trong trẻo của loài chim mùa xuân băng qua Ly Sơn, cũng giống như những cây liễu và cây hòe khoe sắc trên đường Phù Dung.

Mười lăm năm, mười lăm ngày, mười lăm phút, chúng càng đổi càng ngắn, rồi lại càng đổi càng dài đằng đẵng.

Nó là một dòng sông trăng ưu thương uốn khúc.

Phòng Linh Xu đứng trong nước sông, đi xuôi theo dòng là bãi lau sậy thê lương vào tiết Bạch Lộ, đi ngược lại dòng là mười lăm năm, mười lăm ngày và mười lăm phút.

Cậu đạp nước tiến lên, phải về đến mười lăm năm trước, mười lăm ngày trước, mười lăm phút trước.

Lúc đó Lương Húc bế cậu đứng trước cửa.

“Mở cửa.” Lương Húc ngừng một chút rồi nói: “Không có cảnh sát đi theo chúng tôi.”

(*)Các chi tiết “đi xuôi dòng”, “đi ngược dòng”, “lau sậy” và “tiết Bạch Lộ” lấy theo bài thơ “Tần Phong – Kiêm Gia” trong tập “Kinh Thi”.

Tiết Bạch Lộ là một trong 24 tiết khí của các lịch Trung Quốc, Việt Nam, Nhật Bản, Triều Tiên. Nó thường bắt đầu vào khoảng ngày 7 hay 8 tháng 9 dương lịch. Bạch Lộ là tiết quan trọng phản ánh sự phát triển của không khí lạnh trong tự nhiên.

Cửa khép hờ, Lương Húc nghe thấy giọng nói của La Quế Song từ sau cánh cửa: “Vào đi.”

Lương Húc bế Phòng Linh Xu đẩy cửa vào rồi đứng nghiêm tại cửa, La Quế Song bèn nói một câu: “Đóng cửa lại.”

Giọng nói của gã rất bình tĩnh như đang nói chuyện sinh hoạt thường ngày, nhưng khẩu M3 của gã thì ấn chặt vào thái dương của Thẩm Minh Đạt.

Lương Húc đóng cửa lại thật mạnh —— Phòng Linh Xu nằm trong lòng hắn nghe thấy trái tim của hắn đập một cách mãnh liệt.

—— Phải, đây là La Quế Song, đây chính là La Quế Song.

Là kẻ thù không đội trời chung mà hắn truy tìm mười hai năm, hiện tại đang ở trước mặt hắn.

Lương Húc không nói một lời, La Quế Song cũng chỉ giữ im lặng. Một lúc lâu sau thì La Quế Song nói: “Để tao nhìn con trai một chút.”

—— Chạy trời không khỏi nắng. Tựa như đang hồi hộp và lúng túng Phòng Linh Xu bí mật đặt tay lên trước ngực, cậu lặng lẽ nắm chặt khẩu súng trong lòng rồi từ từ xoay mặt về phía La Quế Song.

Vừa nhìn thấy thì cậu sững sờ, cũng hiểu vì sao Lương Húc không lên tiếng.

Bọn họ hoàn toàn không thể nổ súng, La Quế Song ngồi giữa một đống bình thiếc chứa khí hóa lỏng, một số là khí gas, một số là Freon.

Nhất thời Phòng Linh Xu không phân biệt được thành phần của từng bình, cũng không dám liếc nhìn chúng quá lâu nhưng cậu có thể khẳng định là chỉ cần nổ súng thì cả tầng nhà này sẽ nổ tung thành tro bụi.

Trước cửa sổ cũng dựng hai chiếc bình, bởi vì che rèm nên từ bên ngoài không thể quan sát được.

Chẳng trách vừa rồi gã lại tiện tay ném chất nổ như vậy.

Trong phòng tràn ngập mùi gas.

Lương Húc bị kinh hãi trước tình huống khó có thể kiểm soát, trong khi đó Phòng Linh Xu cũng bị kinh hãi trước dáng vẻ của La Quế Song.

Suốt nhiều năm cậu luôn tưởng tượng xem La Quế Song thật sự trông như thế nào —— Người Tây Bắc, vóc dáng cao to, lại là lính đánh thuê giết người như ngóe. Bất luận là lực lượng cảnh sát hay Lương Húc thì trong lòng họ cũng đều phác họa một nét mặt hung ác cho gã, mãi đến tận giây phút nói chuyện điện thoại cùng gã thì bọn họ vẫn cho rằng chắc hẳn La Quế Song rất dữ tợn.

Nhưng gã trông có vẻ rất già nua, thậm chí rất ốm yếu. Gã và La Hiểu Ninh giống nhau cùng có một đôi mắt đen sâu thẳm dường như vô hại, năm mươi tuổi nhưng đôi mắt của gã vẫn che phủ bởi một lớp hơi nước kỳ dị.

Phòng Linh Xu giờ đã hiểu tại sao Lương Húc có thể buột miệng gọi gã đứng lại —— Nếu người khác không biết mối quan hệ giữa gã và La Hiểu Ninh thì thoạt trông họ có sự chênh lệch giữa ác quỷ và thiên sứ, nhưng một khi đã biết được thứ huyết thống bí ẩn nhưng không thể cắt đứt của họ thì bạn sẽ phát hiện ra vô số điểm tương đồng trên gương mặt họ.

Đường nét tương tự lại có thể biến thành hai thái cực khó tưởng tượng đến như vậy.

La Quế Song nhìn từ bề ngoài vô cùng hèn yếu, còn hèn yếu hơn so với Lư Thế Cương. Gã ngồi ở đó ôm chặt Thẩm Minh Đạt đã gần như ngất xỉu, hai chân co quắp lại, dáng vẻ căng thẳng không chút che giấu.

Thoạt trông như thể một người dân nghèo đang bị đe dọa và đàn áp.

Trong lúc bọn họ đánh giá La Quế Song thì La Quế Song cũng đang quan sát bọn họ.

Lương Húc gã từng gặp rồi, quả thật ngoại hình rất đẹp. Hắn đứng thẳng hiên ngang trong phòng, trên người vẫn còn dính đầy máu, ánh mắt thì tràn ngập phẫn nộ nhưng máu tươi và sự phẫn nộ đều không che lấp được nét tuấn tú từ dáng vẻ oai hùng của hắn mà chỉ làm tăng thêm đôi phần lạnh lùng, sắc bén.

Uy phong lẫm liệt, là hình mẫu đứa con trai mà La Quế Song muốn có.

Đáng tiếc là không phải của gã.

So sánh ra thì La Hiểu Ninh như một con vật nuôi vô dụng. Giống như con mèo mà phụ nữ ôm trong lòng, nhút nhát lại hoang mang, rưng rưng nước mắt nhìn gã.

Nhưng dù sao đây cũng là con trai của mình.

—— May thay trong phòng ánh sáng mờ mịt nên La Quế Song hoàn toàn không nhận ra trước mặt đang trình diễn một màn “Ly miêu hoán Thái tử”. Gã chỉ cảm thấy dường như sắc mặt của La Hiểu Ninh hơi kém quá, khiến người ta nhìn mà bực bội.

La Quế Song không biết rằng lúc này ở bên ngoài cửa sổ cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang đã bao vây xung quanh, tất cả đang đợi tiếng súng của Phòng Linh Xu vang lên thì sẽ lập tức phá cửa sổ xông vào.

Không cho đi theo chẳng lẽ không leo tường được sao? Mọi người cùng treo trên vách tường, giống như thạch sùng trong đêm tối yên lặng chờ đợi tín hiệu.

Lương Húc ôm chặt Phòng Linh Xu hơn chút nữa ý muốn nhắc nhở là cậu lập tức thông báo cho lực lượng cảnh sát không thể xông vào. Phòng Linh Xu hiểu ý bèn nói: “Bố ơi, sao bố lại ngồi giữa nhiều bình thế ạ?.”

Câu nói này thốt ra đầy thấp thỏm —— Hai người đều sợ vừa mở miệng thì đã lộ tẩy.

Nhưng La Quế Song như đang ở trong mơ, gã bóp chặt lấy Thẩm Minh Đạt: “Bố muốn nhìn con một chút.”

“Chú, sẽ phát nổ mất.” Lương Húc nói ngập ngừng: “Chú đừng ngồi trong đống khí hóa lỏng.”

Ở dưới tầng Lý Thành Lập và Trần Quốc Hoa tái mặt vì hoảng sợ —— Mẹ kiếp thật sự không muốn sống nữa? Hai người không ai dám đưa ra quyết định mà chỉ nhìn xem ý của Trưởng phòng Hoàng. Hai con ngươi của Hoàng Tuấn Sơn đã sắp bật ra khỏi tròng mắt —— Làm sao bây giờ? Trên lý thuyết thì đương nhiên phải cho cảnh sát ở ngoài cửa sổ rút lui nhanh chóng, thế nhưng hai đứa trẻ ở bên trong phải làm thế nào? Bé trai bị bắt làm con tin phải làm sao?

“Gọi Phó Vĩnh Cường của đội cảnh sát đặc nhiệm xuống đây! Âu Dương Nhụy của đội cảnh sát vũ trang cũng xuống đây!”

Suy đi nghĩ lại đủ đường cuối cùng Hoàng Tuấn Sơn căng cứng toàn thân hạ lệnh.

Hai người mà ông ta truyền lệnh là hai đội trưởng của Đội hành động đặc biệt thuộc cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang.

Âu Dương Nhụy và Phó Vĩnh Cường nhận được mệnh lệnh thì nhảy từ trên tầng xuống. Khắp xung quanh cùng vang lên tiếng cảm thán bởi vì tuy đã được trang bị đầy đủ nhưng mọi người đều nhìn ra một trong hai người là phụ nữ. Búi tóc của cô bị gió thổi bung ra, phấp phới trên không trung trở thành một lá cờ lộng lẫy.

Trưởng phòng Hoàng đau đầu như búa bổ: “Bảo người dân yên lặng! Sơ tán hết đi! Đừng kêu nữa!”

Hai người đội trưởng chạy tới, Hoàng Tuấn Sơn nghiến răng nhìn họ: “Tiểu Phó, Âu Dương, hai người đều đã nghe tình hình rồi, bên trong chất đầy khí hóa lỏng chỉ cần nổ súng sẽ phát nổ. Tôi muốn hỏi hai người là nên rút lui hay giữ nguyên chi viện?”

Âu Dương Nhụy bừng bừng khí thế: “Tôi không rút lui nhưng tôi muốn hỏi qua ý kiến của mọi người.”

Cô không đợi Phó Vĩnh Cường mở miệng đã trực tiếp cầm bộ đàm: “Đội cảnh sát đặc nhiệm, đội cảnh sát vũ trang, tôi là Âu Dương Nhụy vợ của Đội trưởng Phó của các cậu, chuyện của anh ấy tôi quyết định. Hiện tại La Quế Song đang ngồi trong khí hóa lỏng, nếu chúng ta cưỡng chế xông vào sẽ phải mạo hiểm tính mạng, đây không phải chuyện đùa —— Bất cứ ai định rút lui thì lập tức xuống dưới. Người chưa kết hôn không được phát biểu ý kiến, xuống thẳng đây; người chưa có con cũng không được phát biểu ý kiến, xuống ngay lập tức!”

Không một ai hưởng ứng mệnh lệnh của cô, mọi người đều bất động như núi.

Âu Dương Nhụy phát cáu: “Bà đây bảo những người chưa kết hôn trong các cậu xuống đây, muốn chết có phải không?”

Vẫn không có ai để ý đến cô.

“Được, đều có khí phách.” Âu Dương Nhụy trả bộ đàm cho Hoàng Tuấn Sơn đồng thời buộc mái tóc dài đến ngang vai lại: “Trưởng phòng Hoàng, toàn bộ sáu người tham gia hành động của đội cảnh sát vũ trang và cảnh sát đặc nhiệm cùng bày tỏ quan điểm giữ vững mặt trận, thấy chết không sờn!”

Phó Vĩnh Cường không lên tiếng, Phó Vĩnh Cường vừa nhìn vợ bằng ánh mắt yêu thương vừa lấy một sợi dây chun trong túi quần đưa cho cô.

Tổ sư bố lúc nào rồi còn đội vợ lên đầu, Hoàng Tuấn Sơn bực bội đập một cái lên đầu Phó Vĩnh Cường: “Cậu sợ vợ đến mức lú lẫn à? Hai cô cậu đều đi thì giao con cho ai?”

“Không chết được, không chết được, Tiểu Nhụy quyết định.” Phó Vĩnh Cường xoa đầu: “Đã báo cáo tình hình xong, Trưởng phòng Hoàng, chúng tôi quay lại đợi lệnh đây. Nếu có lỡ như thì con gái tôi xin nhờ các anh em.”

Hai vợ chồng cùng chung một lòng, Phó Vĩnh Cường cầm bộ đàm: “Mọi người cất súng đi. Sau khi xông vào thì tiến hành đánh cận chiến, ưu tiên giành lấy những bình Freon chưa phát nổ.” Anh ta quay sang dặn dò: “Lão Lý, anh bố trí một khu vực an toàn, lát nữa những thứ cướp ra được chúng ta sẽ ném vào khu an toàn. Đừng để nổ vào mọi người.”

Lý Thành Lập gần như tuyệt vọng, còn lo lắng nổ vào người khác à? Sao cậu không lo cho tay mình trước đi?

“Thần điêu hiệp lữ” không nhiều lời thêm nữa, hai người nhấc dây treo lên rồi lặng lẽ leo lên tầng sáu một lần nữa.

Nhanh nhẹn hơn khỉ, dũng mãnh như báo.

Hoàng Tuấn Sơn cứng họng đứng tại chỗ, không còn cách nào khác là trút giận lên Lý Thành Lập: “Cậu sắp xếp kiểu gì đấy? Chuyện gì đây? Sao lại có chuyện cả hai người cùng tham gia hành động?”

Chúa đẩy trách nhiệm, Lý Thành Lập không dám nói một lời bởi vì người bố trí hành động chính là Hoàng Tuấn Sơn và được làm theo chỉ thị của Văn phòng tỉnh: “Phải là lực lượng tinh nhuệ, không phân biệt địa vị và đãi ngộ.”

Trưởng phòng Hoàng run rẩy đi về phía sau: “Tôi đi làm việc với phía người nhà con tin đây, để tôi làm việc với phía người nhà. Mắng tôi thì tôi nhận, giờ muốn giảm thiểu mức độ chỉ đành nhờ hai đứa trẻ trong đó!”

Ở trong phòng cuộc giằng co của Phòng Linh Xu và Lương Húc với La Quế Song rơi vào bế tắc, Phòng Linh Xu cố gắng thuyết phục La Quế Song thả đứa bé ra nhưng hiển nhiên La Quế Song không nghe vào tai những gì cậu nói.

“Hiểu Ninh, con cảm thấy bố giết người, bố làm chuyện xấu nhưng bố cũng không còn cách nào khác.” La Quế Song ngồi trên những chiếc bình thiếc với vẻ chán nản: “Con có biết khi bố có con đã mừng biết bao nhiêu không?”

“—— Những người dân bần cùng của thôn Sa Trường chúng ta, khổ lắm!”

La Quế Song tuôn hai hàng nước mắt trong ngỡ ngàng.

“Mỏ không ra than đá, đất không sản sinh lương thực, cả nghìn năm Quan Trung chỉ nghèo duy nhất huyện Kim Xuyên. Con bảo bố lấy gì nuôi con?”

Gã quét họng súng quanh đầu Thẩm Minh Đạt.

“Đi Myanmar, con tưởng bố muốn đi à? Không đi thì lấy gì nuôi con? Tạo nghiệp cũng là vì con. Con biết trong rừng mưa có bao nhiêu muỗi không? Chỗ đó toàn rắn rết hổ báo, bố của con đây ngủ không dám ngủ, ăn không dám ăn, người khác hút thuốc chơi gái còn bố thì gặm lương khô hết hạn.”

Gã giàn giụa nước mắt nhìn về phía Phòng Linh Xu: “Là vì ai? Vì con! Sao con chẳng có chút lương tâm nào thế? Tên họ Lương này đã cho con ăn bùa mê gì rồi? Con vì nó mà không muốn sống nữa? Mạng của con là để đưa ma cho bố của con đây này!”

Phòng Linh Xu nghe mà buồn nôn, có là kỹ năng diễn xuất trình độ Oscar cũng không kiểm soát được nét mặt của cậu. Cậu không còn cách nào khác là quay mặt đi.

Lương Húc lén nắm chặt tay cậu.

“Con hỏi bà nội con xem bố đã ở đâu, bà nội của con đã sợ đến mức mất hồn mất vía đấy. La Hiểu Ninh, bố sinh ra con nuôi con lớn đến từng này, nếu ngày đó bà ấy nói cho con thì con sẽ đi báo công an luôn đúng không?” La Quế Song càng nói càng kích động: “Bố sinh ra con để làm gì? Để con quay lại hại bố có đúng không? Bố là bố đẻ của con đấy!”

Gã vô thức véo mạnh lên cổ của Thẩm Minh Đạt, Thẩm Minh Đạt bị gã véo thì hét lên đau đớn.

Trong lòng Lương Húc và Phòng Linh Xu đều nóng như lửa đốt nhưng cũng thở phào một hơi —— Bởi dù sao Thẩm Minh Đạt tỉnh lại cũng tốt hơn là bất tỉnh, tỉnh rồi thì có thể tiếp ứng!

Lương Húc nhìn chằm chằm Thẩm Minh Đạt rồi nhìn về phía cửa sổ.

“…”

—— Suy cho cùng thì con tin còn quá nhỏ, cậu bé hoàn toàn không hiểu người anh này có ý gì nên chỉ biết giãy dụa khóc thút thít.

Cảnh sát ở bên ngoài cửa sổ đều vô cùng sốt ruột, không biết màn kịch khóc lóc than thở này bao giờ mới kết thúc.

“Bố giết gã họ Hồ, thật sự không nên trách bố. Là do gã ức hiếp Thu Ngọc, ức hiếp thôn dân chúng ta.” La Quế Song phẫn nộ nói: “Bố con không phải là không có chí khí! Con nên biết mười mấy năm qua mọi người đều nói bố con là đại hiệp!”

Gã nhìn về phía Lương Húc: “Bố gọi con đến là để con có chết cũng phải nhớ người hại chết bố không phải ai khác mà chính là tên họ Lương này. Nó ép chết bố… Nó ép chết bố… Bố vốn không giết người!”

Lương Húc nhìn gã không nói nên lời.

Thật buồn cười, thì ra sự oan ức của La Quế Song lại chân thực, tha thiết đến thế. Diễn xuất gượng gạo của Phòng Linh Xu có là gì? La Quế Song đây mới gọi là dồn hết tình cảm để nhập vai.

Phòng Linh Xu cũng đang thầm nghĩ, may người đến không phải là La Hiểu Ninh, nếu La Hiểu Ninh thật sự ở chỗ này thì e là sẽ xông lên đồng quy vu tận với ông bố súc sinh này. Một Phùng Thúy Anh đã có thể khiến La Hiểu Ninh ghê tởm muốn chết thì ông bố đẻ này chẳng phải sẽ khiến La Hiểu Ninh ghê tởm đến mức chui về lại bụng mẹ?

Quá bực bội, cậu rụt rè quay mặt lại: “Bố ơi, trên mặt bố có máu.”

Một câu này làm trong lòng La Quế Song cảm thấy được an ủi: “Con lại lau cho bố đi.”

—— Cơ hội cực tốt!

Giờ phút này Phòng Linh Xu cũng không quan tâm liệu có bị tóm hay không, hiện tại chính là lúc phơi bày kế hoạch! Cậu cựa mình xuống khỏi tay Lương Húc rồi chậm chạp bước về phía La Quế Song.

Lương Húc ở đằng sau cậu cũng vừa ấn chặt dao găm vừa nháy mắt với Thẩm Minh Đạt —— Đúng là đứa trẻ ngoan! Cậu bé không khóc cũng không quấy, chỉ mở to hai mắt nhìn Lương Húc.

Cách năm bước —— ba bước —— một bước, Phòng Linh Xu ấn lên ngực, tay trái giả vờ lau vết máu cho La Quế Song còn tay phải thì quét về phía bé trai ngồi trong lòng La Quế Song.

Nhưng bọn họ đều không ngờ đột nhiên La Quế Song bật dậy, dùng một tay nắm lấy cổ Phòng Linh Xu đẩy cậu về phía cửa sổ!

Không xong, hai người Lương Phòng đều kinh hoàng, quả thật là diễn kịch quá đà, hoàn toàn không ngờ ấn tượng của La Quế Song với con trai lại mờ nhạt đến thế. Gã thật sự ngộ nhận Phòng Linh Xu là La Hiểu Ninh, giờ phút này gã muốn đẩy La Hiểu Ninh ra khỏi hoàn cảnh nguy hiểm và rõ ràng ngay sau đó sẽ ôm theo Lương Húc chết chung!

Phòng Linh Xu quấn đầy băng dính quanh người vì vậy phản xạ cứng nhắc hơn so với bình thường. Cậu không vùng vẫy được bị La Quế Song đẩy ra ngoài cửa sổ, cửa kính bị đầu của cậu đập vỡ, máu chảy khắp mặt. Cậu cố gắng mở mắt giữa dòng máu tươi, mà trong lúc giằng co băng dính trên vai cũng đã đứt ra.

Bên trong căn phòng tràn ngập khí gas nên Phòng Linh Xu không thể nổ súng, chỉ có thể nhún người nhảy qua cửa sổ vào trong. Cậu quát một tiếng: “Xông vào!”

Bấy giờ La Quế Song mới nhận ra có sự kỳ lạ.

“Đ1t m3! Đồ chó!”

Tiếng quát này chắc chắn đã chọc giận gã, vừa rồi vì để quẳng Phòng Linh Xu nên gã đã đặt khẩu M3 xuống cạnh chân.

Đúng như giao hẹn trước đó của bọn họ, Phòng Linh Xu mặc kệ súng ống mà trước hết tấn công về phía cậu bé trong lòng La Quế Song —— Xui tận mạng, trong cơn sợ hãi thế nhưng Thẩm Minh Đạt không dám buông tay mà ngược lại ôm chặt lấy cánh tay La Quế Song!

“Mao Mao! Buông tay!”

Khoảnh khắc do dự này đã khiến La Quế Song tận dụng được cơ hội, gã nhanh chóng nhặt súng tiểu liên lên. Khẩu súng quá dài nên trong chốc lát không thể xoay họng súng bắn về phía con tin, vì vậy gã bèn nổ hai phát súng về phía Phòng Linh Xu không chút chậm trễ.

Không trúng mục tiêu, từ đằng sau Lương Húc dốc hết sức vặn cánh tay của gã khiến phát súng bắn vào hai bình khí hóa lỏng trước cửa sổ. Trong không khí toàn là khí gas ngay lập tức bắt lửa rồi phát nổ, bức tường phía cửa sổ đã sập hoàn toàn, những chiến sĩ cảnh sát bám trên vách tường toàn thân tắm trong lửa, bị luồng không khí và vụ nổ oanh tạc rơi xuống tầng.

Phòng Linh Xu đã kịp nhận ra ở trong nhà không có quá nhiều khí gas, hai bình bên cạnh cửa sổ là khí gas còn phía sau toàn bộ đều là Freon. Cậu hét lên với Lương Húc và các chiến sĩ tiếp ứng ngoài cửa sổ: “Đằng sau là Freon!”

Trên người cậu cũng dính lửa, lửa cháy lan theo băng dính nên chỉ có thể lăn tròn tại chỗ để dập lửa.

Xung quanh cửa sổ bốc cháy hừng hực, hai chiến sĩ cảnh sát lao qua ngọn lửa vào trong phòng. Hiện tại không thể nổ súng, bởi vì nổ súng sẽ có thể gây ra vụ nổ còn lớn hơn nữa, trước hết hai người chỉ có thể liều mình cướp Freon ném ra khỏi tòa nhà.

Lương Húc không có thời gian rảnh để mở miệng nói, trong lúc giao đấu kịch liệt trên người hắn và La Quế Song đều dính lửa, ngọn lửa đã cháy đến trên đầu con tin. La Quế Song giữ con tin bằng tay trái, còn tay phải thì dùng nòng súng đập mạnh vào gáy của Lương Húc.

Lần này Lương Húc đã nhanh nhẹn né được.

Phòng Linh Xu nghe thấy hắn quát một tiếng: “Nghiệp dư!”

Chửi hay lắm, hả lòng hả dạ. Trước mặt ông chính là con trai nuôi của lính Hoa Dương, người kế thừa chính thống của Bát Cực Quyền, ông là thứ gà rừng gì mà cũng tự khoe khoang!

“Lương Húc, cướp đứa bé lại!”

Lương Húc không cần đợi cậu nói, dao găm như thể một con rồng bạc gầm thét lao tới, ba nhát dao như tia chớp đâm vào cổ tay, khuỷu tay của La Quế Song rồi cắt ngang qua bắp thịt trên cánh tay.

Suy cho cùng thì La Quế Song cũng từng vào sinh ra tử, giờ phút này hai người Phòng Lương mới biết quả thật gã không phải là thứ mà người thường có thể so được. Ba nhát dao đều đâm trúng vào chỗ hiểm trên tay gã nhưng gã ôm theo Thẩm Minh Đạt sống chết không buông, hơn nữa còn xoay nòng súng bắn về phía Thẩm Minh Đạt.

Khó có thể tưởng tượng thể trạng ốm yếu của gã lại có thể khỏe đến vậy.

Luồng sức mạnh này ngay cả Lương Húc cũng không thể kiềm chế được. Lương Húc cố gắng đẩy tay gã ra, cảnh sát cũng xông lên đè La Quế Song lại —— Súng tiểu liên một lần nữa nổ súng không phương hướng —— Không trúng mục tiêu, là do Lương Húc đã dùng tay và cơ thể chặn họng súng, hai phát đạn bắn xuyên qua tay phải của hắn, một phát bắn vào vai.

Viên đạn xuyên qua tay của Lương Húc rồi gần như bay sượt qua đầu Thẩm Minh Đạt, toàn bộ vỏ đạn rơi xuống trên mặt.

La Quế Song gào lớn một tiếng, gã vứt khẩu M3 đi rồi rút một khẩu súng lục từ trong ngực ra sau đó bắn loạn xạ trong phòng. Gần như không có ai may mắn thoát khỏi những phát súng của gã, chỉ có Thẩm Minh Đạt trong lòng gã được Lương Húc dùng cơ thể bảo vệ là không bị trúng đạn.

Phòng Linh Xu vặn tay trái của La Quế Song, cố gắng lôi Thẩm Minh Đạt ra.

Vào khoảnh khắc nổ súng bên trong căn phòng vang lên tiếng nổ long trời lở đất lần thứ hai, tất cả mọi người bị luồng không khí hất văng dưới đất, hai chiến sĩ cảnh sát đều bị thương và bốc cháy.

Phòng Linh Xu bị trúng đạn trên đùi, tóc cũng bị cháy nhưng trong lòng cậu còn nóng hơn lửa đốt gấp nghìn lần. Bởi vì trong phòng vẫn còn Freon chưa cướp được hết, có khả năng trong vài giây nữa sẽ phát nổ lớn gấp bội!

Trên người cũng bắt đầu bén lửa.

Phòng Linh Xu sử dụng vốn tự có, cậu cởi bỏ quần áo đang cháy rồi mặc kệ cơn đau rát ấn miếng vải đang rực lửa về phía hai mắt của La Quế Song. Đương nhiên Lương Húc cũng tùy cơ ứng biến, dao quân dụng kẹp lửa đâm vào đôi mắt của La Quế Song.

Máu tươi phun tung toé.

Lần này rất có hiệu quả, La Quế Song theo phản xạ buông tay và Thẩm Minh Đạt rơi xuống đất!

Lương Húc dùng một tay nhấc đứa bé lên: “Em mau ra ngoài!”

Không còn gì vướng bận nữa, Phòng Linh Xu đón được đứa bé rồi lập tức ném ra khỏi tòa nhà. Cậu hét lên với Lương Húc: “Lôi gã đi!”

Lương Húc không chút do dự, khẩu súng lục của La Quế Song cũng rơi trên mặt đất, hắn đá cả hai khẩu súng bay ra ngoài.

Con tin được giải cứu!

Tình hình đột ngột thay đổi, giờ phút này tình thế đang rất tốt. Trong hai người cảnh sát xông vào có một người bị thương nặng bất tỉnh, người còn lại cũng bị đạn bắn trúng ngực, Phòng Linh Xu hô to: “Các anh rút trước đi!”

Hai người này đều ở quá gần khí hóa lỏng chỉ sợ là bị chấn thương nội tạng, nhưng thật ra nội tạng của tất cả mọi người đều đã bị thương. Lương Húc thấy hai người họ không thể di chuyển thì đành tạm buông tay rồi gắng sức đẩy hai người cảnh sát ra ngoài, sau đó hắn quay đầu gọi Phòng Linh Xu: “Chúng ta đi!”

Không đi được. Chẳng ai ngờ La Quế Song toàn thân bê bết máu lại bò dậy, gã bò dậy rồi lại ngã xuống nhưng hai tay thì như chiếc cùm sắt tóm chặt lấy cổ chân Lương Húc.

“Giết tao đi! Giết tao đi!” Gã phát hiện con dao quân dụng của Lương Húc đang kề ngay bên cổ gã thì cười nói một cách yếu ớt: “Mẹ mày bị tao mổ bụng… Tao nhìn vào bên trong ả ta… tối đen!”

Phòng Linh Xu biết rằng lúc này bọn họ thật sự phải sinh ly tử biệt.

Không còn thời gian để cho họ nói lời từ biệt nữa, cả tấm lưng của Phòng Linh Xu đang bốc cháy, còn Lương Húc thì trong người có ba viên đạn lại bị La Quế Song giữ chặt hai chân.

Cậu không rảnh để suy nghĩ thêm, khuôn mặt nóng rát đau đớn, cậu cố gắng kéo Lương Húc bò ra khỏi căn phòng —— Chợt nhẹ bẫng, một luồng sức mạnh đẩy cậu rơi xuống, là do Lương Húc dùng một tay túm lấy cổ La Quế Song, tay còn lại thì kéo theo Phòng Linh Xu nhảy khỏi tầng sáu đổ nát!

“Ông đáng chết!” Lương Húc hét lên giận dữ: “Nhưng con dao của bố tôi không giết súc sinh!”

Làm tốt lắm Lương Đại Húc, cậu đúng là xảo quyệt!

Phòng Linh Xu kích động đến mức muốn bật khóc.

Cả ba người cùng rơi vào đệm khí, vòi rồng của xe cứu hỏa xối thẳng lên cơ thể họ.

Lúc này trên mái nhà vang lên tiếng nổ rung chuyển trời đất, Freon còn lại bên trong căn phòng rốt cuộc phát nổ, bê tông và sắt thép như thể mưa bão đổ ập xuống mặt đất.

Bọn họ đã kịp “vượt ngục” chỉ mấy giây trước khi phát nổ.

Tiếng còi cảnh sát hú vang, tất cả cảnh sát đều vây tới, phóng viên ở bên ngoài cũng lập tức ùa lên.

Vụ án Kim Xuyên kéo dài mười lăm năm trong tiếng còi hụ của cảnh sát đã bắt đầu thấy trời xanh. Quá trình điều tra, thẩm vấn và thăm hỏi dài đằng đẵng trong đó lực lượng cảnh sát Trường An bỏ ra trọn mười lăm năm, mà từ lúc vụ án Khúc Giang xảy ra cho đến khi toàn bộ loạt án Kim Xuyên được phá giải dùng mất mười lăm ngày đêm không chợp mắt.

Trong cuộc đối đầu cuối cùng bọn họ đã giải cứu thành công tất cả con tin, bắt sống hung thủ thật sự còn đang ẩn nấp của vụ án Kim Xuyên —— Những người đấu tranh anh dũng trong đó có chiến sĩ cảnh sát mang ý chí quyết tử, cũng có nạn nhân ôm theo đau thương và hận thù, thậm chí cũng có kẻ tuẫn tội lầm đường lạc lối.

Vạn ý nghĩ xoay chuyển, giằng co nơi lằn ranh sinh tử chỉ vỏn vẹn mười lăm phút.

Mọi chuyện dài đằng đẵng là thế mà cũng ngắn ngủi đến vậy.

Thoảng như trong tăm tối cũng có ý trời.

Phòng Linh Xu mê mê man man được một người ôm vào lòng, tiếng hát trong tai cậu dần dần ngừng lại, có người gọi to tên của cậu.

Cậu cảm thấy chắc hẳn đó là Trâu Dung Trạch.

“Không sao! Không sao!” Người ấy vội vàng hét to: “Nâng ngang cáng, nâng ngang cáng lên xe cứu thương!”

“Sao anh không hát?”

Cậu nằm trong lòng người ấy, rất muốn nghe anh tiếp tục hát.

Trâu Dung Trạch cố kìm nước mắt: “Hát cái gì?”

“… Moon River.”

Cậu có cảm giác hoàn toàn thả lỏng, cơn đau và sự ngột ngạt cũng dần biến mất, dường như có vô số lông vũ trắng không ngừng bay xuống từ không trung. Phòng Linh Xu nghĩ, cực kỳ thiếu nữ, rất hợp với mình.

Giai điệu ưu thương mà ngọt ngào lại vang vọng trong trái tim cậu một lần nữa.

—— There’s such a lot of world to see.

(Có quá nhiều điều trên thế gian để ngắm nhìn)

—— Moon river.

Hết chương 61.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play