Trên chuyến xe quay về Phòng Linh Xu trằn trọc không yên, trong cơn mê man cậu nghĩ đến rất nhiều người —— Nghĩ đến Lương Húc, nghĩ đến La Hiểu Ninh, nghĩ đến Lư Thiên Kiêu, cũng nghĩ đến chính cậu.

Họ cùng lớn lên dưới cái bóng của vụ án Kim Xuyên, có lẽ vẫn luôn hiểu rõ hoặc có lẽ chỉ đến khi chết mới hiểu được.

Tại nơi giao lộ của cuộc đời mỗi người đều từng nhìn thấy ánh rạng đông, từng gặp được hạnh phúc, tình yêu và hy vọng của đời người.

Nhưng họ bây giờ người thì chết, người bị thương, người vào tù.

Đây không phải là kết quả mà họ đáng phải gánh chịu, nhưng lại là con đường mà chính họ đã lựa chọn.

Ở trong mơ cậu đồng cảm mà cảm thấy sợ hãi —— Mất hết người hâm mộ trên Weibo, cả thế giới đều ghét kẻ nhiều chuyện là cậu; Đặng Vân Phi và Mẫn Văn Quân cũng chẳng thèm quan tâm đ ến cậu, mọi người không muốn cậu trở lại Trung tâm Trinh sát hình sự; vừa quay đầu lại thì người khác nói cho cậu biết Mr. Trâu rơi từ tầng năm xuống, qua đời.

Phòng Linh Xu ở trong mơ sợ hãi đến cùng cực, không biết phải làm gì, muốn khóc nhưng lại sợ càng khiến người ta ghét nên không còn cách nào khác là lén lút nuốt nước mắt.

Kevin ngồi cạnh lay cậu: “Linh Xu, tỉnh dậy đi.”

Giấc mơ này quả thật quá nông, lay nhẹ thôi là đã tỉnh rồi. Kevin lau mồ hôi cho cậu: “Em gặp ác mộng à?”

Phòng Linh Xu ngơ ngác một lúc lâu rồi nói ậm ờ: “Em là người may mắn nhất trong bốn người bọn em.”

Kevin không biết cậu nói tới ai, chỉ ôm cậu vào lòng: “Em dựa vào tôi mà ngủ, đừng núp ở trong góc nữa.”

Phòng Linh Xu còn chưa thoát được sự sợ hãi trong giấc mơ, cậu cầm lấy tay Kevin: “Anh đừng leo lên tầng năm.”

Kevin chẳng hiểu ra sao, chỉ đành hùa theo cậu: “Không leo, không leo.”

Phòng Linh Xu lại thấp thỏm dặn dò: “Em không về nhà, em muốn đến Cục Công an, em đến Trung tâm Trinh sát hình sự.”

Giấc ngủ này ngủ một cách chập chờn, cậu tỉnh dậy trên sô pha của Cục Công an đúng lúc gặp Đặng Vân Phi cầm hộp cơm bước vào: “Tỉnh rồi à? Anh Trâu đi rửa táo cho ông rồi.”

“Vãi, các ông cho tôi ngủ ở đây?!”

“Chính ông không muốn về nhà mà. Anh giai à, ông nói mơ ghê vãi.” Đặng Vân Phi lau mồ hôi: “Không cho về Cục Công an thì ông sẽ chạy khỏa thân. Đệch mợ, không ai khuyên được ông.”

Phòng Linh Xu nóng bừng tai: “… Tôi ngủ bao lâu rồi?”

“Mới một lúc thôi, chỉ vừa đến giờ cơm trưa đây còn gì.” Đặng Vân Phi đưa hộp cơm cho cậu: “Ăn của tôi đi, cứ tưởng ông sẽ ngủ đến chiều. Để tôi đi lấy suất khác.”

Phòng Linh Xu nhận hộp cơm rồi không nhịn được lại hỏi: “Trong mơ tôi còn nói gì nữa?”

“Đừng nói nữa.” Đặng Vân Phi cười phá lên: “Nói chung là rất đen tối rất bạo lực —— Do ông bị áp lực quá ấy mà.”

Trong lúc hai người họ đang nói chuyện thì Trâu Khải Văn cũng xách theo một chiếc túi nilon về: “Ngủ có ngon không?”

Phòng Linh Xu liếc nhìn anh: “Uầy, anh hùng leo trèo, lần sau đừng làm chuyện đáng sợ như thế được không? Em bị anh dọa cho mất mật luôn.”

Kevin chỉ mỉm cười, anh đặt túi xuống rồi mở ra: “Cha em tiếp đãi tôi nhiệt tình quá, cứ nói phải cho tôi thêm món —— Nhiều đồ như vậy làm sao tôi ăn hết được. Vân Phi cũng ăn cùng đi.”

Đặng Vân Phi và Phòng Linh Xu đều ngó đầu sang xem —— Có thêm ba món là gà kho, tôm rang và canh thịt dê, còn cả một hộp cơm trắng to.

Chuyện này thật quá đáng, phân biệt đối xử giữa trong nước và nước ngoài à?!

Đặng Vân Phi suy nghĩ về ba món ăn này: “Gà hầm nấm, chiêu đãi con rể mới —— Đội trưởng Phòng được đấy.”

Sợ nhất là quần chúng nói thật, còn nói quá trắng trợn.

Hai tên không biết xấu hổ đều đỏ mặt.

(*)Ở vùng Đông Bắc, Trung Quốc có câu nói “Chú rể bước qua cửa, gà con sợ ngã ngửa”, ý nói đến việc sau khi kết hôn con gái dẫn chồng về nhà thì nhà mẹ đẻ thường nấu món gà hầm nấm để tiếp đãi con rể.

.

Ba người ngồi quanh bàn ăn cơm, Phòng Linh Xu hỏi về tình hình truy nã La Quế Song: “Có tin tức gì không?”

“Trốn giỏi lắm.” Đặng Vân Phi vò đầu: “Bọn tôi xem camera giám sát của xe buýt vào ngày xảy ra vụ án Khúc Giang và ngày hôm sau thì không phát hiện ai có ngoại hình giống La Quế Song. Nhưng ngày Lương Húc chơi bóng với ông thì lại phát hiện một người có bóng lưng khá giống ở camera của trạm 307, cũng bị thọt.”

Phòng Linh Xu cau mày: “Trạm 307 là trạm trung chuyển, lượng người lớn như vậy khác nào tìm kiếm không rõ phương hướng —— Người dân không báo cáo gì à?”

“Tạm thời chưa có.”

“Không ai nhìn thấy lệnh truy nã?”

“Anh Phòng của em ơi, từ lúc anh gửi báo cáo về đến giờ đã được bốn mươi tám tiếng chưa? Lệnh truy nã đã là ký trong đêm rồi dán suốt đêm đấy được chứ?” Đặng Vân Phi căm tức gắp một miếng ức gà: “Má nó ông sống nhanh hơn người bình thường đúng không? Bọn tôi trải qua một ngày bằng ông sống mười tám ngày.”

Phòng Linh Xu bị anh ta chọc cười: “Đúng thật, Vân Phi, ông có cảm giác đấy không? Như kiểu thời gian bị pha loãng ra, một ngày trôi qua cực kỳ chậm, cũng cảm thấy làm rất nhiều chuyện.”

“Có!” Đặng Vân Phi ngoạm một miếng thịt to: “Hơn nữa cũng không thấy mệt, tôi có cảm giác như chẳng cần ngủ, phấn chấn một cách kỳ lạ.”

“Vậy chứng tỏ là cơ thể của các cậu đã đến cực hạn.” Chỉ có Mr. Trâu ăn cơm từ tốn: “Mệt nhọc và đau đớn đều là chức năng tự nhiên của cơ thể. Phá xong vụ án này tôi đề nghị các cậu nghỉ ngơi ít nhất một tháng, trong một tháng này chắc chắn các cậu sẽ cảm nhận được sự mệt mỏi trước nay chưa từng có.”

Đặng Vân Phi không khỏi líu lưỡi: “Thế thì đáng sợ thật, tôi khỏi nghỉ ngơi vẫn hơn, không muốn mỏi eo đau lưng đâu.”

Tiểu Đặng vừa mới chia tay bạn gái, bây giờ là chó độc thân, không chỉ sợ mệt nhọc mà còn sợ đối mặt với nỗi đau chia tay.

Bởi vì sự khẩn cấp của vụ án nên anh ta đã hủy bỏ tiệc cưới dự kiến tổ chức vào tháng mười này, trong cơn nóng giận bạn gái đã xé giấy đăng ký kết hôn rồi bỏ về nhà.

“Cứ phá cái án đầu heo của anh đi! Đợi anh xong việc tôi sẽ ly hôn với anh!”

Bà Đặng nổi giận đùng đùng.

Không trách con gái nhà người ta giận, Tiểu Đặng chỉ tự trách mình không cố gắng. Chuyện này anh ta không nói với ai nhưng cảm giác khó chịu thì vẫn không tránh được. Hiện tại anh ta ngồi cùng với hai người Trâu Phòng lại dễ chịu hơn ở một mình rất nhiều.

Kevin thấy anh ta cầm đũa ngây người thì lịch sự lấy đũa dùng chung gắp thức ăn cho anh ta: “Sao thế?”

Đặng Vân Phi nói lảng đi: “À không, anh Trâu, anh gắp bằng đũa giỏi thật đấy, em cứ nghĩ anh chỉ dùng được dao dĩa.”

Kevin không khỏi bật cười: “Tôi cũng là người Trung Quốc, đương nhiên biết dùng đũa.”

Phòng Linh Xu bất ngờ nhìn anh, đây là lần đầu tiên cậu nghe Trâu Khải Văn tự xưng là “người Trung Quốc”. Anh chàng người Mỹ này trước đây luôn ghi nhớ lời của các vị Quốc Phụ trong đầu, vĩnh viễn khắc sâu lá cờ sọc sao trong tim —— Trái ngược lại thì ông Trâu có khao khát tìm về cội nguồn rất lớn nhưng từ trước đến nay không lay chuyển nổi trái tim của đứa con trai.

Kevin chỉ mỉm cười.

Phòng Linh Xu không hiểu được suy nghĩ của anh vì vậy hưởng ké hào quang ra vẻ tự mãn: “Đúng thế, chồng tôi cái gì cũng biết.”

Tiểu Đặng chế nhạo Phòng Linh Xu: “Hầy Linh Xu, ông có quan hệ đấy với anh Trâu sao ông không học hỏi được chút dáng vẻ ăn cơm nào của người ta thế? Ông xem anh Trâu ăn cơm điềm đạm bao nhiêu, nhìn cái tay cầm đũa quặp vào của ông như đang xiên phân ấy.”

Đang ở trước mặt Kevin nên Phòng Linh Xu muốn ra vẻ một chút, cậu kiềm chế không văng tục, không còn cách nào khác là trừng mắt nhìn.

“Đừng trừng tôi, trừng Đội trưởng Phòng ấy.” Đặng Vân Phi cười nói: “Cũng là do Đội trưởng Phòng dạy, chú ấy cầm đũa cũng quặp tay.”

Nói tới Phòng Chính Quân thì Phòng Linh Xu mới nhớ phải tìm bố cậu. Phòng Chính Quân không ở trong Cục.

“Bố tôi đâu?”

“Đưa Lương Húc đến hiện trường để xác nhận rồi.”

Đội trưởng Phòng nóng lòng xúc tiến, buổi trưa đã lập tức thẩm vấn Lương Húc rồi cho ký tên vào bản khẩu cung, đồng thời tranh thủ thời gian dẫn nghi phạm đến khu nhà Hai Lẻ Bảy để xác nhận hiện trường gây án.

Trâu Khải Văn tò mò hỏi: “Cậu ta sẽ bị xử bao nhiêu năm?”

“Không biết, phải xem thái độ của Ủy ban tỉnh.” Nhắc đến Lương Húc thì Phòng Linh Xu lại cảm thấy khó chịu trong lòng: “Cậu ta phá rối Lễ hội Du lịch mùa thu, nếu bên trên yêu cầu trừng phạt nghiêm khắc thì sẽ tiệm cận tử hình.”

Tiệm cận tử hình nghĩa là không đến mức tử hình, hai mươi lăm năm hoặc là tử hình treo.

“Tôi nghĩ chắc hẳn cũng sẽ xem xét mức hình phạt đối với các tình tiết phạm tội của cậu ta.” Kevin nói với vẻ trầm ngâm: “Còn phải xem tôi có thể mời được luật sư giỏi ở Đại Lục hay không.”

Phòng Linh Xu lúng túng: “Anh nhúng tay vào làm gì?”

Kevin nhún vai: “Nếu không thu xếp ổn thỏa cho cậu ta thì tôi sợ em sẽ nhớ cậu ta mãi.”

“Ôi mẹ ơi, chua quá chua quá.” Đặng Vân Phi thật sự không nhịn được nữa: “Em nói này anh Trâu, em vừa mới chia tay bạn gái, hai người rải thức ăn cho chó có thể có đạo đức chút được không?”

Câu nói này quả thật rất buồn cười nhưng cả ba người đều không thể cười nổi.

Lương Húc vạch trần Đổng Lệ Quân xem như là gián tiếp lập công, ở trên núi Hồng Khánh báo tin cho Phòng Linh Xu cũng tương tự thúc đẩy tiến trình vụ án.

—— Nhưng mọi hành vi đều không thể xem như đầu thú, hết lần này đến lần khác Lương Húc đều lựa chọn phương pháp bạo lực và quyết liệt nhất: Vạch trần Đổng Lệ Quân, thực tế là gây án dang dở; báo cáo Lư Thế Cương, thực tế là cố ý giết người; tố giác với Phòng Linh Xu, thực tế là tập kích cảnh sát và bắt giữ con tin.

Cực kỳ đáng lo ngại.

Chỉ có lúc bị bắt thì hắn vứt súng đầu hàng, cộng thêm hiện tại đang phối hợp điều tra, hai chuyện này có thể quy vào tự thú.

Không biết bên trên sẽ có ý kiến gì, quả thực nếu như không có đội luật sư giỏi thì sợ rằng Lương Húc bị tử hình treo là ván đã đóng thuyền. Có lẽ chỉ có dư luận mới cứu được hắn khỏi tình hình nước sôi lửa bỏng này, nhưng sao có thể kích động cảm xúc của người dân vì để rút ngắn thời hạn thi hành án cho hắn?

Kevin nhận được cuộc gọi từ Nam Kinh: “Anh Trâu, anh nghĩ thế nào?”

Giới giải trí suy cho cùng vẫn là giới giải trí, có sở trường luồn cúi bẩm sinh, quả thật là nghe ngóng tình hình ở khắp mọi nơi —— Cũng không biết sự nhanh nhạy của Trịnh Mỹ Dung có được từ đâu, phía bên này Lương Húc vừa mới bị bắt thì bên kia An Long đã lấy được tin tức.

Phía Trường An còn chưa nói gì thì sếp Trịnh đã lại phỏng đoán suy nghĩ của Mr. Trâu. Cô ta đoán hai người Trâu Phòng đều muốn cứu Lương Húc vì vậy đã gửi một email mang tính thăm dò: “Có muốn phía chúng tôi tuyên truyền để tạo ra một làn sóng dư luận không? Một khi độ thảo luận cao thì ý kiến của Chính phủ sẽ lung lay. Lý Niệm có thể liên hệ với rất nhiều tick V có sức ảnh hưởng lớn, đảm bảo trong vòng hai ngày sẽ lọt vào top 5 tìm kiếm nhiều nhất, nghiêng về phía ủng hộ Lương Húc có một bản án nhẹ.”

… Đây là mấy thứ quái quỷ gì.

Cô ta đang vừa muốn lấy lòng vừa tiện thể tạo sức nóng cho mình. Một chủ đề lớn như vậy không chỉ giúp Kevin một tay mà còn có thể trực tiếp ươm mầm cho một số luật sư mạng nổi tiếng.

Trâu Khải Văn cũng hỏi ý của Phòng Linh Xu nhưng Phòng Linh Xu chỉ lắc đầu.

Trả thù bằng bạo lực vốn dĩ đã mâu thuẫn với việc xây dựng hệ thống pháp luật. Dư luận là con dao hai lưỡi, dùng dư luận để bảo vệ Lương Húc thì chính là đang tát vào mặt chính quyền Quan Trung và lực lượng cảnh sát, cũng là đang tự hủy hoại sự công bằng của pháp luật.

Con dao này không dùng được.

“Em sẽ đi tìm bố em bảo ông ấy nói chuyện với Chánh án của Tòa án nhân dân trung cấp —— Dù em không nói thì bố em và Cục trưởng Lý cũng sẽ nghĩ cách bảo vệ trong giai đoạn truy tố.” Phòng Linh Xu cau mày nói: “Nói cho cùng thì có thể xử nhẹ hay không còn phải xem biểu hiện của chính cậu ta. Cậu ta có phối hợp thẩm vấn không?”

“Không chịu nói nhiều nhưng nhận tội thì rất thuận lợi.”

“Không nói muốn gặp La Hiểu Ninh?”

“Bọn tôi hỏi cậu ta thì cậu ta không nói gì.” Đặng Vân Phi thấy bầu không khí nặng nề thì muốn tránh đi: “Được rồi, tôi cũng ăn xong rồi, anh Trâu ở lại với ông. Buổi chiều tôi còn phải đi Lâm Đồng sắp xếp một cuộc kiểm tra sức khỏe.”

Chu Đồng Bưu cung cấp đặc điểm thân thể của La Quế Song, Cục Công an quyết định tìm kiếm trải thảm, vừa thăm hỏi từng nhà vừa sàng lọc những đối tượng khả nghi bằng khám sức khoẻ nam khoa miễn phí.

Chưa chắc La Quế Song đã đi nhưng trong những người không đi có thể phân loại ra một nhóm đối tượng trọng điểm.

Là một biện pháp ngu xuẩn, nhưng cũng không có biện pháp tốt hơn.

Phòng Linh Xu nói: “Ông cũng ngủ một giấc đi, lát nữa tôi đi chung với ông.”

“Ông dẹp đi, lính trọng thương đừng cản trở tôi.” Đặng Vân Phi thu dọn rác rưởi: “Ôi má ơi làm kỳ đà cản mũi mệt quá, văn phòng để lại cho hai người đấy, chú ý đừng mang thai!”

Nói xong thì anh ta chạy đi như một làn khói.

Kevin bật cười: “Cục Công an của các em rất có sức sống.”

“Tự tìm niềm vui thôi.” Phòng Linh Xu ngửa ra dựa lên người anh: “Nếu không ngày nào cũng điều tra án thì thốn lắm.”

Kevin nhẹ nhàng nâng cậu lên rồi đặt xuống sô pha, sau đó đứng dậy lấy dao gọt táo.

Phòng Linh Xu nằm nghiêng trên ghế nhìn anh nhanh nhẹn gọt vỏ thì trong lòng nghĩ đến chuyện Lương Húc gọt táo —— Hai người họ có tính cách rất khác nhau, Lương Húc là kiểu thể hiện kỹ thuật chậm rãi từ tốn, còn Trâu Khải Văn là kiểu thành thạo dứt khoát, gọt nhanh hơn bất cứ ai.

Điểm giống nhau duy nhất là khi làm việc thì hai người này đều có tính độc đoán ngang ngược, không quan tâm người khác có lo lắng hay không.

“Chú Trâu này, lần sau đừng liều mạng như thế được không? Lúc đó thật sự em rất sợ, sợ chú sẽ ngã xuống.”

Kevin ung dung cuộn vỏ táo lại: “Đây là điểm tôi phải phê bình em. Trong lúc chấp hành nhiệm vụ em không nên coi đồng đội là tình nhân, điều này sẽ phân tán sự tập trung của em.”

Phòng Linh Xu không có gì để nói, chỉ đành bĩu môi.

“Nhưng em lo lắng cho tôi như vậy khiến tôi được yêu mà sợ. Tôi rất muốn hôn em.”

Phòng Linh Xu giơ chân đá anh.

Kevin nắm lấy chân cậu: “Hôn một cái, có táo để ăn.”

“Thế anh hôn đi.”

Kevin nháy mắt với cậu: “Tự nhận hàng, tôi không cung cấp home delivery.”

Làm màu làm mè, Phòng Linh Xu không còn cách nào khác là bò tới tự dùng KISS để lấy hàng về.

Một nụ hôn không dài cũng không ngắn cho đến khi ngoài cửa có tiếng bước chân đi ngang qua thì mới dừng lại, có mùi thơm ngọt ngào của vỏ táo.

“Ấy, bỏ tay ra.” Kevin nói: “Sẽ làm tôi bị k1ch thích đấy.”

Phòng Linh Xu đỏ mặt rồi lăn xuống khỏi người anh.

“… Hiểu Ninh phẫu thuật có tốt không?”

“Vừa nãy em muốn hỏi chuyện này đúng không?” Kevin xắn ra một miếng táo rồi đưa đến bên môi cậu: “Không hỏi thì em không yên tâm, hỏi rồi thì càng lo lắng hơn.”

Phòng Linh Xu ngậm miếng táo: “Chắc hẳn là rất suôn sẻ nếu không thì anh đã nói cho em rồi.”

“Đúng là rất suôn sẻ nhưng cậu ta như có thể chất hôn mê bẩm sinh, hy vọng đừng trở thành người thực vật lần nữa.” Kevin lắc đầu: “Phùng đã tỉnh rồi —— Có phải bà ta sắp bảy mươi rồi không? Sức khỏe này khiến người ta phải khâm phục.”

Phẫu thuật xong thì Phùng Thúy Anh đã lập tức tỉnh lại, sau khi tỉnh bà ta định giả vờ mất trí nhớ nhưng lại bị bác sĩ vạch trần tại chỗ.

“Mẹ kiếp đúng là người tốt sống không thọ, kẻ xấu tồn tại nghìn năm.” Phòng Linh Xu căm tức cắn miếng táo: “Bà già chết tiệt lại có thể làm khùng làm điên.”

Kevin liếc nhìn cậu với ánh mắt khiển trách.

Phòng Linh Xu bèn nuốt những lời mắng chửi tiếp theo vào bụng.

“Được thôi, tỉnh rồi cũng hay, mau chóng hồi phục rồi vào tù ngồi, đừng mong được thả.” Cậu vẫn không cam tâm, suy nghĩ một lúc thì nói: “Buổi chiều em muốn đi thăm Hiểu Ninh.”

Kevin nhét một miếng táo to vào miệng cậu: “Công chúa của tôi ơi, ăn quả táo này xong thì em yên lặng ngủ đi. Người La muốn gặp là Lương Húc chứ không muốn gặp em.”

Dù cho hôn mê cũng không có hứng thú với em.

“…”

Nói lời thật vớ vẩn gì đấy, đúng là đắng lòng. Phòng Linh Xu bực bội cắn miếng táo cái khực rồi cảm thấy bản thân như đang nhai La Quế Song và Phùng Thúy Anh.

Tại khu nhà Hai Lẻ Bảy, Lương Húc im lặng xác nhận địa điểm hắn khống chế Đổng Lệ Quân.

Gần như cả quá trình hắn không nói bất cứ lời thừa thãi nào, cảnh sát hỏi cái gì thì hắn đáp cái đó.

“Tự mình nói!” Cảnh sát cũng không biết làm sao: “Tự thuật lại quá trình phạm tội, tự chỉ ra vị trí cụ thể!”

Lương Húc máy móc chỉ vào chỗ hắn đã gây án, ở đó còn sót lại vết máu đen từ tai và chất bài tiết của Đổng Lệ Quân.

Trong mắt hắn không có một chút ánh sáng nào.

Phòng Chính Quân lặng lẽ nhìn theo hắn, tâm trạng rất phức tạp —— Đây chính là đứa bé mình đã cứu năm đó, có ai ngờ bây giờ lại đi đến bước đường này!

Cảnh sát đặc nhiệm và cảnh sát vũ trang đều đã rút lui, chỉ có một ít cảnh sát trật tự đang hỗ trợ giữ gìn trật tự, điều này hoàn toàn không ngăn được sự tò mò của người dân.

Rất nhiều người dân đứng xung quanh để xem nghi phạm —— Đẹp trai thật, trông như minh tinh, uầy thế này mà lại là tội phạm hi3p [email protected]?! Nhìn một lúc thì bọn họ lại bắt đầu nghi hoặc —— Không phải đây là tay súng trong vụ bắt cóc ở Lâm Đồng trên mạng à?

Nào là hóng hớt, nào là đứng xem, nào là cảm thán.

Cửa ra vào bị quây kín đến mức ruồi bay không lọt, người dân tan tầm về cũng phải đi vòng rất xa mới vào được trong khu nhà.

Không ai chú ý tới một người đàn ông từ bên ngoài khu nhà bước vào, có lẽ người đàn ông này là cư dân sống ở đây, trong tay còn xách một túi chuối tiêu. Gã không hề thọt, cũng gầy hơn so với ảnh truy nã, đồng thời còn để râu —— Gã chậm rãi bước ngang qua nhóm cảnh sát đang xếp thành vòng tròn, liếc nhìn Lương Húc đứng ở giữa rồi đi về phía tòa nhà mình ở.

Bóng dáng của gã càng lúc càng xa.

Tất cả mọi người đang ra sức hóng hớt không ai để ý đến hành động của gã —— Chỉ có Lương Húc thật sự đã chạm mắt với gã, thấy rõ trong ánh mắt của gã ẩn chứa ý cười giễu cợt.

Phòng Chính Quân là người đầu tiên nhận ra sự bất thường. Ông cảm thấy Lương Húc không ổn, bởi vì Lương Húc vốn dĩ bình tĩnh như nước đọng nhưng trong phút chốc bỗng nổi đầy gân xanh.

Cảnh sát vẫn đang đứng sau lưng hắn hỏi: “Cậu ghim tai bà ấy ở đây, thế này đúng không?”

Lương Húc không nói một tiếng mà nhìn chằm chằm tòa nhà ở cách đó không xa.

Phòng Chính Quân cũng nhìn theo ánh mắt của hắn —— chẳng có gì cả.

Chỉ một thoáng bỗng nhiên Lương Húc giật mạnh thoát khỏi hai người cảnh sát đứng sau lưng, mọi người đều bị tiếng gầm giận dữ của hắn làm sững sờ —— Hắn nhìn về phía bóng người không thấy rõ trong hành lang hét to một tiếng:

“—— La Quế Song!”

Phòng Chính Quân cũng hoảng hốt, không ai thấy rõ vừa xảy ra chuyện gì nhưng Lương Húc đã chạy ra khỏi đám đông với hai tay còng sau lưng. Phòng Chính Quân bước tới giữ hắn lại, hắn giống như một con thú hoang sắp chết hét khàn cả giọng: “Đứng lại! La Quế Song!”

Tất cả mọi chuyện chỉ xảy ra trong chớp mắt, một giây trước Phòng Chính Quân còn muốn giữ chặt Lương Húc nhưng một giây sau thì mấy chục năm kinh nghiệm làm cảnh sát đã khơi lên khứu giác nhạy bén của ông, ông không chút nghĩ ngợi xoay người đè Lương Húc xuống:

“Cháu mau nằm xuống!”

—— Linh cảm của ông chính xác, bởi vì từ trong bóng tối tầng ba đột nhiên b ắn ra hai phát đạn, toàn bộ bắn trúng vào người Phòng Chính Quân.

Tiếng súng chói tai gây náo động cả khu dân cư, đám đông hoảng sợ xô đẩy lẫn nhau.

Cảnh sát trật tự và cảnh sát hình sự cùng xông tới, Phòng Chính Quân hét lên bằng tất cả sức lực: “Tản ra! Tản ra! Đối phương có súng!”

Theo cùng với tiếng hét này là một dòng máu tươi trào ra không ngừng.

Ông ngã xuống trong vũng máu, trên đầu và trên mặt của Lương Húc dính đầy máu của ông.

Lương Húc cũng quỳ trên mặt đất ngạc nhiên nhìn ông.

“Chú…”

Phòng Chính Quân hít thở khó khăn, hai viên đạn xuyên qua phổi của ông, ông còn đang sợ La Quế Song vẫn ở trên lầu có thể nổ súng bất cứ lúc nào, hiện tại chỉ có Lương Húc ở bên cạnh ông.

Ông phun bọt máu ra rồi nhìn về phía Lương Húc: “Cháu không thể chạy…”

Ông luôn hút rất nhiều thuốc nên giọng nói khàn khàn, nhưng nhiều năm bôn ba nên cơ thể trước nay vẫn cường tráng, hơi thở cũng mạnh mẽ —— Nhưng lúc này mỗi một câu ông nói ra đều kèm theo tạp âm đáng sợ, từng chữ đều xen lẫn tiếng rít như khí bị rò rỉ.

“Cháu không chạy! Chú! Chú cố chịu đựng!” Lương Húc bị còng hai tay sau lưng nên không thể nâng Phòng Chính Quân dậy, giờ phút này chỉ biết nghẹn ngào hô: “Cứu người! Đừng tản ra! Gọi cấp cứu! Phổi của ông ấy thủng rồi!”

“Gọi Trần Quốc Hoa… Lý Thành Lập đến… Nhờ chi viện… Phong tỏa khu dân cư…”

“Cháu biết! Cháu biết!”

Phòng Chính Quân còn muốn nói điều gì đó, ông nhìn thẳng vào Lương Húc, vô số bọt máu hồng từ khóe miệng ông chảy xuống.

Toàn bộ cảnh sát ban đầu theo phản xạ nghe lệnh chỉ huy mà phân tán rải rác, giờ phút này cũng cùng xông lên, một nửa thì đè Lương Húc lại còn một nửa thì nâng Phòng Chính Quân dậy.

Lương Húc sốt ruột đến độ túa mồ hôi đầy trán: “Đừng di chuyển ông ấy! Cho tôi bút! Đưa bút trên tay anh cho tôi! Mở còng tay của tôi ra!”

Phòng Chính Quân thì chỉ đảo ngược mắt nhìn chòng chọc lên trên tầng.

“Sơ tán người dân.” Ông nói.

______________________

Lời tác giả: Cuối cùng thì Boss cũng xuất hiện rồi. Lão Phòng cố chịu đựng.

Hết chương 53.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play