*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Bóng đêm tĩnh lặng, những ngôi sao tràn ngập bầu trời đêm đầu thu, đây là một đêm mùng một không trăng.
Đèn đường đã hỏng mất một cái vì vậy xung quanh vô cùng tối tăm, những cây liễu và cây hòe mặc dù đã hứng chịu gió thu nhưng cành lá vẫn hoàn toàn chưa héo tàn —— Nếu ngay đến một cơn gió thu ấy cũng không chịu được vậy thì không xứng được gọi là loài cây của phương bắc. Trong bóng tối không thể thấy rõ được lá vàng lá xanh, bóng cây rậm rạp không có gió cũng tự đung đưa thoạt trông cứ có cảm giác ma quái lạnh lẽo.
Đổng Lệ Quân đang trên đường về nhà một mình, các nhân viên làm việc lâu năm trong bệnh viện ngày thường đi làm hay tan tầm đều đi dép không gót, bà thì đi một đôi giày xốp thông thường —— Hàng nhái, chỉ sáu mươi tệ —— Không phù hợp với độ tuổi gần năm mươi của bà nhưng được cái nhẹ và thuận tiện, không xỏ gót thì sẽ giống như dép lê cực kì tiện lợi.
Loại giày này chỉ có một điểm không tốt đó là nếu nhấc gót lên thì khi đi lại sẽ không phát ra tiếng động như thể bóng ma; còn nếu không nhấc lên thì âm thanh loạt soạt, loạt soạt ấy ——
Tựa như có ma theo sau.
Trong lòng Đổng Lệ Quân rất khó chịu, con đường này lại vắng vẻ nên bà càng cảm thấy không thoải mái.
Bà xuất thân từ một thành phố nhỏ, từng là y tá trưởng của một bệnh viện tuyến hai nhưng hiệu quả của đơn vị không tốt. Có người giới thiệu bà đến Bệnh viện Tần Đô, bà biết rõ nó thuộc hệ thống Phủ Điền nhưng vì tiền mà bà quyết tâm từ chức rồi tới đây.
Tần Đô trả cho bà mức lương một năm một trăm năm mươi nghìn, trước khi đến thì cảm thấy rất nhiều nhưng sau đó thì mới nhận ra tâm lý mất cân bằng. Các trưởng khoa, phó khoa một năm được năm trăm nghìn, sáu trăm nghìn; hai chuyên gia đến từ Nam Kinh thì một năm được trả một triệu. Bà thì tính là gì, ngay cả chân trưởng khoa Điều dưỡng cũng không chen vào nổi. Trưởng khoa Điều dưỡng là một người được chiêu mộ từ Nhà đỏ Thượng Hải, lắm miệng cứ hở ra là châm chọc bà: “Y tá Đổng à! Chị lặn lội đến Trường An xa xôi chỉ để nhận một trăm năm mươi nghìn hả? Chị đúng là chẳng biết thương lượng giá cả!”
(*)Nhà đỏ Thượng Hải là chỉ Bệnh viện Sản phụ trực thuộc Đại học Phúc Đán, Thượng Hải. Do kiến trúc tòa nhà được sơn đỏ nên còn được gọi là Nhà đỏ Thượng Hải.Thật ra người ta nói rất đúng, người khác trước khi tới thì đầu tiên là phải khảo sát, sau đó thảo luận về giá trị của bản thân với phía bệnh viện, thỏa thuận xong xuôi thì mới tiến hành chuyển công tác. Nào có ai hành động thiếu suy nghĩ như y tá trưởng Đổng nghỉ việc cắt đứt đường lui, vậy thì bên phía bệnh viện nói bao nhiêu cũng chỉ biết bấy nhiêu.
Trong các cuộc họp thường kỳ Trưởng khoa lại lôi chuyện này ra sỉ nhục bà: “Chắc là đầu óc chị không được tốt lắm, không thể làm nhiều việc cùng một lúc. Chẳng trách nghỉ việc rồi mới đến làm!”
Sau đó cười phá lên.
Cô ta nói bằng tiếng địa phương Thượng Hải nửa vời, kiểu nửa vời làm cho người khác cái hiểu cái không giống như chừa lại chút tình cảm và thể diện cho Đổng Lệ Quân, nhưng ý cay nghiệt trong đó thì tất cả mọi người nghe đều hiểu.
Vô cùng bẽ mặt.
Đổng Lệ Quân cảm thấy không cam tâm, mọi người đều được đào tạo từ trường lớp chính quy ra có ai cao hơn ai? Nhưng tỉnh lẻ lại thấp hơn một bậc so với Thượng Hải, như thể làm việc hai mươi năm ở Thượng Hải thì cao quý hơn rất nhiều những người tới từ các tỉnh nghèo như bà, bản lý lịch đó cũng bỗng dưng được dát thêm một lớp vàng và cứ thế nhận số tiền gấp đôi của bà!
Người đồng hương đi cùng quả thật chẳng có chút chí khí nào, chẳng những không giúp cãi lại mà còn khuyên Đổng Lệ Quân: “Có gì mà phải tức, mức lương này đã cao hơn rất nhiều so với lúc chúng ta ở quê rồi.”
“Cái lý lịch Thượng Hải của cô ta làm bằng vàng à?!” Đổng Lệ Quân không dám gây sự với trưởng khoa nhưng lại dám nổi cáu với đồng hương: “Dựa vào đâu mà ức hiếp người khác hả?!”
“Nó có giá hơn chúng ta.” Người đồng hương mắng ngược lại bà: “Người ta là thành phố trực thuộc trung ương, một ngày lượng người đến có biết bao nhiêu, phải tiếp bao nhiêu bệnh nhân còn chúng ta thì một ngày được mấy bệnh nhân? Người làm ăn cũng chẳng ngu, chúng ta vốn không có kinh nghiệm bằng người ta.”
“Nhưng tiền cũng không thể ít hơn nhiều như thế chứ?!”
“Làm việc xứng đáng với bản thân là được, cô so đo với người ta làm gì?”
Đổng Lệ Quân tức đến mức muốn khóc.
Ai cũng nói người Thượng Hải thực dụng nhưng thật ra thực dụng nhất là tư bản. Trước khi đến đây đã nghe nói bệnh viện tư nhân nhìn người bằng nửa con mắt, sau khi đến mới biết là không nói ngoa. Bởi vì bệnh viện toàn là các công nhân viên ngoại tỉnh như bà nên bệnh viện bao ăn bao ở —— Ký túc xá chia ra làm năm bảy loại —— Các chuyên gia đứng hàng đầu thì được cung phụng như Bồ Tát cấp cho khu biệt thự Tú Sơn, các chuyên gia thông thường thì ở trong khu nhà Ly Uyển mát mẻ sạch sẽ, còn đến lượt thành phần tôm tép tạp nham như các bà thì bị đày đến một khu nhà tồi tàn không biết sẽ bị phá dỡ lúc nào.
Quả thật là tồi tàn, tên cũng chẳng có, người địa phương chỉ gọi khu nhà này là “Hai Lẻ Bảy”.
Lúc Đổng Lệ Quân vào ở thì nghe nói khu nhà này đối diện với Lăng mộ Tần Thủy Hoàng, ban đầu còn tưởng là long mạch có phong thuỷ tốt nhưng sau đó có người nói với bà ‘Cô tưởng ai cũng được ở chỗ long mạch à? Vị trí tốt đều đã bị các doanh nghiệp cướp đi rồi’. Đối diện khu nhà này là hố tùy táng, Đội quân đất nung lấy người sống ở đây để thiêu, oán khí ngút trời.
Tất cả chỉ là lời tầm phào nhưng Đổng Lệ Quân có tật giật mình cứ cảm thấy nơi này thật sự rất quỷ quái —— Đèn đường thường xuyên hỏng không lý do, cây hòe dường như cũng mọc không thẳng.
Đúng vậy, trong lòng bà có quỷ.
Đổng Lệ Quân không thể kiềm chế bịt kín túi xách của mình.
Chuyện xảy ra ở bệnh viện hai ngày trước quả thật rất ầm ĩ, lúc đó bà cũng bị doạ cho chết khiếp —— Ai mà ngờ được? Ai mà ngờ được? Tiểu Lương ngày thường ôn hòa, hiền lành vậy mà lại biết dùng súng! Dùng dao uy hiếp La Hiểu Ninh, còn đánh nhau với cảnh sát!
Đổng Lệ Quân sợ đến mức nhũn cả chân, trốn ở trong phòng làm việc run bần bật. Mọi người đều hoảng sợ nên trái lại không ai nhận ra sự khác thường của bà —— Bà không dám nói ra quỷ trong lòng mình.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa thì bà đã giết người.
Lúc đó bố của La Hiểu Ninh lén lút mời bà đi ăn rồi nhét cho bà một phong bì tiền dày cộp. Đổng Lệ Quân không mở ra, bằng cảm giác thì khoảng chừng gần mười nghìn, bà nhìn ông La với vẻ khó hiểu: “Ý gì đây?”
Ông La nói: “Đứa bé này, tôi không nuôi nổi nữa.”
Đổng Lệ Quân hoảng hốt, bà không dám nghĩ theo hướng đó.
Ông La thoáng liếc nhìn bà: “Y tá trưởng Đổng, ngày thường cô là người chăm sóc Hiểu Ninh nhiều nhất, thật ra sức khỏe nó kém như vậy nếu xảy ra chuyện ngoài ý muốn thì người nhà chúng tôi cũng không có cách nào truy cứu, có đúng không?”
Đổng Lệ Quân sợ hãi vô cùng, phong bì tiền nắm ở trong tay nóng rẫy như cục than. Bà không nói gì, liếc qua liếc lại nhìn trộm ông La.
Tay của ông La cũng đang co giật: “Mấy chuyện như kê sai thuốc, tiêm nhầm chỗ nếu ở bệnh viện khác thì sẽ bị truy cứu, nhưng bệnh viện tư nhân các cô thì những sự cố khám chữa bệnh thế này cũng dễ giải quyết ——” Dường như để Đổng Lệ Quân thêm yên tâm mà ông ta gằn giọng nói: “Nó chỉ có một mình tôi là người nhà, bà nội nó thì chẳng làm được gì, chỉ cần tôi không truy cứu thì nó sẽ chỉ là bị chết bệnh bình thường!”
Nói xong đột nhiên ông ta ngẩng đầu: “Không phải vậy à? Nó nằm viện lâu như thế! Chẳng phải suýt chút nữa là chết sao?!”
Đôi đũa trượt khỏi đ ĩa, Đổng Lệ Quân sợ đến mức kéo tay áo ông ta vì vậy ông La bèn nuốt những lời định nói vào trong bụng.
Hai người đều không lên tiếng, Đổng Lệ Quân nghĩ nhanh trong lòng —— Thì ra là vậy, thì ra là vậy, có lẽ nhà họ La xảy ra chuyện gì đó không nuôi nổi đứa con ốm yếu này nhưng giết không được mà vứt cũng chẳng xong. Không ngờ lại có suy nghĩ thâm độc đến vậy, muốn mượn tay bệnh viện để gi3t chết nó!
Nếu bác sĩ và y tá muốn giết người thì đúng là thần không biết quỷ không hay, huống hồ là một con ma ốm sống dở chết dở thế kia.
Bà cũng chẳng ngu, nếu như ông La đã nhờ bà như vậy thì sẽ không để cho bà làm không công, nhưng lương tâm của bà còn đang giãy giụa chút hơi tàn: “Đứa bé đó cũng sắp bình phục rồi… Tôi… Tôi… Tôi không dễ làm.”
Ông La hỏi một cách trắng trợn: “Không có cách gì sao? Mấy kiểu sơ suất trong y khoa như tiêm nhầm, kê nhầm thuốc…”
Đổng Lệ Quân thông suốt nhưng vẫn chưa chịu nhả ra: “Nhỡ đâu tôi bị mất việc thì làm sao?”
Lời của bà không thể nói hết. Bởi vì ông La lấy ra một chiếc túi da sờn cũ, nó phồng lên và căng cứng.
Toàn bộ đều là tiền.
“Tiền mặt.” Ông ta nói: “Một trăm nghìn.”
Đổng Lệ Quân thật sự động lòng, chỗ này sắp bằng thu nhập một năm của bà hơn nữa người nhà còn không truy cứu, vậy thì còn ai biết đến việc này? Bỗng dưng vớ được một trăm nghìn!
Muốn giết La Hiểu Ninh thật sự rất đơn giản. Chức năng tim của cậu ta rất kém, chỉ cần tăng tốc độ khi truyền dịch thì trái tim yếu ớt đó chẳng mấy chốc sẽ suy tim mà chết.
Làm vậy thì dù khám nghiệm tử thi cũng không phát hiện ra vấn đề, bệnh nhân vốn đã gầy yếu, chết vì suy tim là hoàn toàn hợp lý.
Đối với việc ngày thường La Hiểu Ninh gọi bà là “dì Đổng” ngọt ngào thế nào, bắt chước bà chọc cười mọi người ra sao thì trong lòng Đổng Lệ Quân hoàn toàn không quan tâm. Có đáng yêu hơn nữa thì cũng là con của người ta, giờ người ta muốn dùng một trăm nghìn để mua mạng của cậu ta.
Sự tham lam cắn nuốt lương tâm của bà, bà cắn môi, một lúc lâu sau mới nói: “Một trăm nghìn quá ít, hơn nữa nếu ông trở mặt kiếm chuyện với bệnh viện thì tôi biết làm thế nào?”
Hai người cò kè mãi rốt cuộc đạt được thỏa thuận —— Ông La viết một tờ giấy nợ cho bà, bất ngờ là chữ ký không phải họ La mà lại là “Lư Thế Cương”.
Lư Thế Cương đưa chứng minh thư cho bà xem: “Thật ra nó là con nuôi của tôi. Tôi cũng đã tận tình tận nghĩa rồi.” Ông ta dặn y tá trưởng: “Trước hết đừng ra tay vội, xem xét tình hình đã. Khi nào thích hợp để ra tay thì tôi sẽ thông báo cho cô.”
Tờ giấy nợ một trăm hai mươi nghìn ấy đã mua đứt được lương tri của Đổng Lệ Quân.
Bà không dám cất giấy nợ ở ký túc xá mà luôn mang theo bên người, hiện tại đang nằm trong túi xách của bà.
Đổng Lệ Quân càng nghĩ càng sợ, bởi vì sau khi Lư Thế Cương nhờ bà giết người thì nghe đâu bên phía Khúc Giang xảy ra một vụ án mạng, người chết hình như là một ông chủ họ Lư. Bà nhớ lại câu nói cuối cùng của Lư Thế Cương: “Nếu một ngày nào đó tôi không còn nữa thì bà hãy đưa đứa bé này đi theo tôi.”
Không ngờ là Lư Thế Cương đã chết thật rồi, chuyện này làm cho bà sởn cả tóc gáy.
Tại sao đường lại xa như vậy chứ, bà co vai đi về phía trước, gót giày phát ra những tiếng loẹt quẹt dưới chân bà. Bà cứ cảm thấy Lư Thế Cương muốn tới tìm bà tính sổ, nghĩ đến đây thì bà chẳng còn dám quay đầu mà chỉ biết ôm túi tiến về phía trước.
Loáng thoáng bà nghe thấy tiếng bước chân —— Nhẹ như mèo, như ma, bước chân đó càng lúc càng gần. Đổng Lệ Quân không khỏi bước nhanh hơn nhưng bà nhanh thì âm thanh kia cũng nhanh, mà bà chậm thì tiếng bước chân đó cũng chậm theo.
Đổng Lệ Quân muốn dừng nhưng lại không dám dừng, bà thầm nghi ngờ hay là mình nghe nhầm, rồi bà cầu nguyện rằng mình nghe nhầm —— Tại sao ánh sáng của đèn đường lại tối đi?! Là cơn gió lạnh thấu xương từ khắp xung quanh thổi tới —— Chợt một âm thanh rờn rợn vang lên!
Là ve sầu bay đi.
Đổng Lệ Quân sợ đến mức ngây ra như phỗng, bà đột ngột quay đầu lại nhìn xung quanh —— Chẳng có gì cả, trong con ngõ nhỏ vào rạng sáng hai giờ vắng vẻ không một bóng người.
Bà không kiềm chế được cơn run rẩy rồi lại cảm thấy bản thân thật buồn cười, chỉ một con ve mà đã bị dọa thành như vậy.
“…”
Bà định quay người đi tiếp nhưng lại mơ hồ cảm thấy có chỗ nào đó không ổn lắm. Bà không dám quay đầu lại, giống như một con vật sắp bị làm thịt bà lờ mờ có trực giác phát hiện xung quanh mình có tình huống bất thường —— Đổng Lệ Quân từ từ, từ từ cúi đầu nhìn, nhìn đi nhìn lại, có điểm không hợp lý nhưng rốt cuộc là không hợp lý chỗ nào?
Bà ngơ ngác đếm cái bóng; một cái, hai cái.
Một cái, hai cái.
—— Hai cái?!!!!
Lần này thì toàn thân bà đều bị doạ cho tê rần, bởi vì quả thật dưới chân bà không chỉ có một cái bóng!
Có người đứng ở sau lưng bà!
—— Giống như con ve sầu, bà phát ra một tiếng kêu thảm thiết khàn đặc.
Bà không thể hét lên tiếng thứ hai vì bà đã bị dọa sợ hoàn toàn. Một bàn tay thon dài, mạnh mẽ nắm lấy cổ bà, Đổng Lệ Quân đảo mắt nhìn lên, vừa nhìn thấy thì sợ đến mức tê liệt.
Đối diện với bà là đôi mắt đen sâu thẳm, lạnh lẽo như băng của Lương Húc.
Lương Húc khẽ cụp mắt nhìn bà rồi hắn nhẹ nhàng khua con dao quân dụng trước mặt bà.
Ánh sáng bạc sắc nhọn lóe qua từ dưới lông mày bà, Đổng Lệ Quân bị dọa cho giàn giụa nước mắt nước mũi, trong tình trạng vô cùng hoảng sợ dây thanh quản của bà hoàn toàn mất khống chế, muốn phát ra một chút âm thanh cũng không được.
Lương Húc kéo bà đi như tha một con gà mái, kéo nhẹ một cái đã ra phía sau lùm cây.
Lương Húc trốn thoát khỏi núi Hồng Khánh —— Nói một cách nghiêm túc thì vốn cũng không thể coi là trốn.
Hôm đó hắn chạy xuống sườn núi khắp xung quanh đều là ánh đèn lục soát. Cảnh sát cho rằng hắn sẽ chui vào trong núi nhưng hắn lại quay về đường cũ đi thẳng xuống chân núi hướng tới Lâm Đồng.
Hắn gõ cửa một nhà dân trong núi rồi nói với họ mình là du khách bị mắc kẹt trên núi do mưa lớn.
—— Nếu như bạn là người tỉnh khác thì chắc chắn sẽ nghi ngờ câu nói này, nhưng nếu bạn là dân bản địa Trường An thì trái lại sẽ cảm thấy lời ấy có thể tin bảy tám phần.
Bởi vì núi Hồng Khánh không chỉ là Công viên rừng Quốc gia mà còn có tên là Thánh địa hẹn ch1ch. Thường xuyên có các cặp tình nhân đủ mọi thể loại lái xe lên núi tiến hành vận đ ộng tình yêu.
Lương Húc trông quá giống công tử bột, mặt đẹp cao ráo khỏe khoắn khó đảm bảo không khiến người khác liên tưởng lung tung —— Thanh niên đẹp trai thế này chạy lên núi còn có thể làm gì chứ? Cái đó đó! Sao còn lại có một mình? Không thống nhất được nên chia tay thôi! Sao không về nhà đi? Giận dỗi ấy mà!
Việc cho trí tưởng tượng bay xa thế này khó có thể kiểm soát. Dù sao trong cuộc sống chẳng ai muốn nghĩ theo hướng nguy hiểm, ngoại hình càng đẹp thì càng dễ khiến người ta thả lỏng cảnh giác.
Nhà dân đó là của một ông lão sống một mình, thật ra trước đó lực lượng cảnh sát đã đến thông báo rồi nhưng “nghe nói sơ lược” và “tận mắt nhìn thấy” là hai chuyện khác nhau. Ông lão vừa mở cửa ra thì bắt gặp đôi mắt đẹp che phủ bởi sương mù của Lương Húc, một lọn tóc ướt nhẹp rủ xuống trên trán hắn, gương mặt còn dính chút bùn đất.
“Làm phiền ông… Có thể cho cháu ở tạm một đêm không ạ?”
Dáng vẻ đó có phần mệt mỏi còn mang chút uất ức, giống như một hoàng tử gặp nạn.
Trong tâm lý của người thật thà thì tội phạm chắc hẳn sẽ có dáng vẻ dữ tợn, so sánh với cậu bé đẹp trai nhã nhặn trước mắt này thì thật sự không có chút liên hệ nào.
Lương Húc thấy ông do dự bèn nhẹ nhàng đưa điện thoại về phía ông: “Nếu không tiện thì cũng không sao ạ. Ông ơi, ông có thể cho cháu biết làm thế nào để ra ngoài không? Chức năng chỉ đường trên điện thoại của cháu hỏng mất rồi.”
Ông lão thấy hắn nhún nhường thì càng không thể nghi ngờ nên đã cho Lương Húc vào nhà.
Lương Đại Húc lặng lẽ ăn một bữa cơm tối rồi ngủ lại trong nhà dân. Vì để cảm ơn nên hắn đưa đồng hồ đeo tay cho ông lão ấy —— Ông lão khó xử bèn tìm cho hắn một bộ quần áo cũ sạch sẽ.
Các hộ lều trong núi khó có thể miêu tả hết những điểm nhếch nhác và khó khăn nhưng lòng người thì chất phác. Lương Húc vốn định nằm luôn dưới đất nhưng ông lão bảo hắn lên giường gạch ngủ nên hắn cũng ngoan ngoãn ngủ chung với ông lão.
Trong đêm tối hắn nhìn trần nhà dán đầy giấy báo của căn lều, cảm thấy nhiệt độ cơ thể của ông lão rất giống Lương Phong, thể trạng gầy yếu của đối phương thì khiến hắn nhớ đến La Hiểu Ninh.
Ông lão ngủ rất nhanh, cũng rất say, đã lâu ông không được ở gần nhiệt độ cơ thể của một người trẻ tuổi như vậy. Chợt khẽ khàng Lương Húc cảm nhận được ông nắm lấy tay mình.
Có lẽ hắn khiến ông nhớ tới người con trai đi làm xa, hay đứa cháu trai còn đang đi học.
—— Cuộc trốn chạy kỳ diệu, như thể ông trời muốn cho hắn chút dịu dàng, một không gian để thở và như để chứng minh trên thế gian này có sự lương thiện chân thật.
Bên ngoài cảnh sát lật tung mọi nơi để lục soát, còn Lương Húc thì ngủ say như chết trong căn nhà nhỏ tại chân núi.
Tiếng mưa đêm ngắt quãng lọt vào trong giấc mộng của hắn, như nước mắt nghẹn ngào làm cho giấc mộng ướt đẫm.
Lực lượng cảnh sát bố trí phòng thủ tại thôn Đinh Hồ và Lam Điền, bởi vì khu vực Ly Sơn là thắng cảnh du lịch nên không thể cứ phong tỏa mãi, hơn nữa theo quán tính mọi người cảm thấy Lâm Đồng chỉ có một con đường, dù như thế nào thì Lương Húc cũng sẽ không ngu ngốc trở về đường cũ.
Nhưng Lương Húc lại cứ muốn trở về đường cũ.
Hắn ở lại nhà dân trong núi ba ngày, có lẽ vì vẻ ngoài ngay thẳng và đẹp trai của hắn nên ông lão không có bất cứ nghi ngờ gì. Nán lại lâu không phải là cách, nếu bị cảnh sát phát hiện thì còn liên lụy đến người vô tội.
Sáng sớm ngày thứ tư hắn chào tạm biệt, ông lão ấy nhìn hắn rồi thở dài một hơi.
Ông hỏi hắn: “Cháu trai à, cháu cãi nhau với người nhà à?”
Lương Húc nhất thời nghẹn lời không thể nói dối thêm được nữa, bỗng nhiên hắn nóng bừng cả mặt.
Ông lão không hỏi thêm gì nữa, “Để ông đưa cháu vào nội thành cho,” ông nói, “Hiện tại không có xe đâu.”
—— Cứ thế hầu hết lực lượng cảnh sát đều tập trung ở phía Bá Kiều còn đương sự là Lương Húc thì thoải mái vui vẻ vào nội thành cùng chiếc xe bán rau.
Chuyện này giống y hệt vụ án Bạch Bảo Sơn năm đó, một chuyến đi ngang nhiên ngay trước mắt.
Hắn trở về, chẳng có chuyện gì khác mà chỉ muốn giải quyết sạch sẽ từng kẻ từng kẻ có tội —— Bắt đầu từ Đổng Lệ Quân, bởi vì tội lỗi của kẻ khác đều qua lời tố cáo hoặc là trong lòng hắn nghi ngờ, nhưng Đổng Lệ Quân là tội phạm giết người bị hắn bắt tận tay.
Hắn tận mắt nhìn thấy bà bước ra từ phòng bệnh, còn tốc độ truyền dịch thì đã bị chỉnh đến mức tối đa. Nếu không phải hắn tới đúng lúc thì La Hiểu Ninh sẽ chết ở trên giường bệnh vào ngày hôm đó.
Y tá Đổng run rẩy co rúm lại trong tay hắn, muốn mở miệng nói nhưng lại không thể phát ra âm thanh.
“Điều chỉnh tốc độ truyền dịch, cố tình dẫn tới suy tim. Bà muốn giết La Hiểu Ninh bằng cách đó đúng không?”
Đổng Lệ Quân không lên tiếng, bà hoảng sợ đến mức không dám lên tiếng.
“—— Nếu hôm đó tôi không tới thì cậu ấy cứ thế chết trong tay bà có đúng không?”
Giọng nói của hắn ôn hòa và bình tĩnh, lúc này nó khẽ khàng vang lên đằng sau tai, dưới cảnh đêm đầy sao vốn dĩ phải khiến xương cốt tê dại —— Nhưng y tá trưởng Đổng chỉ cảm thấy hồn vía lên mây.
“Đã cầm bao nhiêu tiền?”
Đột nhiên cảm giác mắc tiểu xông lên đầu Đổng Lệ Quân, bà muốn nói chuyện cũng muốn trả lời nhưng cổ họng hoàn toàn tê liệt, hàm răng và lưỡi chỉ biết run lên như thể chúng không còn là của mình.
Bà tự biết là sắp phải chết, muốn quỳ xuống cầu xin nhưng đầu gối cũng bị ma đoạt mất không nghe lời nữa.
Giờ phút này bà như một con rối, chỉ có thể há miệng kinh hãi rung rung đầu —— Đó có nghĩa là gật đầu —— Chỉ có một thứ có thể cứu bà, Đổng Lệ Quân nghĩ, mau lên nào! Tay mình làm sao thế này!
Nếu mình lấy được tờ giấy kia ra thì dù gì cậu ta cũng có thể tha mạng cho mình!
Sự sợ hãi và hối hận đan xen vào nhau cuồn cuộn trong lòng bà, nhưng bà lại không thể nhúc nhích.
Dường như Lương Húc không có kiên nhẫn để nói thêm bất cứ lời nào với bà, hắn không bố thí thêm thời gian cho bà nữa —— Đây là hung thủ đã có cả người và tang vật, bất kể tại sao bà giết người thì sự độc ác của bà cũng đã đủ để bà phải chết.
Một cách nhẹ nhàng Đổng Lệ Quân cảm nhận được một món đồ lạnh lẽo, sắc bén quét ngang qua cổ bà —— Thì ra chết đơn giản như vậy, còn chẳng đau bằng đâm kim truyền dịch số 7!
Mãi đến tận khi một luồng dịch ấm nóng tràn qua xương quai xanh của bà thì bà mới như tỉnh khỏi giấc mộng mà cảm thấy đau đớn. Đau quá, đau vô cùng, sinh con cũng không đau đến vậy, đó là cơn đau như tất cả lục phủ ngũ tạng bị xáo trộn khi mặt đất rung lắc.
Giống như một chiếc máy bơm, dòng dịch nóng ấy từ xương quai xanh bắn tóe lên rồi rơi xuống chảy đến ngực bà, thấm vào quần áo của bà vừa lạnh vừa nóng, không thể miêu tả được đó là cảm giác gì.
Bà biết rằng đó là máu.
Hết chương 48.