Trên người Phòng Linh Xu có vết thương nên không thể chạy nhanh mà chỉ có thể chạy chầm chậm. Từ xa cậu đã nhìn thấy Phòng Chính Quân đang đứng chờ ở cửa, sắc mặt của Phòng Chính Quân xấu vô cùng, không chỉ sốt ruột mà còn có vẻ quái lạ.
“Khẩu cung của Phùng Thúy Anh có bất ngờ, tình huống rất kỳ quái.” Vừa mới thấy mặt thì ông đã nói như vậy.
Phùng Thúy Anh chính là bà nội của La Hiểu Ninh.
“Mọi người kiểm tra hộ tịch của bà ta thì biết bố của La Hiểu Ninh đã chết được khoảng mười năm.”
Phòng Linh Xu vốn tưởng là giám định của La Hiểu Ninh có vấn đề gì, hoàn toàn không ngờ sẽ là chuyện này. Lời nói vừa dứt thì cậu và Kevin đều ngẩn người.
“… Khẳng định không có nhầm lẫn?”
“Bố cũng hy vọng là nhầm lẫn.” Phòng Chính Quân cũng không thể hiểu được: “Tối hôm qua triệu tập Phùng Thúy Anh cả đêm, mặt khác thì cử người đi liên hệ với bên Cục Dân chính, kể cả Ban Dân chính địa phương của huyện Kim Xuyên cũng đã liên lạc. Sau khi kiểm tra thì kết quả là —— Con trai của Phùng Thúy Anh, La Quế Song, cũng chính là bố của La Hiểu Ninh đúng là đã chết mười ba năm trước rồi.”
Mười ba năm trước, cũng có nghĩa là trước khi xảy ra vụ án A Lăng của gia đình Lương Húc thì bố của La Hiểu Ninh đã được xác nhận tử vong.
“Nguyên nhân cái chết thì sao?!”
“Nghe nói là chết đuối. Thời gian quá gấp nên bọn bố đã nhờ cảnh sát Kim Xuyên đến hỏi thăm hai hộ dân địa phương. Nghe đâu bố cậu ta từng đi làm công, sau khi làm công về thì hơi bị điên, cuối cùng thì trượt chân rơi xuống nước.”
“Năm ấy tuy bố đã rời khỏi Kim Xuyên nhưng hình như cũng có ấn tượng.” Vẻ mặt Phòng Chính Quân trở nên rối rắm: “Không nghe nói có sai trái gì trong chuyện này, cũng không nghĩ là người chết đó sẽ dính líu đến vụ án Kim Xuyên.”
Ở một vùng hẻo lánh nghèo khó chết một người điên, khi đó chuyện này cũng không gây ra bất cứ sự xôn xao nào.
“Chỉ có một vài lời truyền miệng mê tín nói là phong thuỷ của thôn Sa Trường không tốt nên liên tiếp có người chết, người dân đồn nhau là có ác quỷ quấy phá.”
Những lời truyền miệng này chẳng mấy chốc đã bị cảnh sát ngăn lại, sau đó dần dần cũng không còn ai nhắc đến nữa.
Mây mỏng che khuất ánh nắng mặt trời, bóng mây lọt vào trong phòng bệnh —— Bỗng dưng trong căn phòng dâng lên một luồng âm khí lạnh lẽo.
Lư Thế Cương trước khi chết khai nhận hung thủ của vụ án Kim Xuyên chính là bố của La Hiểu Ninh, nhưng bố của La Hiểu Ninh đã chết mười ba năm.
Vậy thì trong khoảng thời gian mười ba năm này, những mạng người bao gồm cả nhà Trương Tiểu Binh là do ai giết hại đây?
—— Chẳng lẽ là hồn ma giết người sao?
Gây án một mình, giết người tuyệt hậu, chuyện này quả thật rất giống ác quỷ.
Mọi người bèn liên tưởng tới trạng thái sợ hãi của Lư Thế Cương trước khi chết, đối mặt với lưỡi dao của Lương Húc thì trái lại ông ta càng sợ một sát thủ trong bóng tối khác —— Thật sự rất giống ma, bằng không ai có thể giám thị Lư Thế Cương chặt chẽ đến vậy, có thể khiến Lư Thế Cương tin chắc “nói ra sự thật sẽ bị diệt khẩu”?
Ba người đều im lặng nhìn nhau, nhất thời Phòng Linh Xu không biết nên khóc hay nên cười —— Thật sự Lương Húc không nên chạy mất, hắn nên đứng ở đây cùng nghe tin tức sởn cả tóc gáy này. Hắn liều sống liều chết để chạy trốn và giờ phải trả thù ma quỷ.
Quả thật không biết nên lo cho hung thủ, hay nên lo cho Lương Húc.
Phòng Linh Xu đứng dậy rồi đảo quanh trong phòng bệnh, cậu hỏi: “Lời khai của Phùng Thúy Anh thế nào ạ?”
“Phùng Thúy Anh khai quan hệ của bà ta và con dâu không tốt, hơn nữa từ khi có La Hiểu Ninh thì sức khỏe của mẹ cậu ta rất kém không thể lao động được, còn bố thì bị bệnh tâm thần. Vì vậy bà ta có cảm xúc mâu thuẫn với cháu trai.”
Giống như cha mẹ Trương Tiểu Binh, người nhà của La Hiểu Ninh cũng cho là mình đã sinh ra một kẻ xui xẻo.
Phùng Thúy Anh dùng lý do này để giải thích cho hành vi ngược đãi La Hiểu Ninh của mình, tại Cục Công an bà ta tỏ ra vô cùng oan ức: “Tôi chỉ véo nó mấy lần, cũng đâu có bỏ đói nó. Không phải nó vẫn sống rất tốt đấy sao?”
Hình như cũng hợp lý.
Suy nghĩ xoay vòng trong đầu Phòng Linh Xu không ngừng —— Sau khi cậu bị thương thì để lại di chứng thường xuyên đau đầu, buồn nôn bởi vậy buổi trưa cũng không ăn uống đúng giờ. Hiện tại đứng tập trung suy nghĩ thì một cơn đau đầu dữ dội như gai đâm ập tới.
Phòng Chính Quân và Trâu Dung Trạch đều trông thấy cậu lảo đà lảo đảo, Phòng Chính Quân vội vàng nói: “Con nằm xuống! Con nằm xuống!”
Trâu Dung Trạch không đợi ông nói thêm đã bế Phòng Linh Xu đặt lên giường.
“Con không sao.” Phòng Linh Xu đặt đầu xuống gối rồi trợn mắt: “Ôi trời hai người đừng làm như con là phụ nữ có thai có được không?”
Phòng Chính Quân chỉ biết nổi giận với con rể: “Buổi trưa nó chưa ăn cơm?”
Câu hỏi này như thể một cú giẫm vào chân, Kevin xấu hổ nói: “Chúng cháu đang chuẩn bị đi ăn.”
Ban nãy hai người họ đã ăn chút đồ nhẹ trong phòng bệnh với La Hiểu Ninh, La Hiểu Ninh không nuốt trôi, Phòng Linh Xu nhìn cậu ta lại càng không muốn ăn, bởi vậy Mr. Trâu cũng chỉ ăn vài miếng qua loa.
Chuyện này khó có thể nói rõ trong vài ba câu với Phòng Chính Quân, Phòng Chính Quân không quan tâm những chuyện đó, ông đau lòng:
“Một giờ rồi! Một giờ mới ăn cơm! Cậu định cho nó chết đói đấy à?!”
Phòng Linh Xu xoay qua xoay lại trên giường: “Bố của con ơi, bố có thể đừng làm ầm lên được không. Làm đầu con đau quá.”
Không chăm sóc tốt cho cục cưng nên Mr. Trâu tự biết đuối lý, Mr. Trâu đánh bài chuồn: “Để cháu xuống nhà ăn mua ít thức ăn.”
Còn lại nơi này Phòng Chính Quân trừng Phòng Linh Xu: “Con định sống với người như thế cả đời?”
Phòng Linh Xu cảm thấy bất ngờ: “Uầy, bố, bố đồng ý cho con sống cả đời với anh ấy?”
Phòng Chính Quân tự làm mình nghẹn: “Ý bố là người như thế sao có thể sống cùng cả đời? Không biết cách chăm sóc con, còn vô tư! Con thế này bảo bố phải ăn nói với mẹ con thế nào?”
Bố nói gì vậy, người ta là cậu ấm mỗi ngày được cơm bưng nước rót, có thể ăn nói nhỏ nhẹ với con trai bố là tốt lắm rồi. Phòng Linh Xu nghĩ thầm đấy là bố chưa được thấy lúc anh ấy ở Mỹ, ở nhà có người giúp việc, ở đơn vị thì ăn hamburger. Mr. Trâu là cậu ấm không chú ý đến những điều nhỏ nhặt trong sinh hoạt, muốn anh chăm sóc người khác vậy thì chỉ có thể bằng tấm lòng chứ không thể yêu cầu quá khắt khe.
Huống hồ đàn ông đàn ang như Phòng Linh Xu cũng không cần người ta nâng niu trong lòng bàn tay.
Cậu nằm trên giường cãi ngang: “Nhưng mà con thích anh ấy.”
—— Thích cái tính cách đó của Kevin. Nếu như anh cả ngày cứ lải nhải mấy chuyện ăn uống nghỉ ngơi vặt vãnh thì chỉ sợ Phòng Linh Xu lại thấy phiền ấy chứ!
“Sao con lại thế hả? Bố đã mặc kệ chuyện cậu ta là đàn ông rồi nhưng quan trọng là cậu ta không biết quan tâm. Không biết quan tâm hiểu chưa?”
Phòng Linh Xu né tránh tranh cãi, cậu chôn mặt vào trong chăn: “Đội trưởng Phòng à, lúc đang thảo luận về vụ án thì đừng xen chuyện gia đình vào. Hơn nữa bố còn lẫn lộn tình cảm cá nhân, rất không công bằng.”
Phòng Chính Quân túm lấy cậu chịu thua: “Được rồi, con chui ra đi! Ngạt thở bây giờ!”
Phòng Linh Xu vẫn vùi mặt vào trong chăn: “Con thấy hình như bố chẳng sốt ruột chút nào.”
Phòng Chính Quân im lặng trong chốc lát rồi một lúc sau ông cười với vẻ thê lương: “Bố cũng đang thử xem thái độ của con. Nếu con không sốt ruột thì bố biết chắc chắn con đã có ý định, còn nếu con sốt ruột thì còn thảnh thơi mà nói chuyện riêng tư với bố được à?”
Thật sự là hiểu con trai nhất không ai khác ngoài cha, Phòng Linh Xu cười hì hì ló mặt ra.
Phòng Chính Quân chán nản ngồi trong bóng râm, nhìn cậu con trai nhỏ với ánh mắt cầu khẩn.
Ông thật sự bất lực.
Trong một thoáng Phòng Linh Xu cảm nhận được Phòng Chính Quân đã già thật rồi. Có lẽ trời sinh ông cũng không hợp với việc điều tra phá án, Phòng Linh Xu nghĩ, mười lăm năm qua ông chỉ dựa vào sự kiên trì và lương tâm.
Bảo vệ người vô tội, trừng trị kẻ có tội; bảo vệ cái thiện, trừng phạt cái ác.
Giống như ông, chắc hẳn Trần Quốc Hoa và Lý Thành Lập đều nghĩ như vậy. Trước đây họ đều là quân nhân, là những chiến sĩ được chuẩn bị cho chiến tranh, gần ba mươi tuổi mới chuyển sang làm cảnh sát hình sự theo yêu cầu của chính phủ.
Nhìn từ ngoại hình thì họ phù hợp với tiêu chuẩn mà mọi người áp cho cái nghề “Cảnh sát” này: Dũng cảm, cường tráng, nghiêm túc lại cẩn thận.
—— Đó là một sự hiểu lầm. Hình tượng này là của người chiến sĩ chứ không phải người làm công việc trinh sát hình sự.
Họ không được sinh ra với trực giác và sự nhạy bén, thiếu óc tưởng tượng và logic cần có của một thiên tài điều tra tội phạm, cũng thiếu hụt tri thức cơ sở. Họ phá án giống như chiến đấu, là một kiểu chống cự và phòng thủ, nơi nào có tình hình quân địch thì tới nơi đó.
Còn trinh sát hình sự chân chính thì phải xâm lược, đánh địch trước khi địch ra tay, mưu tính tâm tư của đối phương một cách giảo hoạt.
Thật ra đây là một trải nghiệm rất dày vò, bởi vì anh không thể làm nhưng anh nhất định phải làm.
Bởi vì quần chúng đang đợi anh.
Anh không thể nói “Không làm được”, bởi vì anh không làm thì ai làm đây?
Phòng Linh Xu biết bố cậu chưa bao giờ sợ chết, luôn dũng cảm đối đầu với tội ác. Biết bao nhiêu năm qua, từ Kim Xuyên đến Chi Xuyên, từ Chi Xuyên lại đến Trường An. Những tội ác bạo lực ông đã phải đối mặt không phải là ít, những tranh chấp và mâu thuẫn từng trải qua lại càng không thể đếm xuể.
Những khi đi bắt giữ tội phạm ông luôn xông lên tiền tuyến; trộm cắp, xã hội đen, phần tử tà giáo bạo động… gậy và dao của bọn họ đã để lại trên người Phòng Chính Quân rất nhiều vết sẹo không bao giờ có thể xóa được.
Đối với Phòng Chính Quân thì chúng đều là huân chương, huân chương được đeo vì hòa bình. Không sợ dao và súng xông tới trước mặt, điều đáng sợ là những mối nguy hiểm dạo chơi trong bóng tối.
Những người cảnh sát già ấy thật sự hy vọng hung thủ của vụ án Kim Xuyên có thể ra mặt đánh một trận —— Giấu đầu hở đuôi chỉ là hành vi của bọn chuột nhắt. Gã cứ ẩn nấp rồi ẩn nấp, không biết tại sao gã lại giết người, cũng không biết rốt cuộc gã ở đâu.
Sự bất lực ấy tựa như sự bất lực khi sư tử đối mặt với rắn độc; không có sự thách đấu, chỉ có đánh lén.
Phòng Linh Xu hơi ngồi dậy đưa nước trái cây ở đầu giường cho bố cậu: “Bố, uống nước đi.”
Phòng Chính Quân nhận chai nước trái cây rồi cố gắng nở một cười thoải mái.
“Bố già rồi, thật sự không dùng được nữa.” Ông nói: “Con đã ốm thế rồi mà mấy chuyện này bố còn phải làm phiền con.”
“Đừng nói vậy.” Phòng Linh Xu đẩy ông: “Việc con phải làm.”
Trong mười lăm năm Phòng Chính Quân dần dần học cách đoán tâm tư của tội phạm, tình tiết vụ án và kẻ thủ ác tựa như người thuần hóa động vật trong đoàn xiếc thú đã huấn luyện ông từ sư tử trở thành một con mèo lớn, học được cách lần theo quả cầu len của vụ án.
Từ nhỏ đến lớn Phòng Linh Xu nhìn ông gian nan tôi luyện trong vụ án từng chút từng chút, xót xa hiểu được sự độc ác của lòng người cũng hiểu được sự bất đắc dĩ của người lương thiện.
Đó là lí do mà đất nước Cộng hòa cần dòng máu trẻ, Phòng Linh Xu nghĩ, trước đây bản thân căm tức vì làm con trai của ông nhưng bây giờ ngẫm lại thì có lẽ ý trời là vậy.
Sinh ra để chiến đấu vì điều này, sư tử không làm được thì sinh một con cáo đi!
Không cần giống cha, chỉ cần giống ở lòng chính nghĩa.
“Bố, bố tin hung thủ là ma?”
“Người của Đảng Cộng sản kiên quyết không mê tín. Trên thế giới không có ma quỷ.”
“Bố của con sáng suốt, nhưng liệu có người giả ma giả quỷ hay không thì khó nói.” Phòng Linh Xu lăn một vòng trên giường: “Gia đình La Quế Song và gia đình Lư Thế Cương, hai nhà này trước đây ở thôn Sa Trường có quan hệ thế nào?”
“Rất bình thường. Mọi người từng thắc mắc về vấn đề này và cũng đã nhờ cảnh sát Kim Xuyên chứng thực giúp.” Phòng Chính Quân trả lời trôi chảy: “Quan hệ giữa hai gia đình này không tệ nhưng không thể nói là tốt. Chỉ từng đi làm công cùng nhau, sau khi làm công về thì quan hệ vẫn luôn không xa không gần.”
“Bà ta nói dối. Nếu là như thế thì tại sao Lư Thế Cương lại muốn giúp đỡ La Hiểu Ninh?”
Phòng Chính Quân thở dài: “Bố cũng hỏi như vậy và Phùng Thúy Anh nói Lư Thế Cương có quan hệ không được trong sáng lắm với con dâu bà ta, tự chủ động muốn nuôi La Hiểu Ninh. Cũng vì chuyện này mà Phùng Thúy Anh càng nghi ngờ con dâu bà ta.”
Sự nghi ngờ và nhục mạ của bà ta không thể kéo dài quá lâu bởi vì bệnh phụ khoa nhiều năm khó chữa, sau khi La Quế Song chết đuối thì một năm sau vợ gã cũng ốm chết ở trạm y tế huyện.
“Lúc đó người trả tiền thuốc men và chi phí mai táng cũng là Lư Thế Cương.”
Chuyện này nghe qua thì có vẻ rất mờ ám nhưng Lương Húc đã xác nhận con dâu nhà họ La trong sạch, cô và Lư Thế Cương quả thật không có quan hệ bất chính.
“Thật ra những chuyện không rõ ràng liên quan đến hai nhà Lư và La thì mười mấy năm trước ở Kim Xuyên bố đã từng sắp xếp kiểm tra. Mọi mối quan hệ có qua lại với Lư Thế Cương bố đều tìm hiểu một lượt. Ông ta là một kẻ rất nhát gan, cũng vì ông ta nhát gan trung hậu nên đa phần người trong thôn đều có quan hệ không tệ với ông ta. Đó cũng là lí do vì sao ông ta được tiến cử làm người cầm đầu nhóm phản đối giải tỏa.”
Năm đó thôn Sa Trường phản đối giải tỏa bằng bạo lực, người cầm đầu là Lư Thế Cương cũng không phải là Trương Giác hay Hoàng Sào mà ông ta là giun xéo lắm cũng quằn. Lợi thế của Lư Thế Cương là có chút văn hóa, biết viết biết tính toán cho nên tất cả mọi người đồng ý tin tưởng ông ta.
(*)Trương Giác và Hoàng Sào là những người từng phát động khởi nghĩa chống lại triều đình.
Vấn đề giữa nhà ông ta và La Quế Song cũng không có nhiều lời dèm pha bởi vì ngày thường Lư Thế Cương cũng có quan hệ không tệ với các hương thân, ai giúp được thì ông ta đều ra tay giúp đỡ.
“Bố từng nghi ngờ La Quế Song nhưng thật sự không có ai trong gia đình gã có thể hợp tác gây án, La Quế Song bị điên thật, vợ gã thì ốm yếu đến mức thở không ra hơi. Khi bọn bố đi điều tra thì thôn dân cũng rất khó chịu.”
Có thể hiểu được cảm giác của thôn dân, cảnh sát muốn bắt tội phạm giết người nhưng lại chỉ chọn những quả hồng mềm, điều tra một hộ gia đình nghèo khó không già cả thì cũng bệnh tật.
“Lúc đó tình trạng của La Hiểu Ninh thế nào?”
“Đã bị bệnh vốn không ở nhà.” Quá lâu rồi, Phòng Chính Quân cau mày: “Hôm qua bố cũng hỏi phía Kim Xuyên qua điện thoại, họ nói La Hiểu Ninh tự ngã bị thương, tiền đưa đi khám là do người dân trong thôn đóng góp lại, còn sau đó tại sao Lư Thế Cương lại chi trả tiền thuốc thang cho cậu ta thì thôn dân đều không thể giải thích rõ.”
Ông ngẩng đầu lên: “Ít nhất trong khoảng thời gian bố ở Chi Xuyên thì cũng không phát hiện Lư Thế Cương cho nhà họ La bao nhiêu tiền.”
Mr. Trâu cũng đã quay về, anh không quấy rầy cuộc trò chuyện của Phòng Chính Quân mà yên lặng đặt phần cơm trưa xuống.
Phòng Linh Xu không lên tiếng, cậu như con cua đồng nằm ngang ở đầu giường, hai mắt nhìn vào khoảng không gọi Trâu Khải Văn: “Cho em cái kính…”
Nói xong cậu bèn nhìn Phòng Chính Quân: “Bố, vừa rồi bố nói Lư Thế Cương và La Quế Song từng đi làm công, bọn họ làm công ở đâu?”
“Đồn điền thuốc lá ở Vân Nam.” Phòng Chính Quân nói: “Mười năm trước bố tự mình đi Vân Nam điều tra, con cũng biết đấy hơn một tháng bố không về nhà. Quả thật làm công ở đó có thể kiếm tiền, nhưng bây giờ việc quản lý thắt chặt hơn nên rất nhiều đồn điền tư nhân đã đóng cửa.”
“Mọi người đã điều tra bảo vệ ở Hoa viên Thúy Vi chưa?”
“Điều tra rồi. Không có người chân thọt như con nói, ai cũng rất khỏe mạnh.” Phòng Chính Quân giờ mới nhớ tới chuyện này, ông lấy ra một xấp ảnh từ chiếc cặp da bong tróc: “Con xem qua xem có người con nói đấy không.”
Kevin đưa kính qua, Phòng Linh Xu đeo kính vào rồi xem lần lượt từng bức ảnh.
Quả thật không có. Vậy thì người bảo vệ đột nhiên xuất hiện vào ngày hỏi thăm tin tức đó là ai?!
Mẹ kiếp chẳng lẽ là ma à?!
Hai mắt Phòng Linh Xu lại dại ra, cậu cầm chặt xấp ảnh quỳ trên giường lẩm bà lẩm bẩm.
Thằng nhóc này mỗi khi suy nghĩ chuyện gì đó thì giống như mèo con đang nặn sữa vậy.
“Có phải Lư Thế Cương nói dối không?” Phòng Chính Quân nói: “Ông ta muốn che giấu hung thủ nên nói ra một người vốn không tồn tại.”
“Nếu như Lư Thế Cương thật sự có âm mưu đó thì ông ta không nên ngu đến mức dùng La Hiểu Ninh để khiến Lương Húc tức giận.” Phòng Linh Xu nói với vẻ bình tĩnh: “Chắc chắn lời của ông ta là thật.”
“Có thể đảo ngược lại logic này, nghĩa là người chết mười ba năm trước cũng không phải là cha ruột của La.” Kevin tiếp lời: “Lư có thể giả mạo làm cha của La thì người khác cũng có thể làm tương tự.”
Treo đầu dê bán thịt chó, mạo danh thế thân, chuyện như vậy có lần một thì sẽ có lần hai.
“Bố của La Hiểu Ninh là hung thủ và chắc chắn gã còn sống —— Về phần La Quế Song đã chết trong hộ khẩu thì e rằng chỉ là kẻ chết thay!” Phòng Linh Xu vọt ra khỏi chăn: “Bố, nếu bố khăng khăng tìm chứng cứ thì có thể đào mộ của ‘La Quế Song’ đó. Nếu hài cốt của ông ta vẫn còn thì DNA của ông ta nhất định không trùng khớp với La Hiểu Ninh.”
Không thể hiểu được, cho dù La Quế Song đã chết là kẻ chết thay vậy thì tại sao hung thủ lại lựa chọn trộm long tráo phượng ngay từ mười ba năm trước? Lẽ nào gã có thể đoán trước tương lai nên lập kế kim thiền thoát xác cho mình từ sớm?
Hung thủ vẫn ở trong bóng tối, hiện tại gã họ gì tên gì hoàn toàn không biết, gã đang ở đâu cũng hoàn toàn không có manh mối. Nơi có thể tìm hiểu nguồn cơn duy nhất chỉ còn chỗ của Lư Thế Cương.
Phòng Linh Xu nhanh nhẹn xuống giường rồi đứng nghiêm trước mặt Phòng Chính Quân: “Đội trưởng Phòng, tôi xin được phê chuẩn cho tôi xuất viện. Tôi muốn tới Hoa viên Thúy Vi khám xét hiện trường một lần nữa cùng Trâu Khải Văn.”
Cậu bỏ kính ra: “Ngay bây giờ!”
“… Khám xét nhà của Lư Thế Cương?”
“Đúng. Con người Lư Thế Cương cẩn thận, tính tình lại vô cùng hèn nhát.” Phòng Linh Xu gật đầu: “Trước khi chết ông ta từng nói với Lương Húc nếu nói ra sự thật thì sẽ bị giết người diệt khẩu —— Con tin một người cẩn thận như Lư Thế Cương nhất định sẽ để lại một đường lui cho mình.”
Cậu nhìn về phía Phòng Chính Quân: “Trước đó khám xét không có kết quả là vì chúng ta nhìn hiện trường trong tâm lý đó là của nạn nhân. Chắc chắn trong nhà, trong công ty của Lư Thế Cương còn cất giấu chứng cứ gì đó. Ông ta luôn chịu sự uy hiếp của hung thủ thật sự, sẽ không để cho bản thân chết trong im lặng.”
Phòng Chính Quân không ngăn cản: “Vậy bố đi với hai đứa.”
“Không cần ạ.” Phòng Linh Xu ra hiệu với Trâu Khải Văn: “Con đã nhờ Kevin phác họa lại dáng dấp của người bảo vệ ở Hoa viên Thúy Vi, bớt chút việc cho bộ phận kỹ thuật. Anh ấy phụ trách lập hồ sơ tội phạm ở FBI, người chưa từng gặp anh ấy cũng có thể vẽ ra. Con tận mắt nhìn thấy, không khác ảnh chụp là mấy.”
Kevin đưa tranh phác họa cho Phòng Chính Quân, Phòng Linh Xu nói: “Bố, giờ trước hết đừng lo về La Hiểu Ninh và người bố đã chết của cậu ta, cứ tìm cho ra người này, con không tin có ảnh mà gã còn che giấu mãi được. Nhà của Lư Thế Cương thì con và Kevin đi là được, hai bọn con nói năng không được đứng đắn lắm, nhiều người lại khó giao tiếp.”
Phòng Chính Quân ngồi cách rất gần, nhìn gương mặt non nớt của con trai ông mặt mày toát lên sự thông minh, chẳng biết tại sao ông lại cảm thấy con trai như vậy thật xa vời.
Bỏ mình lại ở phía sau.
Là một người cha, là một người đi trước chỉ hy vọng nó chạy xa hơn chút nữa và sẽ bắt hết một lượt tất cả những gì mà mình đuổi không kịp, bắt không được.
Im lặng trong chốc lát, ông dặn hai người trẻ tuổi: “Bố nghe theo con, bố sẽ để Đặng Vân Phi đưa hai đứa đi, cậu ta có chìa khóa —— Bố sẽ nhờ cậu ta lái một chiếc xe tốt đến. Tiểu Trâu, trên đường chăm sóc cho nó, đừng để xóc nảy.”
Hết chương 38.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT