—— Đó là một buổi chiều mùa xuân ấm áp và ẩm ướt, phòng bệnh của La Hiểu Ninh nằm ở hướng bắc, ánh mặt trời rọi vào từ cửa sổ phía bắc khiến cho tất cả mọi thứ trong căn phòng đổ những chiếc bóng dài u tối tựa lụa mỏng.

Những chú chim mùa xuân không ngừng bay lên dàn máy nóng điều hòa bên ngoài cửa sổ, chúng tụ tập cùng nhau trò chuyện tán gẫu. Đây là đám chim non năm nay mới ra khỏi tổ, khó khăn lắm cánh mới đủ dài đã đánh bạo bay lên tầng sáu rồi hợp thành bầy không chịu xuống nữa. Đang vào tháng tư nên máy điều hòa còn chưa mở, nơi này trở thành khoảng sân cho chim sẻ và chim chìa vôi trắng dạo chơi —— Cũng có cả chim én, bạc má lớn và vành khuyên Nhật Bản. Những loài chim này bay ra từ dãy núi Lâm Đồng rồi được thuần hóa trong bệnh viện.

Có mấy chú chim liều lĩnh nhìn thấy cửa sổ mở, trên chiếc bàn dài cạnh cửa sổ bày rải rác trái cây thì muốn bay vào ăn vụng. Khi Lương Húc bước tới thì lũ chim hoảng sợ kêu loạn rồi loạng choạng xông ra ngoài.

Lương Húc đóng cửa ra vào và cửa sổ lại, một đám chìa vôi trắng ở bên ngoài ngó dáo dác giống như biết trong phòng sắp mở hội nghị bí mật.

Chim sẻ còn to gan hơn, dứt khoát đậu ngay lên bậu cửa sổ chật hẹp.

Lương Húc cảm thấy đóng cửa sổ thì bí bách quá, hắn suy nghĩ trong chốc lát rồi lại mở cửa sổ ra.

Toàn bộ đám chim hoang đều hoảng sợ tản đi rồi lượn vòng trên không trung một cách mất trật tự —— Và khi đáp xuống chúng lặng lẽ trốn ở bên cửa sổ.

Trời đã về chiều, hắn yên lặng dẫn La Hiểu Ninh dạo quanh trong vườn hoa. Thường ngày vào giờ này Lương Húc hẳn nên về nhà nhưng hiện tại hắn đưa La Hiểu Ninh về phòng bệnh rồi đóng cửa lại, hắn đã quyết tâm nói ra hết sự thật.

Dù La Hiểu Ninh có ngu xuẩn đến đâu cũng nhận ra hắn có tâm sự, vì vậy vừa đóng cửa lại đã hỏi ngay: “Anh ơi, sao vậy ạ?”

Lương Húc đặt cậu lên giường, bản thân cũng ngồi xuống sát cạnh cậu.

“Hiểu Ninh à, anh muốn kể chuyện của anh cho em nghe. Những chuyện này sẽ là bí mật của chúng ta, được không?”

La Hiểu Ninh vừa như hiểu vừa như không hiểu gật gật đầu.

“Nhưng em phải hứa với anh không nói chuyện này cho bất cứ ai.”

Điều này thì La Hiểu Ninh đồng ý rất dứt khoát, cậu gật mạnh đầu: “Em sẽ giữ kín bí mật, tuyệt đối không nói!”

Những gì họ nói với nhau là về một câu chuyện xưa cũ đáng sợ. Khi Lương Húc nói tới chúng thì theo bản năng cơ thể trở nên cứng ngắc, hắn nắm chặt tay La Hiểu Ninh nói ra tất cả tâm sự trong mười hai năm một cách ngắt quãng và khó khăn.

Lời mở đầu của hắn bắt đầu bằng một kết cục tàn khốc: “Người bố bây giờ của anh chỉ là bố nuôi, bố mẹ ruột của anh đã bị người ta giết mười hai năm trước  —— “

Hắn nhìn về phía La Hiểu Ninh: “Anh giống như em, lúc đó cũng ở huyện Kim Xuyên, thôn A Lăng ngay bên cạnh.”

Mới đầu La Hiểu Ninh nghe thấy thì sợ hãi nhưng sau đó thì trở nên chết lặng.

Cuối cùng hai người chỉ biết trầm mặc.

—— Quay ngược thời gian về lại mấy ngày trước, đó là thời điểm mùa xuân lại về. Mùa xuân ở Trường An là mùa xuân của thành thị trên đất liền, nó đến nhanh chóng lại dồi dào, mùa xuân ở Quan Trung ngắn ngủi nhưng nồng nàn, ý xuân ấy đến từ biển cả, đến từ Giang Nam. Cảnh sắc Giang Nam cùng với phồn hoa của biển cả khiến mùa xuân nán lại lâu thật lâu, gió xuân trù trừ nơi Lạc Dương, vòng quanh tại Tam Quan, nó ở Đông Nam sẵn sàng tiến quân chỉ chờ một tin tức.

Mùa xuân trên đất Tần mang theo binh đao, nó đến đầy uy phong lẫy lừng.

(*)Tần là tên gọi khác của tỉnh Thiểm Tây, Trung Quốc.

Như thể chỉ trong một đêm gió xuân đẩy mở Đồng Quan, thuỷ triều hoa tựa thiên quân vạn mã lao về phía đồng bằng Quan Trung đạp vỡ lớp áo giáp băng giá còn sót lại từ cuối đông. Xuân đến từ trong đất trời, chỉ trong thoáng chốc băng vỡ, tuyết tan, dòng suối xuân trào ra từ đất và đàn nhạn bay về khắp trời.

Tại Trường An giữa tiết xuân nồng nàn, cuộc sống của mọi người cũng giống như hành quân không ngừng không nghỉ vì muốn quý trọng ngày xuân ngắn ngủi lại rực rỡ này.

Chẳng chút hồi hộp Lương Húc vượt qua kỳ thi nghiên cứu sinh của trường đại học. Cuộc sống trở nên suôn sẻ thật sự như dệt hoa trên gấm, mùa xuân của năm ấy cũng là dệt hoa trên gấm, hoa cỏ mùa xuân ở Tần Đô đâm chồi rực rỡ hơn bao giờ hết.

Nhập học phải đợi đến mùa thu nhưng chuyên ngành của hắn thì phải tới phòng thí nghiệm trước. Vào tháng tư Lương Húc đã hoàn thành tất cả các thủ tục bàn giao, khi quay về Bệnh viện Tần Đô thì gửi quà cảm ơn cho hai vị chuyên gia.

Hắn dẫn La Hiểu Ninh đi tản bộ ở vườn hoa dưới tầng, bản thân mình thì ngồi trên ghế nghỉ còn La Hiểu Ninh thì vừa chơi trong sân cỏ vừa cười khúc khích. Lương Húc nhìn cậu thì có cảm giác như đang dắt chó con đi dạo.

Hiểu Ninh cười lên rất hợp, tuy rằng hơi ngốc nghếch nhưng vô cùng đáng yêu. Lương Húc thích tiếng cười của cậu, trong trẻo như chuông bạc mỏng, ngọt đến mức động lòng người, là sự ngây thơ khiến cho người ta không thể nảy sinh cảm giác xa cách. Dù cho cười lớn tiếng cũng không làm người khác thấy ồn ào bởi vì bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy đứa trẻ này sinh ra hẳn phải nên cười thật nhiều, đó là khúc nhạc nền tuyệt vời nhất của cuộc sống.

Lương Húc duỗi người vươn vai rồi nghĩ thầm vậy là coi như đã chấm dứt một mối bận tâm.

—— Chấm dứt. Khoảnh khắc trong đầu hắn nảy lên hai chữ này thì chính bản thân hắn cũng hoảng hốt, bởi vì hai chữ “chấm dứt” chỉ đang nói đến kỳ thi nghiên cứu sinh.

Mục tiêu của cuộc đời hắn bắt đầu trở nên vô cùng rõ ràng, không phải báo thù cũng chẳng phải chờ chết mà là kiên định bước về phía trước. Năm năm sau, mười năm sau hắn đều đã xác định rõ kế hoạch —— Lần thi này hắn có thành tích rất tốt đạt được học bổng toàn phần, đầu tiên phải mua chút gì đó cho Lương Phong. Học xong thạc sĩ là có thể đi làm, sau đó học tiến sĩ tại chức như vậy là có thể tăng thêm một khoản thu nhập trong gia đình. Lương Phong muốn chuyển nhà hắn biết, vì vậy đợi đi làm tích lũy thêm tiền là có thể vay để mua trả góp.

Còn có rất nhiều việc, rất nhiều việc.

Không biết bắt đầu từ khi nào mà hắn đã không còn cố chấp với cái chết bi thảm của cha mẹ ruột. Dần dần dường như hắn đã tin vào việc thiện ác nhất định có báo, không phải cảnh sát không phá án mà chắc chắn bọn họ cũng đang cố gắng.

Tâm tính của con người chung quy sẽ từ từ chuyển biến tích cực.

Nghĩ đến đây thì hắn bất giác bật cười, nước mắt cũng lăn dài. Hắn thoáng nghĩ nếu cha mẹ ở trên trời có linh nhìn thấy Lương Phong đối xử tử tế với hắn như vậy, nhìn thấy hắn bây giờ học hành thành tài thì chắc hẳn cũng được an ủi.

La Hiểu Ninh ngồi trên mặt cỏ bắt sâu chợt cao giọng gọi hắn: “Anh ơi! Có con sâu to!”

Lương Húc đáp lại: “Đừng bắt mấy con có lông đấy, anh chợp mắt một lát.”

La Hiểu Ninh ngoan ngoãn “Ò” một tiếng rồi bèn đi đào rận gỗ.

—— Đúng thế, hắn có Lương Phong, có Hiểu Ninh, còn có biết bao thầy cô bạn bè thân thiết. Cuộc đời của hắn đã thay đổi một cách nghiêng trời lệch đất, trở nên sinh động và tràn đầy sức sống.

Hắn ở đây ngủ gà ngủ gật còn La Hiểu Ninh thì đã hái được rất nhiều hoa, đang chạy về muốn cho hắn xem. Trông thấy Lương Húc ngủ say thì La Hiểu Ninh bèn cắm hoa lung tung lên khắp đầu anh Tiểu Binh của cậu.

Lương Húc hơi cảm nhận được, hắn nhắm hai mắt mỉm cười: “Đừng nghịch.” Nhưng cũng không lấy hoa xuống.

La Hiểu Ninh không lên tiếng, Lương Húc nghe thấy cậu chạy đi xa.

Hắn mở mắt ra không tìm thấy La Hiểu Ninh đâu bèn gọi mấy tiếng, La Hiểu Ninh đứng dưới chân tường rào gọi hắn: “Anh ơi! Có chim con!”

—— Đúng thật là có một con chim non. Lương Húc chạy tới xem thì thấy là một con én nhỏ rơi khỏi tổ, cánh cũng bị ngã gãy. La Hiểu Ninh rưng rưng nước mắt nâng chim én lên: “Anh ơi!”

Lương Húc bật cười: “Có gì mà phải sợ. Đi thôi, mượn dì Đổng của em băng dán và băng vải, thêm mấy que tăm bông rồi chúng ta chữa trị cho nó.”

La Hiểu Ninh reo lên một tiếng mừng rỡ rồi đi hỏi mượn y tá trưởng dụng cụ —— Đây là mặt tính cách trẻ con của cậu, nhìn thấy thứ gì bị thương thì đều muốn cứu chữa. Lương Húc từng dán lại cánh chuồn chuồn đứt và nối lại chân mèo con gãy cho cậu, nói tóm lại trong lòng La Hiểu Ninh thì anh Tiểu Binh của cậu chính là thần y, cái gì cũng có thể chữa khỏi.

Hai người ngồi xổm dưới đất, châu đầu vào nhau chữa trị cho chim én. Lương Húc lấy tăm bông làm nẹp cố định lại cánh cho chim én, nhìn tổ én nằm dưới mái cong nơi đầu tường hắn bèn chỉ đạo La Hiểu Ninh: “Đi mượn một cái ghế đẩu để anh thả nó vào.”

La Hiểu Ninh nhảy nhót ồn ào bên cạnh: “Anh bế em! Để em thả!”

Lương Húc không khuyên được cậu bèn cười bế cậu lên: “Em đứng cho vững đấy, đừng để bị ngã!”

La Hiểu Ninh cẩn thận từng li từng tí nâng chim én đặt lại vào trong tổ —— Không may là én mẹ trở về, vừa trông thấy hai vị khách không mời mà đến đang đào tổ chim thì én mẹ xông lên mổ một trận, lại thêm bốn, năm con chim non trong tổ vươn cổ lên kêu inh ỏi khiến cảnh tượng vô cùng náo nhiệt.

La Hiểu Ninh bị mổ trúng cũng chỉ kêu “ối” một tiếng, Lương Húc đứng phía dưới mà buồn cười —— Hắn cười đến mức trượt tay, La Hiểu Ninh không thể đứng vững vì vậy ngã từ trên tường xuống.

Lương Húc muốn đỡ cậu nhưng đã quá muộn. La Hiểu Ninh đập đầu vào tường, không hề kêu một tiếng cứ thế ngất đi.

Đây là sự cố chưa bao giờ có, mấy năm nay Lương Húc chăm sóc La Hiểu Ninh chưa từng xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Hắn không nhiều lời lập tức bế La Hiểu Ninh đang hôn mê lên rồi chạy về phía phòng cấp cứu.

La Hiểu Ninh bị thương không nặng mà chỉ là ngất đi, ngay cả thiết bị cũng không cần, bấm nhân trung một lát là đã tỉnh rồi. Bác sĩ cười nói: “Sinh viên giỏi à, cậu cũng hoảng quá rồi, còn mang đến cả phòng cấp cứu nữa.” Rồi lại nói thêm: “May là hôm nay bà La không ở đây chứ nếu không không biết sẽ bòn tiền của cậu như thế nào.”

Lương Húc vẫn không yên tâm bèn tự bỏ tiền đưa La Hiểu Ninh đi chụp CT.

Từ đầu đến cuối La Hiểu Ninh vẫn cứ ngơ ngơ ngác ngác.

Lương Húc nghĩ rằng cậu bị hoảng sợ nên bản thân cực kỳ hối hận: “Là do anh không bế em vững.”

La Hiểu Ninh ậm ừ lắc đầu: “Em sai rồi.”

“…”

Lại thế nữa, mở miệng là nhận lỗi.

Lương Húc hơi khó chịu, không nhịn được hỏi cậu: “Em có lỗi gì?”

La Hiểu Ninh như thể bị sợ hãi: “Không… không nên nghịch chim con.”

Trong thoáng chốc cả gương mặt của cậu trở nên trắng bệch, Lương Húc thấy sắc mặt cậu không ổn bèn vội vàng ôm cậu: “Anh không giận, em đừng sợ.”

La Hiểu Ninh vẫn cứ ngây ra, ngây người được một lúc thì cậu nằm trong lòng Lương Húc nói nhỏ: “Anh ơi, em nhớ ra rồi.”

Cậu không đợi Lương Húc hỏi lại đã tự mình mở trừng mắt nói: “Nhà em, thôn Sa Trường, huyện Kim Xuyên.”

Lương Húc cũng tái cả mặt.

—— Bao nhiêu năm qua hắn vẫn luôn nghĩ cách để hỏi thân thế của La Hiểu Ninh nhưng hoàn toàn không ngờ sẽ biết được bằng cách này!

Dường như ngay lập tức La Hiểu Ninh bị ký ức đâm đau nhói đầu, vành mắt của cậu đỏ ửng: “Em, nghịch chim con, có người vào, rồi em… ngã xuống.”

“…”

Đủ loại thắc mắc xoay quanh trong lòng Lương Húc, hắn thử dò hỏi: “Mẹ em thì sao?”

La Hiểu Ninh suy nghĩ một lúc lâu rồi bỗng nhiên ho khù khụ, Lương Húc bèn vỗ lưng cho cậu. La Hiểu Ninh nước mắt lưng tròng nói ngắt quãng: “Chết rồi!”

“…!”

—— Thế còn bố thì sao?! Bà nội thì sao?! Hung thủ của vụ án Kim Xuyên luôn giết hết cả nhà, tại sao bố và bà nội vẫn khoẻ mạnh?

Lương Húc run rẩy ngồi xổm xuống, hắn ngửa mặt nhìn La Hiểu Ninh: “Hiểu Ninh, vậy bà nội của em lúc đó ở đâu?”

La Hiểu Ninh suy nghĩ rất lâu, “Không ở nhà.” Cậu nói, “Bà không ở nhà.”

“Bố thì sao?”

“Không biết…”

—— Vậy là được rồi!

Lương Húc nắm chặt cánh tay gầy yếu của cậu: “Hiểu Ninh, thế em có nhìn thấy người đó không?!”

La Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn hắn: “Đau.”

Lúc này Lương Húc mới cảm thấy mình không phải, hắn buông tay ra nhưng vẫn vội vàng hỏi: “Hiểu Ninh à, lúc đó ai đến nhà em? Em suy nghĩ kỹ lại xem em có nhìn thấy mặt người đấy không?!”

La Hiểu Ninh bị hắn dọa muốn khóc nhưng lại sợ khiến hắn thất vọng nên nín nhịn đến mức mặt vừa đỏ vừa trắng. Mãi một lúc sau cậu mới nói to: “Đàn ông!”

Mồ hôi lạnh trên người Lương Húc tuôn ra như suối, hắn hỏi La Hiểu Ninh: “Ông ta cười đúng không?! Có phải ông ta đã cười đúng không?!”

La Hiểu Ninh thật sự bị hắn dọa khóc chẳng qua là nhịn không dám khóc, cậu gật đầu như giã tỏi: “Đúng! Đúng!”

Cậu cúi gằm đầu còn muốn suy nghĩ thêm nhưng Lương Húc ôm chặt lấy cậu: “Đừng nghĩ nữa, không cần nghĩ nữa.”

Nghĩ đến việc La Hiểu Ninh không ngừng “Em sai rồi” thì Lương Húc cảm thấy sởn cả tóc gáy, bởi vì điều đó liên kết chặt chẽ với những gì mà hắn gặp phải. Năm đó hắn nghe thấy đối phương nói:

“—— Biết mình sai ở đâu không?”

Mẹ hắn khóc khàn cả giọng cầu xin: “Không biết, không biết.”

Đối phương lại hỏi lại một lần nữa: “Biết mình sai ở đâu không?”

Mẹ hắn không còn cách nào khác đành phải thỏa hiệp và nói: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, cầu xin anh.”

Đối phương cười phá lên, sau đó là âm thanh vật nhọn cắt ngang cuống họng.

Đột nhiên La Hiểu Ninh cầm lấy tay hắn rồi vừa khóc vừa nói cực kỳ liền mạch: “Anh ơi, đều là do em không đúng, em không nên đặt én con về tổ, anh đừng giận, sau này em sẽ không nghịch nữa.”

Lương Húc hoảng hốt tay cũng run lên.

—— Chưa bao giờ có cảm giác như vậy, Lương Húc chưa bao giờ hận ai đến thế. Gã huỷ hoại không biết bao nhiêu gia đình, không biết đã có bao nhiêu người trở thành vong hồn dưới lưỡi dao của gã, mà người này lẩn khuất trong bóng tối vẫn nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Trong phút chốc hắn đã tha thứ cho bà La và bố của Hiểu Ninh, bởi vì trong mắt họ thì La Hiểu Ninh giống như chính hắn, là đứa trẻ mang đến tai hoạ.

Thậm chí người bố hiện tại của La Hiểu Ninh có lẽ cũng là một người cha nuôi bí ẩn. Bởi vì dựa theo miêu tả của Hiểu Ninh thì rất có thể bố mẹ cậu đều đã chết thảm trong vụ án kia. La Hiểu Ninh bị đánh ngất đầu tiên cho nên chỉ có thể lờ mờ cảm nhận được cái chết của mẹ mình, còn bố cậu thì bị sát hại sau đó.

Điều này không giống với tình huống của hắn nhưng chưa hẳn hung thủ đã dựa theo trình tự nam trước nữ sau, hoặc cũng có thể trong lúc La Hiểu Ninh hôn mê nhận thức không được rõ ràng lắm. Nhưng tất cả những gì cậu miêu tả như tiếng cười, địa điểm xảy ra vụ án cùng với chi tiết thì đều hoàn toàn trùng khớp.

Lương Húc nhẩm tính thời gian cậu bị thương thì hẳn phải là mười hai đến mười ba năm trước, cũng chính là khoảng năm 2001. Quả thật khoảng thời gian đó đã xảy ra một vụ án, cũng ngay tại thôn Sa Trường. Nghe nói người bị hại trong vụ án này là một lãnh đạo phụ trách giải tỏa và di dời khác, thị trấn Trường Cư.

—— Chẳng trách bà La nói nhà cậu là người thành phố!

Về phần tại sao hung thủ không giết hẳn La Hiểu Ninh thì quá dễ giải thích, bởi vì lúc đó đầu của đứa bé bị thương, có lẽ vẫn còn trong cơn sốc nên may mắn thoát nạn. Vết sẹo trên đầu cậu chính là minh chứng rõ nhất.

Lương Húc vô cùng mong đợi được gặp bố của La Hiểu Ninh, có lẽ cũng giống với Lương Phong là một anh hùng vô danh không muốn lộ diện. Mười mấy năm ông ta cấp dưỡng cho La Hiểu Ninh hôn mê bất tỉnh cho thấy dù thế nào cũng mong cậu sống sót, còn chắc chắn ông ta vì một lý do nào đó nên mới không thể ra mặt.

Làm quen nhau là không thể nhưng ít ra có thể âm thầm thể hiện sự kính trọng của mình.

Liên tục mấy ngày liền hắn đều rối bời không yên, biểu hiện sau khi khỏi bệnh của La Hiểu Ninh khiến hắn sửng sốt vô cùng.

Hắn lưỡng lự giữa hai lựa chọn —— Hoặc là mãi mãi giữ bí mật với Hiểu Ninh, hoặc là cũng nói hết chuyện của mình cho cậu biết, có lẽ sẽ thêm một bước k1ch thích các chức năng não bộ của cậu.

Trí nhớ của con người có thể liên quan tới một phần khả năng của não bộ, không ít trường hợp nhờ lấy lại trí nhớ mà phục hồi trí thông minh. La Hiểu Ninh bây giờ cũng vậy. Nếu như nói cho cậu biết về vụ án Kim Xuyên thì chắc chắn sẽ khiến cậu đau khổ cùng cực, nhưng giữ kín bí mật thì chính là để cậu làm kẻ tàn phế suốt đời.

Lương Húc cân nhắc mãi rồi quyết định nói chuyện này ra. Đau khổ trong chốc lát tốt hơn là tàn tật cả đời và hiện tại hắn cũng tin, bất kể trải qua bao lâu thì cảnh sát nhất định có thể bắt hung thủ về quy án.

Hắn nhớ tới nước mắt của Phòng Chính Quân, tuy rằng không biết hiện tại Phòng Chính Quân ở nơi nào nhưng người cảnh sát ấy sẽ không phá vỡ lời hứa.

“Hiểu Ninh, anh cho em biết những chuyện này không phải là muốn chúng ta đi báo thù.” Lương Húc nói từ tốn: “Lưới trời tuy thưa nhưng khó thoát, năm đó cảnh sát đã từng hứa với anh dù đánh cược cả đời cũng sẽ nhất định phá án. Anh biết ông ấy nói được là làm được. Tính mạng vô tội của chúng ta không đáng phải hủy hoại tương lai vì lũ cặn bã.”

“Anh cho em biết là hy vọng em có thể lấy lại ký ức, từ từ hồi phục.” Hắn nhìn thẳng vào La Hiểu Ninh: “Anh muốn em hứa cho dù nhớ ra cái gì cũng không được kích động. Chúng ta sống cho thật tốt, đợi đến một ngày cảnh sát phá được vụ án.”

“Anh ơi.” Một lúc lâu sau La Hiểu Ninh rơi nước mắt nhào vào trong lòng hắn: “Anh nói gì, em cũng nghe. Em thích anh nhất.”

Lời nói này rất trẻ con nhưng Lương Húc cảm thấy nó đặc biệt dịu dàng.

—— Đúng vậy, không phải không có ai thích hắn, chỉ là bản thân đã nhìn chuyện trong quá khứ một cách quá cực đoan. Bọn họ đã chịu rất nhiều đau khổ nhưng cuộc đời luôn có những khi khổ tận cam lai.

Hắn ôm La Hiểu Ninh bỗng nhiên rất muốn hôn nhẹ cậu một cái, nhưng vì một sự xấu hổ kỳ lạ nên cuối cùng đã không thực hiện.

Hai người chất chứa những cảm xúc khác nhau lặng lẽ ôm nhau, không biết qua bao lâu đột nhiên cửa bỗng “cạch” một tiếng.

Cánh cửa này vốn hơi lỏng lẻo nên hắn thường phải tự nới lò xo, Lương Húc nhanh mắt đúng lúc trông thấy một bóng người hốt hoảng bỏ chạy phía sau cánh cửa.

Hắn đẩy La Hiểu Ninh ra rồi sải bước đuổi theo, đối phương chạy đến cuối hành lang thì bị Lương Húc bắt được: “Ai đấy?!”

Câu hỏi của hắn vừa dứt miệng thì  y tá trưởng cũng vừa lúc đi tới, y tá trưởng Đổng nhìn thấy hai người thì hơi bất ngờ: “Đây không phải là bố của La Hiểu Ninh ư? Hôm nay biết đường đến rồi à?”

Lương Húc khó hiểu nhìn ông ta, bố của La Hiểu Ninh cũng quay sang nhìn lại. Sắc mặt của ông ta xấu vô cùng, đang là mùa xuân mà trên trán ông ta nhễ nhại mồ hôi.

“Tôi, tôi nghe nói Hiểu Ninh ngã bị thương.” Ông ta lắp bắp nói.

Hết chương 28.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play