“Anh ơi, em ăn đồ của anh.”

La Hiểu Ninh uống sữa còn không quên nói cảm ơn một cách vụng về, cậu không biết phải làm sao để nói “Em ăn đồ của anh” và “Cảm ơn lòng tốt của anh” liền nhau, chỉ có thể lặp đi lặp lại hai câu nói này.

Đương nhiên trong đó cũng ẩn chứa đôi chút mừng rỡ, đồ là Lương Húc đưa cho cậu ăn, dường như điều này khiến cậu vui vô cùng.

Lương Húc ngồi xổm xuống trước mặt cậu: “Hiểu Ninh, cái cốc này là ai mang đến?”

Hỏi ra lời xong thì hắn cảm thấy bản thân thiểu năng, làm sao mà La Hiểu Ninh biết được? Nếu như nhớ không lầm thì lần trước lúc cậu còn đang hôn mê hình như chiếc cốc này đã đặt ở đầu giường rồi.

Không ngờ La Hiểu Ninh liếc mắt nhìn một cái rồi nói lắp bắp: “Bà nội ạ.”

Cậu vẫn còn biết mình có người thân.

Trong thoáng chốc Lương Húc đã gạt bỏ lòng nghi ngờ, người già không nỡ vứt đồ đi cũng là chuyện bình thường.

Hắn lau sữa dính bên khóe miệng cho La Hiểu Ninh: “Bố và bà nội của em có đến thăm em không?”

La Hiểu Ninh ngẩn ra một lúc: “Bà nội, từng đến.”

“Bố và mẹ thì sao?”

La Hiểu Ninh không nghĩ ra được lại li3m li3m sữa —— Cậu uống rất cẩn thận tựa như đang uống một thứ đồ quý giá. Mọi nét mặt của cậu đều toát lên vẻ khốn khổ mà người nghèo thường có nhưng lại chẳng hề hèn mọn —— Suy cho cùng thì cậu vẫn chỉ là một đứa trẻ. Phải nói rằng thứ thần sắc của người nghèo này ở trên gương mặt cậu là một loại dè dặt chất phác, họ hiểu được việc quý trọng đồ vật.

Lương Húc không kiềm chế được sờ đầu cậu: “Uống từng ngụm lớn đi, còn nhiều mà. Ngày mai anh lại mang đồ ăn ngon đến cho em.”

La Hiểu Ninh vậy mà lại biết cách từ chối: “Không được.”

“Tại sao không được?”

“Là đồ của anh.”

Lương Húc mỉm cười: “Của anh cũng là của em. Ăn đi, đây cũng không phải là thứ quý giá gì.”

La Hiểu Ninh sững sờ nhìn hắn, người anh từ trên trời giáng xuống này thật sự là quá đẹp trai, quá dịu dàng. Đôi mắt của La Hiểu Ninh vào giờ phút này hạnh phúc quá chừng, cúi đầu là sữa bò, ngẩng đầu là Lương Húc, đảo mắt đi lại là cảnh xuân ngập tràn ngoài cửa sổ.

Cho dù nhìn cái gì thì cũng đẹp cả, có lẽ ý nghĩa của “đắc ý” chính là đây.

Lương Húc hỏi cậu một vài vấn đề nhưng cậu trả lời rất mơ hồ, bởi vốn dĩ bản thân cậu không nhớ được bố mẹ trông như thế nào. Lần trước bà nội đến ôm cậu khóc một lúc thì cậu mới lờ mờ nhớ ra, à, đây là bà nội.

Bà nội khác trước kia nhiều quá.

Chỉ có dáng vẻ của Lương Húc là khắc sâu ở trong lòng cậu. Cậu vừa mở mắt đã trông thấy hắn cho nên ngày đêm khó có thể quên hắn giống như một chú chim non, mà hắn lại còn quay lại thăm cậu! Còn đối xử với cậu tốt đến vậy!

La Hiểu Ninh không kìm lòng nổi muốn gọi hắn là “Bố” nhưng điều này chắc chắn là không thể.

Lương Húc còn chưa biết mình vinh hạnh được làm cha trong lòng La Hiểu Ninh nhưng hắn đã tự giác và tự động thực hiện bổn phận của người làm cha đó là đi tìm đồ bấm móng tay để cắt móng tay cho La Hiểu Ninh, rồi chải lại mái tóc vừa ngủ dậy của cậu cho gọn gàng.

“Hộ lý không chu đáo.” Hắn trầm ngâm rồi nói: “Em phải tự nói với họ chứ, trời nóng cần thường xuyên tắm rửa. Để bà nội em giao việc cụ thể cho hộ lý.”

La Hiểu Ninh gật đầu nửa hiểu nửa không.

“Anh ơi.” Cậu khó nhọc suy nghĩ hồi lâu: “Anh tên là gì ạ?”

Lần này Lương Húc trả lời trôi chảy, hắn mang tâm trạng bí hiểm nói lấp lửng tên thật của mình: “Anh tên Lương Tiểu Binh.”

Cái tên này dường như là một sự cứu rỗi và giải thoát cho quãng đời trước đó của hắn —— Không còn trốn tránh quá khứ mà còn phải đối mặt với tương lai.

Tựa như một cuộc đời mới.

Kể từ đó trong cuộc sống của Lương Húc nhiều thêm một La Hiểu Ninh, chuyện này cũng chẳng là gì —— Sinh viên nhiệt tình có ở khắp mọi nơi, trong đó không thiếu những người quanh năm suốt tháng giúp đỡ người khác. Lương Húc cảm thấy hành động của mình thậm chí còn xen lẫn chút lòng riêng cho nên cũng chẳng đáng để kể đến.

Vào lần thứ tư hắn đến thăm La Hiểu Ninh thì đụng mặt bà nội của cậu. Từ lâu bà La đã nghe nói có người tốt bụng chăm sóc cho cháu trai mình, vừa nhìn thấy hắn thì lập tức rơi nước mắt: “Nhà tôi thật sự khó khăn lắm.”

Vừa lên tiếng đã nói chuyện này.

Lương Húc dở khóc dở cười, cô y tá đứng bên cạnh không chịu được nữa bèn châm chọc: “Bà La à, cháu trai không có tiền của bà ở phòng tốt như thế, từ năm này qua tháng nọ chưa từng đổi chỗ nhỉ?”

Bà La chẳng hề thấy ngượng: “Đấy là cả nhà cả cửa của chúng tôi.” Rồi lại trách y tá: “Y tá như cô nói cái gì đấy, tiêu tiền thế nào là chuyện nhà tôi liên quan đồng nào cắc nào đến cô!”

Lương Húc hơi sững người rồi nghĩ thầm bà cụ này miệng lưỡi ngoa ngoắt thật.

Hắn nhẹ nhàng giữ bà cụ đang mắng không dứt miệng lại: “Bà La à, quả thật nằm viện rất tốn tiền, bà không định đưa Hiểu Ninh về nhà ạ?”

Đón về nhà còn có thể tiết kiệm được một khoản chi phí, câu hỏi này của Lương Húc ẩn giấu chút lòng riêng, thật ra hắn muốn biết nhà của La Hiểu Ninh ở đâu.

Bà La lắc đầu nguầy nguậy: “Không về, không về. Ở đây có cái ăn có chỗ ở còn có người chăm sóc, một mình tôi không kham được.”

“…”

Đây là cách nghĩ lạ lùng gì vậy, bà về nhà rồi mời một người giúp việc chẳng phải cũng thế à? Lại còn hời hơn một chút.

Lương Húc không tiện hỏi chuyện nhà của người khác nhiều nên chỉ đành nói: “Vậy Hiểu Ninh không phải đi học ạ?”

“Đi học?” Bà La liếc nhìn hắn với ánh mắt kỳ quái: “Nó như bây giờ thì học cái gì? Tiểu học hay đại học?”

“…”

Lời này kể ra cũng có lý, với đầu óc của La Hiểu Ninh thì học hành là yêu cầu hơi cao với cậu. Nhưng không bước vào xã hội, cứ nuôi nhốt trong phòng bệnh thế này là muốn hủy cả cuộc đời của cậu sao?

“Chàng trai này, tôi nghe nói cậu họ Lương nhỉ.” Bà La túm chặt vạt áo của hắn: “Cậu xem, cậu đã làm việc tốt thì hãy làm đến cùng. Thuê hộ lý đắt đỏ, thằng bé nhà tôi đáng thương lắm, cậu có thể giúp thì giúp thêm một chút đi.”

Lương Húc ngạc nhiên với sự mặt dày của bà ta, bất chợt bật cười.

Bà La nói tiếp: “Họ nói cậu là sinh viên trường Y… Cậu xem đúng lúc có thể luyện tập một chút.”

“Bà La à.” Lương Húc ngăn mấy lời lôi thôi của bà ta: “Cháu đến bệnh viện là do trường học tổ chức. Chăm sóc La Hiểu Ninh cũng chỉ là ý tốt. Cháu bằng lòng chăm cậu ấy là vì tình cảm, không chăm cậu ấy là đúng bổn phận.” Hắn đi theo Lương Phong nhiều năm, thường nghe người khác bàn tán về Lương Phong nên tự nhiên trong sự trung hậu học được từ Lương Phong thì có thêm mấy phần cứng rắn, đời này ghét nhất là những kẻ tiểu nhân trục lợi.

Con người La Hiểu Ninh cho dù tốt đến đâu nếu ở trong kiểu gia đình này thì cũng bị nuôi cho hư hỏng.

“Cháu đến bệnh viện được ba lần cuối tuần nhưng số lần bà đến thăm còn chẳng nhiều bằng cháu.” Lương Húc nhìn thẳng vào mắt bà ta: “Lời này khó nghe, cậu ấy cũng là người lo hương khói cho nhà bà, mấy người cứu cậu ấy nhưng lại không nuôi cậu ấy cho tử tế thì sao không dứt khoát để cậu ấy chết đi?”

Giọng điệu của hắn không thể hiện sự tức giận mà chỉ là bình tĩnh trình bày nhưng bà La đã đỏ cả mặt: “Thằng nhóc nhà cậu, cậu nói cái gì thế?”

Lương Húc còn chưa mở miệng thì cạnh đó mấy người y tá đã ló đầu ra khỏi quầy y tá: “Người ta nói gì mà bà thì nói gì? Một sinh viên như thế bà muốn người ta giúp thế nào chứ? Người già nói chuyện phải giữ chút mặt mũi.”

Hoàn cảnh của La Hiểu Ninh các cô đều chứng kiến cả, chưa kể đến việc bà ta không chịu chăm sóc cháu trai mà còn thường muốn lấy tiền từ trong thẻ tích trữ của La Hiểu Ninh. Chưa từng thấy người bà nào như vậy, cháu trai không muốn mà còn bòn rút tiền cứu mạng của người ta.

Cũng không biết rốt cuộc người của cái nhà này nghĩ cái gì.

Cả bụng bực tức của bà La không có chỗ để trút: “Đ1t m3 cái đồ thối thây! Một lũ đ ĩ đi3m mà cũng có tư cách nói tao!”

Lương Húc thấy các cô bắt đầu cãi vã thì lập tức đau đầu, hắn gạt mấy cô y tá ra: “Đừng làm ồn, đừng làm ồn.” Rồi lại nhìn bà La: “Bà La à, tại sao bố của Hiểu Ninh cứ mãi không đến thăm cậu ấy?”

“Ai cần cậu lo!” Bà La như thể bị đạp phải chân, giận tím mặt rống lên với hắn: “Con trai tôi mà không đi làm thì lấy đâu ra nhiều tiền như thế để chữa bệnh! Lo việc không đâu cái mẹ gì!”

Nói xong bà ta chẳng thèm vào thăm cháu trai mà cứ thế xách cái túi bố xoay người bỏ đi.

Mọi người quay sang nhìn nhau, chỉ cảm thấy chắc có lẽ kiếp trước La Hiểu Ninh đã tạo ra nghiệp chướng rồi. Đầu thai vào cái chỗ gì đây?

Lương Húc đứng im một lúc lâu rồi quay lại phòng bệnh, vừa vào cửa thì hắn giật nảy cả mình, La Hiểu Ninh đã leo xuống khỏi giường.

“Sao em lại trèo xuống?!”

Hắn bế La Hiểu Ninh lên thì mới phát hiện cả gương mặt của La Hiểu Ninh đỏ bừng, hai mắt rưng rưng nước mắt.

“Bà nội em… Bà nội em…”

Cậu ấp úng một lúc lâu muốn nói bà nội của cậu xấu quá nhưng cuối cùng cũng không nói ra được. Dù cho trí não có chậm phát triển đến đâu nhưng ít nhất cậu vẫn còn biết xấu hổ, những lời cãi vã của bà La ở bên ngoài cậu đã nghe hết cả rồi.

Không có giây phút nào xấu hổ và áy náy hơn lúc này, trong lòng cậu tràn đầy sợ hãi lại không biết phải diễn tả ra sao.

Cúi gằm đầu thật lâu rồi cậu lặp đi lặp lại: “Là tại em.”

Lương Húc bất đắc dĩ nhìn cậu, dường như người nhà của cậu chỉ cần cậu còn sống chứ không quan tâm đ ến tương lai của cậu. Người đã tỉnh lại lâu như vậy mà họ chẳng hề có bất cứ kế hoạch hay sắp xếp nào cả. Lại càng không ngờ được là gia đình cậu lại tồi tệ đến thế.

“Không phải lỗi của em, Hiểu Ninh.” Hắn vỗ lên tay La Hiểu Ninh: “Em muốn đi học không?”

La Hiểu Ninh ngơ ngác nhìn hắn: “Từng học ạ.”

“Anh hỏi em bây giờ còn muốn đi học không?”

La Hiểu Ninh nhìn hắn rất lâu vậy mà lại hiểu ý của hắn nhưng rồi chỉ lắc đầu: “Không đi ạ.”

“Tại sao?”

La Hiểu Ninh không nói lời nào, một lúc sau cậu cúi đầu: “Tự em, là được.” Cậu buông tay Lương Húc ra với vẻ lưu luyến: “Không cần anh.”

Điều này có vẻ không thể thuyết phục được Lương Húc, Lương Húc nhìn cậu chằm chằm.

Một lúc lâu sau như thể trong cái khó ló cái khôn, cậu nói: “Bố em, sẽ cho đi.”

“…”

Lương Húc thật sự sửng sốt, hắn không ngờ một người thiểu năng lại có đầu óc nhạy bén như vậy, không chỉ hiểu được ý xấu của bà La mà còn biết từ chối khéo ý tốt của Lương Húc.

Cậu sợ mang thêm phiền phức đến cho Lương Húc, càng sợ bà nội cậu sẽ quấn lấy Lương Húc.

Nếu như không bị thương thì La Hiểu Ninh vốn sẽ rất thông minh.

Lương Húc đứng lên nói thật rõ ràng rành mạch: “Hiểu Ninh, em không cần phải áy náy cũng không cần cảm thấy khó chịu. Cứ coi như không đi học thì em vẫn có thể tiếp thu tri thức, em cũng có thể giống như anh có năng lực rồi đi giúp đỡ lại những người khác.”

La Hiểu Ninh đột nhiên ngẩng đầu, bởi vì tay chân cậu không có sức lực cho nên sau cái ngẩng phắt đầu này thì cậu cũng lập tức lảo đảo.

Lương Húc đỡ lấy cậu: “Nếu như, nếu như em tin anh để anh làm thầy của em thì anh có thể dạy em đọc sách, chúng ta chỉ học văn và toán thôi.”

La Hiểu Ninh không trả lời hắn, La Hiểu Ninh đang rơi vào một loại hạnh phúc và vui sướng tột độ, niềm vui đó xen lẫn với nỗi lo sợ ngờ vực vô tận. Anh của cậu đưa ra cho cậu một sự hứa hẹn vô cùng hấp dẫn nhưng sự hứa hẹn này dường như cậu vốn không xứng đáng có được.

Lương Húc không khuyên nhủ thêm nữa, với đầu óc của La Hiểu Ninh thì không cần phải giải thích quá nhiều với cậu, hắn chỉ cần báo cho biết chứ không cần phải thương lượng.

Cứ quyết định như vậy.

Lúc đó hắn ra khỏi bệnh viện bắt xe bus quay về trường học. Từ Lâm Đồng đến Khúc Giang dọc theo con đường đâu đâu cũng tràn ngập bóng hòe, cây hòe và cây liễu lướt ngang qua cửa xe cả quãng đường hắn đi, chúng bừng bừng xuân sắc và sức sống.

Tâm trạng của hắn chưa bao giờ cảm thấy dễ chịu đến thế.

Đúng vậy, hắn không so đo đến việc bà La trục lợi, cũng chẳng thèm quan tâm những phiền phức có thể gặp phải sau này, chỉ là đột nhiên, đột nhiên hắn cảm thấy thế giới này có một chỗ cho hắn. Hắn đã từng dựa dẫm vào người khác, hiện tại cũng có người một lòng dựa dẫm vào hắn. Mà hắn cũng tin chắc rằng cho dù sau này La Hiểu Ninh không thể giống như người bình thường nhưng nhất định cậu cũng sẽ đi giúp đỡ người khác như chính hắn đã giúp cậu.

Chủ nghĩa anh hùng cũng được, tuổi trẻ bồng bột cũng được, hắn đã quyết định phải làm chuyện này thì cứ quyết đoán dũng cảm mà làm. Cuộc sống thật sự nên tràn ngập ánh sáng và hy vọng, không phải bắt đầu từ việc được giúp đỡ mà bắt đầu bằng cách giúp đỡ người khác.

Vào giây phút ấy hết thảy mọi sự thiện lương mà đích thân Lương Phong và Như Ngọc Chi dạy dỗ đã khiến hắn tìm được phương hướng.

Rất nhiều khẩu hiệu tuyên truyền lướt qua mắt hắn cùng với những nhành hòe và liễu, “Lửa ấm truyền lại, nối dài những phẩm chất tốt đẹp”.

—— Cha mẹ cho hắn thiện ý, hắn muốn truyền đi tiếp. Hắn không có cách nào thay đổi được vô số người nhưng vẫn sẽ có thể thay đổi những điều trong khả năng.

Hết chương 20.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play