Vì để cẩn thận nên Phòng Chính Quân đã báo cáo với Tổ chuyên án. Vì vậy dưới sự bao vây của Thư ký Tòa án và thành viên của Tổ chuyên án, Trương Tiểu Binh một lần nữa miêu tả lại ký ức của cậu bé về đêm xảy ra án mạng.
Chuyện này đối với một đứa trẻ là sự tra tấn vô cùng tàn nhẫn. Sau nửa tiếng bị bắt nhớ lại, Trương Tiểu Binh lại mất khống chế lần thứ hai.
Ghi chép chấm dứt ở đây, Tổ trưởng Tổ chuyên án vào thời điểm đó là Lý Thành Lập lên tiếng: “Cứ vậy đi, sau này đừng đến hỏi đứa bé này nữa. Những gì cậu bé biết thì đều đã nói rồi, có hỏi lại cũng chỉ khiến thằng bé phát điên thôi.” Ngừng trong giây lát ông ta nói tiếp: “Hồ sơ tuyệt mật, đừng tiết lộ ra ngoài.”
Những gì có thể làm cho Trương Tiểu Binh họ đã làm cả rồi.
Nhưng Phòng Chính Quân biết bản thân chưa hoàn thành triệt để trách nhiệm bảo vệ —— Nhiều người của Cục Công an đến Viện mồ côi Chi Xuyên như vậy, tuy bề ngoài lấy danh nghĩa là “thăm hỏi” nhưng trong lòng Phòng Chính Quân vẫn lo lắng. Ông rất sợ hung thủ ở ngay bên cạnh mình, càng sợ Trương Tiểu Binh gặp bất trắc.
Người đã chết thì ông không thể lấy lại tính mạng, nhưng người còn sống thì nói thế nào ông cũng phải bảo vệ.
Phòng Chính Quân muốn đưa Trương Tiểu Binh về nhà nhưng lại sợ mục tiêu quá lớn, không thể giải thích thân phận của cậu bé. Huống hồ ông xấu hổ với vợ, vốn đã không đủ quan tâm Phòng Linh Xu giờ lại dẫn về một Trương Tiểu Binh thì không biết Phòng Linh Xu sẽ làm ầm lên đến mức nào.
Còn ai có thể nhận nuôi Trương Tiểu Binh đây?
Người này nhất định phải đáng tin, là người quen, nhưng lại không đến nỗi khiến người ta vừa nhìn đã nhận ra sự khác thường của đứa con nuôi.
Tình cờ là cũng vào năm ấy Lương Phong trở lại Chi Xuyên. Ông ấy đến thăm Viện mồ côi với tư cách là đại diện của ban ngành Văn hóa – Thể thao. Viện trưởng Đào nhắc tới chuyện này với Phòng Chính Quân thì ông mới nhớ ra người chiến hữu cũ đã nhiều năm không gặp ấy.
Khi đó ông còn chưa biết Lương Phong không có con cái, đối phương là quán quân toàn quốc nên Phòng Chính Quân cũng không dám trèo cao. Trái lại là Lương Phong gọi điện đến đơn vị của ông trước: “Quân Tử à, tôi nghe nói ông cũng ở Chi Xuyên. Ông không định gặp mặt tôi một lần?”
Lương Phong vẫn luôn huấn luyện ở Bắc Kinh, trong nhóm chiến hữu cũ ông ấy là phát triển tốt nhất nên tự nhiên cũng hơi tách rời với mọi người. Ông ấy nhiệt tình mời Phòng Chính Quân ra gặp mặt, Phòng Chính Quân không từ chối được nên cũng đành đi.
Chiến hữu cũ gặp mặt đương nhiên rất thắm thiết. Lương Phong cũng không có dáng vẻ kiêu căng của quán quân, ông ấy rót rượu cho mình rồi lại rót cho Phòng Chính Quân: “Thật ra nhà tôi ở Chi Xuyên, chỉ là luôn huấn luyện ở Bắc Kinh. Tôi nghe Lão Trần nói ông đến Chi Xuyên công tác nên nghĩ muốn gặp ông một lần.”
Ngoại hình của Lương Phong không được đẹp nhưng vì lý do công việc nên tinh thần rất tốt, bề ngoài cũng có vẻ trẻ trung. So sánh ra thì Phòng Chính Quân tang thương hơn nhiều, cũng túng quẫn hơn nhiều.
“Sao ông đã có tóc bạc rồi.” Lương Phong thở dài nói: “Quân Tử à, công việc này của ông giày vò con người ta quá.”
Phòng Chính Quân chỉ cười khổ: “Uống rượu nào, uống rượu nào.”
Bọn họ nói về những câu chuyện cũ khi còn làm lính ở Hoa Dương, khi đó ba người Lương Phong, Trần Quốc Hoa và Phòng Chính Quân có quan hệ tốt nhất. Khi Lương Phong mới vừa tham gia đội bắn súng còn thường xuyên viết thư cho Trần Quốc Hoa và Phòng Chính Quân. Sau này xảy ra án nghiêm trọng thì Phòng Chính Quân và Trần Quốc Hoa cũng không còn lòng dạ để trao đổi thư từ nữa. Liên lạc cũng dần dần thưa thớt.
Nhưng tình cảm thì vẫn còn đó, bọn họ hiểu nhau và biết đối phương là người như thế nào.
“Ông còn nhớ không lần chúng ta đi huấn luyện dã ngoại bị chó hoang bao vây, cũng nhờ tay súng thần là ông bắn mỗi con một phát làm cho lông chó bay tứ tung.” Phòng Chính Quân bùi ngùi chuyện cũ: “Với bản lĩnh ấy thì ông nên làm vận động viên, nên giành được chức quán quân. Sau Hứa Hải Phong sẽ là ông, trong tên của hai người còn cùng có một chữ ‘Phong’.”
(*)Hứa Hải Phong (01/8/1957): là nam vận động viên bắn súng lục của Trung Quốc, là vận động viên đầu tiên của Trung Quốc vô địch Olympic.
Lương Phong chỉ nở một nụ cười hàm hậu.
Bọn họ chẳng thay đổi, tập hợp lại thì Lương Phong vẫn là tay súng thần tới từ vùng quê hẻo lánh, còn Phòng Chính Quân cũng vẫn là người lớp phó cứng đầu cứng cổ ấy.
Từng ngủ chung một phòng, từng ăn chung một nồi, chỉ có những người đã từng đi lính mới hiểu được tình nghĩa này, nó là thứ tình cảm bền chặt như anh em một nhà.
Sau ba lượt rượu thì Phòng Chính Quân nói với sự chân thành: “Hôm nào để em dâu và chị dâu ông gặp nhau, cho đám nhóc kết nghĩa anh em đi. Để vợ tôi nhìn thấy tiền đồ của anh em tôi, cũng cho thằng con học tập ông một chút.”
Lương Phong nhìn ông với vẻ ao ước, mãi lâu sau mới cúi đầu: “Đến bây giờ tôi vẫn chưa có con.”
Phòng Chính Quân ngạc nhiên nhìn ông ấy.
“Em dâu ông không sinh được.” Lương Phong cười hàm hậu: “Không sinh được thì cũng không cần nữa vậy. Cứ sống thế này thôi, tiền của tôi cũng đủ để sau này dưỡng già.”
“Phải, phải. Chuyện này quả thật khó cho ông, cũng khó cho cả em dâu nữa.”
Lương Phong đỏ mắt: “Ông không biết đâu, con người cô ấy sĩ diện nên không muốn đi bệnh viện. Bao nhiêu năm qua tôi cũng không nhắc đến chuyện này với bất kỳ ai.”
“…”
Vào khoảnh khắc đó đột nhiên trong lòng Phòng Chính Quân có một ý tưởng đến rất tự nhiên —— Thật sự là thuyền đến đầu cầu ắt sẽ thẳng, gặp nạn tự có quý nhân hóa giải, chẳng lẽ đây không phải ý trời sao?
Ông run lên một lúc lâu rồi lắp bắp hỏi: “Không định nhận nuôi một đứa?”
“… Có nghĩ tới. Nhưng cũng tại tôi mấy năm trước bận bịu quá nên em dâu ông cũng chưa suy xét đến.” Lương Phong thở dài: “Thôi, là số tôi không có duyên phận. Lúc trước tới Viện mồ côi thật ra tôi cũng nghĩ tới nhưng còn phải bàn bạc lại với em dâu ông đã.”
Phòng Chính Quân đột ngột nắm lấy tay ông ấy: “Nếu như… Nếu như… Nếu như tôi giao cho ông một đứa bé thì sao?”
Lương Phong ngẩn người.
Phòng Chính Quân đã nói hết tất cả cho Lương Phong thế nào, Lương Phong đã thuyết phục vợ chấp nhận Trương Tiểu Binh ra sao, những chuyện này trôi qua mười hai năm đã không thể kể lại rành mạch chi tiết. Trong lời kể thổn thức của Phòng Chính Quân, Phòng Linh Xu chỉ có thể hiểu đại khái một điều.
Nói tóm lại Lương Phong không phụ sự nhờ cậy.
Không ai biết rõ Phòng Chính Quân và Lương Phong đã giao hẹn như thế nào, vì lý do an toàn nên Phòng Chính Quân tự ý sử dụng chức quyền cấp hộ khẩu mới cho Trương Tiểu Binh khi chưa xử lý thủ tục nhận nuôi.
Thậm chí họ còn làm giả giấy khai sinh —— Vì vậy trong tất cả hồ sơ đứa bé này chính là con ruột của Lương Phong.
Lương Phong chợt nảy lên suy nghĩ đặt tên cho con trai mình: “Gọi là Lương Húc đi. Mặt trời mới mọc.”
(*)Gốc là “Húc nhật sơ thăng” (旭日初升): ý chỉ mặt trời lúc sáng sớm vừa mới ló rạng ở phía đông, so sánh với cảnh tượng sôi động, tràn ngập sức sống.
Ông ấy thậm chí còn chưa nhìn thấy mặt đứa trẻ + đứa con này. Phải, ông ấy nghe nói Trương Tiểu Binh bị rối loạn tâm thần, cũng nghe nói cậu bé tự kỷ và mất kiểm soát nhưng ông ấy chẳng hỏi bất cứ điều gì. Bởi vì ông ấy chính xác là những gì Phòng Chính Quân biết và tin tưởng: Trung hậu và lương thiện.
Phòng Chính Quân giao phó cho ông ấy thì ông ấy đồng ý chẳng chút do dự.
Từ sâu trong nội tâm chất phác của ông ấy chứa một niềm hy vọng tốt đẹp, hy vọng rằng đứa bé này có thể đi ra khỏi bóng tối. Bất luận là cuộc đời của ai chắc hẳn đều sẽ có mặt trời.
Hai ngày sau, Phòng Chính Quân dẫn Lương Phong đi gặp Trương Tiểu Binh.
Trước đó ông đã làm bao nhiêu việc cho Trương Tiểu Binh, những chuyện này không nói cũng được.
“Cháu à, sau này chú ấy sẽ là bố mới của cháu.” Phòng Chính Quân đặt tay của Trương Tiểu Binh vào lòng bàn tay của Lương Phong rồi dặn dò cậu bé: “Bé ngoan à, phải nhớ kỹ những lời chú nói với cháu —— Chuyện của cháu không được nói với bất cứ ai, người khác hỏi cháu chú Lương là ai thì cháu phải nói chú ấy là bố ruột của cháu.”
Trương Tiểu Binh ngạc nhiên nhìn ông rồi lại nhìn Lương Phong.
“Nhưng mà chú ơi cháu có bố mẹ.”
Phòng Chính Quân dè dặt nắm lấy tay Trương Tiểu Binh: “Không phải chú đã nói với cháu rồi ư? Cháu không thể ở mãi trong Viện mồ côi. Chú Lương đây là vận động viên, là quán quân, chú ấy là chiến hữu cũ của chú sẽ đối xử vô cùng tốt với cháu.” Dừng trong chốc lát ông lại nói: “Cháu phải đồng ý với chú không bao giờ được nhắc đến bố mẹ đã mất. Đợi đến một lúc nào đó chú phá được vụ án thì cháu mới có thể nói chuyện này ra —— Biết không?”
“Chú ơi, không phải chú là cảnh sát ạ?” Trương Tiểu Binh chớp đôi mắt ngấn lệ: “Tại sao chú không đi bắt người xấu? Cháu đã nói cho chú biết rồi mà.”
Lương Phong và Phòng Chính Quân cùng im lặng không nói gì. Lời trẻ nhỏ không kiêng kỵ nhưng nó tựa như một con dao đâm vào trong lòng họ.
Không có lúc nào đau đớn và tự trách hơn giây phút này, Phòng Chính Quân loạng choạng quỳ xuống trước mắt đứa bé. Ông ôm lấy Trương Tiểu Binh.
“Là chú vô dụng, chú có lỗi với cháu.”
Người đàn ông gần bốn mươi tuổi này quỳ gối trước mặt đứa bé, ngoại trừ những giọt nước mắt đau đớn thì chẳng thể làm gì khác.
“Tiểu Binh à, cháu phải tin chú.” Ông nắm chặt bàn tay nho nhỏ của Trương Tiểu Binh: “Cả đời này cho dù phải vứt bỏ cả tính mạng thì chú cũng nhất định bắt được hung thủ, lấy lại công bằng cho cả nhà cháu. Một ngày chú còn sống thì một ngày xin thề sẽ trả thù cho cháu. Nhưng trước đó cháu phải ngoan ngoan nghe lời, nghe lời chú Lương. Cháu lớn lên rồi, sống cho thật tốt thì mới có thể nhìn thấy ngày bố mẹ cháu được rửa hận. Nhớ chưa?”
Trương Tiểu Binh không khóc nữa, cậu bé buông tay Phòng Chính Quân ra rồi lau mắt thật mạnh.
“Chú ơi, cháu đợi chú.”
Đây là sự giao phó trong sáng nhất cũng nặng nề nhất trên đời.
Cứ như vậy, Lương Phong trở thành bố của Trương Tiểu Binh. Đối với đứa con nuôi nhặt về được từ cõi chết này thậm chí ông ấy còn dự tính chu đáo hơn so với Phòng Chính Quân.
“Đúng lúc tôi đang do dự xem rốt cuộc có muốn tiếp tục thi đấu nữa hay không. Nếu đã vậy thì tôi sẽ chuẩn bị giải nghệ.” Lương Phong nói: “Tôi không thể ở lại Chi Xuyên lâu được, Trường An có một phòng tập bắn súng mời tôi tới làm huấn luyện viên. Sau khi tạm biệt tôi sẽ dẫn thằng bé chuyển đến Trường An. Để tránh sự nghi ngờ của người khác thì chúng ta cũng cố gắng… đừng liên lạc.”
Phòng Chính Quân không ngờ ông ấy lại quả quyết như vậy. Vì đứa bé mà đến sự nghiệp thể thao cũng từ bỏ.
Ông nghẹn lời, trong đầu chỉ mãi vang vọng câu nói mà Lương Phong vừa nói “Sau này đừng liên lạc” —— Bọn họ chỉ mới vừa gặp lại mà.
“Đợi đã, Đại Phong, tôi —— Chúng ta đâu cần phải tránh mặt.”
Lương Phong nghĩ đi nghĩ lại: “Không ổn đâu. Ông sẽ mãi mãi không thể tách rời với vụ án Kim Xuyên, Tiểu Húc thấy ông một lần thì sẽ nhớ đến bố mẹ ruột của nó một lần. Huống hồ chúng ta gặp nhau thì ông sẽ không tránh được muốn nhìn thấy thằng bé, đã để lại dấu vết thì một ngày nào đó cũng sẽ bị người ta nhìn thấu.”
Phòng Chính Quân biết ông ấy nói đúng. Phải bảo vệ Trương Tiểu Binh, phương pháp tốt nhất không gì bằng khiến cậu bé biến mất vĩnh viễn trong biển người. Tránh xa mọi thứ về vụ án Kim Xuyên, tựa như cái tên “Trương Tiểu Binh” này chưa từng xuất hiện trên đời.
“Có phải ông không tin tôi?” Lương Phong chân thành nhìn ông: “Quân Tử, khả năng của tôi ông cũng biết rồi. Tôi đảm bảo với ông chỉ cần ngày nào tôi còn thì bất cứ ai cũng không thể động đến nửa cọng tóc của thằng bé.”
Phòng Chính Quân không nói gì mà chỉ lặng lẽ gật đầu.
Lương Phong dẫn Trương Tiểu Binh đi, còn ông vẫn len lén chú ý đến Lương Phong. Ông biết Lương Phong tới Trường An, lại biết dường như Trương Tiểu Binh đã hồi phục, có thể đi học. Lương Phong quả thật không thi đấu tiếp nữa, sự nghiệp thể thao của ông ấy đã vẽ một dấu chấm tròn vào cái ngày gặp được Trương Tiểu Binh. Ông ấy giấu đi tài năng mà sống, cố gắng sống một cuộc sống bình thường, dồn hết tâm sức vào việc nuôi dạy đứa con nuôi này.
Mười hai năm trôi qua, giống như giao hẹn giữa bọn họ, không còn liên lạc nữa.
Gặp lại Lương Phong, là trong phòng khám nghiệm tử thi.
Ông nghe nói là con trai Lư Thế Cương ngộ thương Lương Phong. Không ai có thể hiểu được tâm trạng của ông vào khoảnh khắc ấy, ông thật sự đã có suy nghĩ muốn băm vằm Lư Thế Cương ra thành trăm mảnh.
Quả đúng là chuột con sẽ lại đào hang, món nợ của cha còn chưa tính xong thì con trai đã hại chết anh em của ông.
(*)Rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, chuột con sẽ lại đào hang: ý chỉ cha nào con nấy.
Nhưng Phòng Chính Quân ông lại chẳng thể làm gì. Ngay đến việc giáp mặt khóc một tiếng ông cũng không làm được, mà còn phải giải quyết vụ tranh chấp dân sự này một cách công bằng công chính như không có chuyện gì xảy ra.
Tại sao kẻ ác luôn có thể trốn thoát hết lần này đến lần khác? Lương Phong một đời trung hậu, ông ấy thì có lỗi với ai?
Phòng Chính Quân cũng chẳng dám đến lễ tang của ông ấy, Trần Quốc Hoa thấy ông không đi thì cũng lặng lẽ không tham dự. Tang lễ của Lương Phong đơn sơ đến mức đáng thương, Phòng Chính Quân nghe nói chỉ có đồng nghiệp cùng phòng tập bắn súng đến chia buồn.
Ông chỉ có thể giam mình trong thư phòng nhìn hồ sơ của Lương Phong, nhớ lại dáng vẻ lúc còn trẻ của ông ấy, khi đó ông ấy mập biết bao nhiêu! Nhưng sau vẻ cục mịch là sự tỉ mỉ, làm việc đáng tin cậy hơn bất cứ ai.
Ông không dám để người khác thấy nước mắt của mình, con trai vừa vào là ông lập tức ngừng rơi lệ.
Lương Phong nằm trong kho lạnh, vẻ ngoài vẫn là bộ dạng đó không có thay đổi gì lớn, nhưng ông ấy sẽ chẳng thể mở miệng nói chuyện được nữa.
Ông ấy không chờ được đến ngày con trai nuôi trả được thù, cũng không chờ được đến ngày có thể thoải mái gặp lại nhau với Phòng Chính Quân. Ông ấy nằm ở đó, sẽ không bao giờ giơ lên khẩu súng hơi mình yêu quý, cũng sẽ không còn cười nói rót rượu cho ông rồi gọi một tiếng “Quân Tử! Hoa Tử!”
Mà ông ấy từ đầu đến cuối chưa từng phụ sự nhờ cậy.
Phòng Linh Xu nhìn Phòng Chính Quân. Phòng Chính Quân cúi đầu, nước mắt của ông đã chảy cạn chỉ còn lại một đôi mắt đỏ như máu, bên chân rơi đầy tàn thuốc.
Phòng Linh Xu không biết nên nói cái gì. Phải, thì ra là Lương Húc, thì ra lại là Lương Húc, cướp đi mọi mong chờ của cậu đối với bố và kết thúc tuổi thơ trống trải mà cậu mãi không chịu đối mặt. Người đó chính là Lương Húc.
Nhưng cướp đi cuộc đời của Lương Húc, lại là ai đây?
Trời đã sáng bừng, ánh nắng chói chang chiếu vào qua khe hở trên rèm cửa sổ.
Phòng Linh Xu cũng không biết rốt cuộc đã mấy giờ rồi, e rằng đã qua giờ đi làm. Cậu không có tâm trạng chỉ trích Phòng Chính Quân gì nữa, cậu chỉ muốn giải quyết việc công, chấm dứt vụ án này.
“Linh Linh, đúng là bố… có lỗi với con, nhưng con… Nhưng bố…” Phòng Chính Quân nghẹn ngào nói: “Thật sự bố…”
“Đừng nói nữa.” Phòng Linh Xu nói khẽ: “Đội trưởng Phòng, bố giấu nhân chứng, việc này rốt cuộc có phải quyết định của Tổ chuyên án năm đó hay không thì còn cần bố nghĩ cách chứng minh. Nhưng bố và Cục phó Trần Quốc Hoa có hiềm nghi là lạm dụng chức quyền, đăng ký hộ khẩu cho Lương Húc không đúng thủ tục pháp lý, vấn đề này không rửa sạch được đâu.”
“Chuyện không liên quan đến Lão Trần.” Phòng Chính Quân nói với vẻ chán nản: “Ông ấy chẳng biết gì cả, là do một mình bố.”
“Cũng có khác gì đâu mà nói đỡ? Bố bảo vệ nhân chứng không sai, mặc dù làm trái quy tắc nhưng cũng xuất phát từ cái tình. Nhưng bố và Trần Quốc Hoa trong lúc điều tra vụ án Khúc Giang đã che giấu sự thật, hành động này bố phải giải thích cho ra lẽ.”
Phòng Chính Quân không còn lời nào để nói.
“Có lời gì thì Viện kiểm sát sẽ cho bố được nói rõ ràng.”
Phòng Linh Xu quay lưng đi lau sạch nước mắt: “Nhưng mà bố, con cũng không nghĩ bố làm gì sai.”
Phòng Chính Quân ngẩng đầu lên.
“Bố có rất nhiều lúc khiến con thất vọng.” Phòng Linh Xu nói: “Thế nhưng chuyện bảo vệ nhân chứng này, nếu là con thì con cũng sẽ lựa chọn tương tự.”
Phòng Chính Quân im lặng nhìn cậu, qua một lúc lâu ông che mặt bật khóc thành tiếng. Phòng Linh Xu không biết ông khóc vì ai, là vì đứa con trai ruột là mình hay vì Trương Tiểu Binh đã lạc lối, hoặc là vì Lương Phong sẽ không bao giờ sống lại nữa.
Thời gian vĩnh viễn không quay ngược, lựa chọn vĩnh viễn không thể làm lại. Bọn họ đều là người lương thiện, không có bất cứ ý nghĩ xấu xa nào trong mọi việc làm.
Trách hung thủ tàn nhẫn, cũng oán vận mệnh bất công.
Phòng Linh Xu kéo rèm cửa sổ ra, ánh mặt trời sáng rực, đã chín giờ rồi.
Hai bố con đều một đêm không ngủ, vô cùng mệt mỏi nhưng việc khám xét Lương Húc không thể kéo dài nữa, chính là ngày hôm nay. Phòng Linh Xu đi vào nhà vệ sinh rửa mặt rồi vắt một chiếc khăn đưa cho Phòng Chính Quân.
“Lau mặt đi bố.”
Phòng Chính Quân nhận khăn mặt rồi cũng đứng dậy: “Con thay quần áo đi, bố tới Cục cùng con. Vấn đề của bố thì bố sẽ mau chóng nói rõ với Lý Thành Lập. Chuyện xin lệnh bắt giữ con cứ giao cho bố đi.”
Phòng Linh Xu nhìn ông với ánh mắt sắc bén: “Cục trưởng Lý không sợ liên lụy đến mình?”
Phòng Chính Quân thở dài: “Bố là bố đẻ con, ông ấy là thủ trưởng nhiều năm của bố, cho dù bố có làm việc cảm tính thế nào thì cũng sẽ không lừa con chuyện này. Thật ra lúc trước nếu như không phải con đứng ra cản trở thì bố sẽ trực tiếp tạm giữ và khám xét Lương Húc —— Linh Linh, tại sao lúc ấy con lại chạy tới làm chứng?”
Phòng Linh Xu cụp mắt xuống, một lát sau cậu nói: “Bố muốn nghe lời nói thật?”
“Nói đi. Bố thật sự già rồi, đầu óc mấy đứa các con bố không theo kịp.”
“Nói thật thì là con vốn không biết được suy nghĩ lúc đó của bố, lại sợ bố xử trí theo cảm tính sẽ bao che trong lúc truy bắt. Nếu đã có một lần khám xét không có kết quả thì sau này muốn ra quân sẽ cực kỳ khó khăn.” Phòng Linh Xu quay lưng đi rồi chậm rãi quay đầu lại, nhìn thẳng vào Phòng Chính Quân.
“Bố, đừng trách con đa nghi. Bố đã đi nhầm một bước, con không thể để bố càng bước càng sai.”
Trong chớp mắt đó, thật sự có một loại hung ác như khi chim ưng nhìn sói.
Phòng Chính Quân lại một lần nữa cảm thấy chấn động trong lòng. Năm ấy Trương Tiểu Binh ngẩng đầu nhìn ông, đó là lần đầu tiên; hiện tại Phòng Linh Xu quay đầu nhìn ông, đây là lần thứ hai.
Con trai đúng là lớn thật rồi. Không biết là ai đã dạy cho nó trở nên vừa tàn nhẫn vừa vô tình như vậy, mà nó cũng lại thông minh và quyết đoán đến thế.
Hoàn toàn không phải là thành quả nuôi dạy của bản thân mình.
Phòng Chính Quân cứng miệng không trả lời được, ông cầm lấy chìa khóa xe: “Thay quần áo rồi đi thôi.”
“Bố không tắm rửa à?”
“Không tắm, không tắm. Mẹ con không ở đây thì bố chú ý mấy cái đấy làm gì.” Phòng Chính Quân bất đắc dĩ nói: “Tranh thủ thời gian đi.”
“Ông già lôi thôi.” Phòng Linh Xu cười nói: “Bố đi trước đi, con muốn đến Hoa viên Thúy Vi.”
“Đến đấy làm gì?”
“Ừm, có một chuyện chưa nói với bố. Bảo vệ ở Hoa viên Thúy Vi có chút khả nghi. Trong camera lỗ kim giám sát Lương Húc con nhìn thấy một người lảng vảng ở gần nhà của cậu ta. Người này còn từng bám đuôi Lương Húc. Con muốn đến văn phòng quản lý của Hoa viên Thúy Vi xem thử xem sao. Về phía Cục Công an thì đừng lộ ra vội để tránh đánh rắn động cỏ.”
Phòng Chính Quân nhìn đi nhìn lại cậu rồi đưa súng cho cậu: “Cầm súng theo.”
“Bố của con ơi, con đi hỏi thăm thì mang súng làm gì? Dọa dân à?”
“Cầm theo đi.” Phòng Chính Quân nói với vẻ buồn bã: “Con cũng lớn rồi, không còn là cái tuổi để bố bảo vệ nữa. Ra ngoài thì mang súng theo, nhỡ đâu có chuyện gì thì sao.”
Bọn họ nhìn nhau, muốn mỉm cười nhưng lại cảm thấy chua xót. Ở dưới tầng đám trẻ con vỗ tay ca hát trong sân, đó là một giai điệu Tín thiên du: Én lớn bay tới mang theo én nhỏ! Nối nhau ngậm bùn bay về tổ!
Én lớn bay, mang theo én nhỏ, nối nhau ngậm bùn, bay về tổ.
(*)Tín thiên du (信天游): một hình thức dân ca lưu truyền ở Tây Bắc, Trung Quốc.
Hết chương 14.
__________________________
Editor: Đọc xong chương này mình chỉ nghĩ đến một từ duy nhất, đấy là “khổ”. Dù là trực tiếp hay gián tiếp thì ai cũng bị vụ án kia ảnh hưởng gây ra những nỗi khổ riêng. Người lương thiện cứ luôn phải chịu thiệt thòi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT