Phòng Linh Xu quyết định nhận cuộc hẹn. Cậu báo cáo đơn giản với đội rồi sau khi suy đi nghĩ lại cậu lựa chọn không mang súng.

Trên đường đi cậu cứ suy nghĩ mãi đến cuộc nói chuyện đêm hôm trước.

“Em có thể không đi, cứ tìm một lý do mà từ chối cậu ta.” Kevin khuyên can cậu: “Thân thế của cậu ta thật sự rất khả nghi, chủ động hẹn em thì lại càng khả nghi hơn. Hoặc là em nên nói một tiếng với cha em.”

“Em phải đi. Nếu cậu ta có ý đồ gì thật thì em không đi sẽ càng khiến cậu ta nghi ngờ. Còn về phía bố em đương nhiên em sẽ bàn với ông ấy.” Phòng Linh Xu nói: “Trước khi Lương Phong chuyển tới Trường An thì hộ tịch ở Chi Xuyên, thành phố Tần. Khi đó bố em là Đồn trưởng Đồn Công an Chi Xuyên.”

Im lặng một lúc lâu, Kevin nói: “Bất luận Lương Húc có phạm tội hay không thì Linh Xu, em cần nghĩ cho kỹ. Cha em đã hơn năm mươi tuổi, nếu bây giờ em vạch trần sự việc thì có thể sẽ khiến ông ấy phải chịu kỷ luật nghiêm khắc.”

“Làm trái quy định thì phải gánh chịu hậu quả của việc làm trái quy định. Hiện tại em đang thảo luận với anh những chuyện này cũng là làm trái quy định, em đã chuẩn bị tâm lý để bị kỷ luật rồi.” Phòng Linh Xu không muốn nói nhiều về mấy thứ này, cậu chuyển hướng câu chuyện: “Nếu như chúng ta đoán không sai thì suy nghĩ của cảnh sát Quan Trung trong mười lăm năm nay đã có thể hiểu được. Điều này giải thích vì sao họ lại chắc chắn hung thủ của vụ án Kim Xuyên là một người như thế.”

Bởi vì trên đời này vẫn còn nhân chứng mục kích sống sót.

Kevin biết có khuyên cũng vô dụng nên chỉ dặn dò cậu: “Nội dung bài giảng đầu tiên tôi giảng cho em còn nhớ chứ?”

“Công tắc ý thức của hung thủ đúng không?”

“Đúng. Hành vi của Lương Húc rất chuẩn mực nhưng thủ pháp gây án của vụ án Khúc Giang lại tàn nhẫn và thành thạo. Nếu như cậu ta thực sự là hung thủ vậy thì rất có khả năng cậu ta sẽ có khuynh hướng nhân cách phân liệt.”

“Ý anh muốn nói công tắc của cậu ta…là băng tang.”

“Phải. Nếu như ngày mai cậu ta đi gặp em mà không đeo vật tưởng niệm thì mong em giữ khoảng cách với cậu ta, cũng sẵn sàng chế ngự cậu ta bất cứ lúc nào.” Suy nghĩ một lúc Kevin bổ sung thêm: “Hai người hẹn ở thư viện, tuy mật độ người ở đó không cao nhưng đa số nhân viên ở đây thiếu khả năng chiến đấu, em nên liên hệ với cảnh sát thực hiện tốt biện pháp an toàn để bảo vệ người vô tội. Phòng ngừa Lương sẽ bắt họ làm con tin.”

“Chuyện đó em biết. Chỉ là hiện giờ ngoài mặt Lương Húc đã tạm thời thoát khỏi diện tình nghi nên không có lý do thích hợp để điều động cảnh sát.” Phòng Linh Xu suy đi nghĩ lại: “Anh yên tâm. Tuy cậu ta cao to nhưng không đánh lại được em đâu.”

Kevin nở nụ cười bất đắc dĩ: “Tự tin là tốt nhưng không được tự tin thái quá. Tôi tin em có thể bảo vệ được bản thân, tôi chỉ hy vọng em chú ý sự an toàn của người dân.”

“Em sẽ chú ý.”

Sự thật chứng minh họ lo xa quá rồi.

Khi Phòng Linh Xu chạy đến nơi thì do căng thẳng nên trên người cậu không khỏi có vẻ dữ tợn. Không thấy bóng dáng của Lương Húc ở trong quán bởi vậy Phòng Linh Xu gọi điện thoại, lúc này mới nhìn thấy vị trí của hắn.

Vào khoảnh khắc trông thấy Lương Húc ấy toàn thân Phòng Linh Xu đều thả lỏng trở lại.

Lương Húc vẫn đeo băng tang như cũ.

Hắn ngồi ở một góc ngoài trời, xung quanh không có người nên hiển nhiên cũng không thích hợp để tiện tay bắt ai đó làm con tin. Đây là vị trí mà nhóm thanh niên văn nghệ thích lựa chọn, ánh sáng vừa đủ, dễ tạo dáng chụp ảnh, nói chuyện cũng sẽ không làm phiền người khác.

Lương Húc mang theo một chiếc cặp sách to ngồi trên bậc thang, trông thấy Phòng Linh Xu đến thì vẫy tay với cậu một cái.

Quả thật hắn rất đẹp trai, vừa có vẻ mạnh mẽ khí khái lại vừa có vẻ nhẹ nhàng văn nghệ, ánh mặt trời chiếu lên người hắn khiến hàng mi dày đổ bóng mờ trên gương mặt hắn. Cảnh tượng này phù hợp với phong cách tư tưởng của các bộ phim điện ảnh thanh xuân, năm tháng lặng lẽ, xanh mát phủ khắp mọi nơi, tươi đẹp lại u buồn.

Phòng Linh Xu đột nhiên cảm thấy bản thân hơi ngu xuẩn, cậu có một cảm giác bối rối khó hiểu vì đi nhầm trường quay.

Bởi vì đến quá vội nên hôm nay cậu cũng không ăn diện kỹ càng, kem chống nắng không kịp bôi, tóc tai lại càng chẳng ra đâu —— Bốn giờ sáng cậu mới chợp mắt một lát, lúc này hai mắt thâm xì, nói tóm lại là toàn thân vừa không chỉnh tề vừa không đẹp đẽ.

Lương Húc chưa bao giờ thấy cậu tiều tụy như vậy nên không khỏi ngạc nhiên nhìn cậu.

“Anh sao vậy?”

Trái lại thì Phòng Linh Xu chẳng sợ hắn hỏi mà thuận miệng bịa ra một lời nói dối: “Bận thôi. Sáng sớm ầm ĩ với bố tôi một trận, tôi chưa rửa mặt đã đi rồi.” Nói xong cậu nhìn Lương Húc với vẻ tội nghiệp: “Có phải cậu chê tôi xấu không?”

Lương Húc bị cậu làm cho hơi giật mình, do dự mãi rồi hắn nghiêm túc nói: “Đâu có, tôi chỉ tưởng là anh bị bệnh.”

“Thế nên mới nói người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Hôm nay giá trị nhan sắc của tôi ít nhất giảm mất hai điểm, còn can đảm tới gặp cậu. Cho hỏi cậu có cảm động không?”

Không dám động, không dám động. Lương Húc không nói gì đưa một chai trà xanh cho cậu: “Uống đi.”

Phòng Linh Xu ngồi xuống sát cạnh hắn, Lương Húc quả thật không dám cử động, vì sợ làm tổn thương lòng tự trọng của người ta nên chỉ đành yên lặng chịu đựng để cậu dán vào.

Phòng Linh Xu thấy trên đùi hắn đặt một quyển sách. Là “Bá tước Monte Cristo”.

“Uầy, có hiểu biết ghê, Alexandre Dumas.” Tâng bốc một cái trước đã.

“Bản cũ tên là ‘Mối ân oán của Monte Cristo’.” Lương Húc nói: “Cái tên đó hay hơn một chút.”

“Nói thật, cậu học y nên tôi không nghĩ là cậu sẽ thích đọc tiểu thuyết.” Phòng Linh Xu mỉm cười: “Không phải trai tự nhiên bình thường đều thích xem tru tiên diệt thế phá trời gì đó à.”

Lương Húc thấy cậu cười thì cũng cười theo: “Tôi cũng không để ý lắm, cái gì hay thì xem thôi.”

Hôm nay Phòng Linh Xu đến đây với mưu đồ riêng. Cậu rất muốn giáp mặt Lương Húc chứng thực thân thế của đối phương nhưng lý trí nói cho cậu biết làm vậy là quá ngu xuẩn. Cậu không biết tiếp theo đây Lương Húc còn có thể làm gì nữa.

Theo lý thuyết Lư Thế Cương chết rồi thì Lương Húc đã báo được thù lớn.

Nhưng hung thủ của vụ án Kim Xuyên vẫn chưa rõ, liệu cậu ta có vì vậy mà trả thù xã hội?

Trừ khi có thể Lương Húc nghĩ rằng Lư Thế Cương chính là hung thủ thật sự của vụ án Kim Xuyên. Nếu vậy thì có lẽ cậu ta sẽ thu tay lại.

Phá án đương nhiên là quan trọng nhưng Phòng Linh Xu đồng ý với một cách nói khác. Giống như “Phòng bệnh hơn chữa bệnh” trong Đông y, nếu có thể bóp ch3t ý định phạm tội của hung thủ từ trong nôi, khiến cho họ tỉnh ngộ thì sẽ càng có giá trị hơn là bắt họ ngay tại chỗ.

Xử án suy đoán vô tội, phá án suy đoán có tội. Không cần biết rốt cuộc Lương Húc có phải là hung thủ của vụ án Khúc Giang hay không, Phòng Linh Xu vẫn quyết định ngầm cảnh cáo hắn, chỉ mong có thể khiến hắn dừng cương trước bờ vực.

Cậu ngồi đó trầm tư, đầu đã sắp chúi vào trong ngực Lương Húc.

Lương Húc thực sự hoảng sợ đành phải đỡ lấy đầu cậu: “Nếu anh không thoải mái thì tôi sẽ đưa anh về. Tôi không nên cố gọi anh ra đây.”

Phòng Linh Xu lập tức ngẩng đầu lên: “Không phải! Tại tôi cảm thấy hôm nay trên người cậu có cảm giác rất dễ chịu!”

… Anh đừng nói thế chứ, anh như thế càng giống gаy đó! Còn như bi3n thái nữa!

Nếu không phải tâm lý của Lương Húc tốt mà đổi thành người khác thì có lẽ đã đánh Phòng Linh Xu một trận rồi.

Lương Húc chỉ ngại ngùng lùi về sau một đoạn: “Tôi không dùng nước hoa.”

“Cậu có thể dùng đi, lần sau sẽ tặng cậu một lọ.”

Phòng Linh Xu chỉ là nói bừa nhưng Lương Húc nghe thấy lời này của cậu thì lại lấy một món đồ từ trong cặp ra: “Tôi cũng có đồ muốn tặng anh.”

“Hả?”

Lương Húc đặt đồ lên trên đùi —— Là một bộ chuột và bàn phím chuyên dụng để chơi game, còn có cả tai nghe. Đồ không đắt nhưng là một thứ đặc biệt mà đám mọt game yêu thích.

“Bố tôi mua cho tôi. Sau này tôi cũng không chơi game nữa.” Lương Húc xoa bộ bàn phím: “Tôi không có bạn bè gì, nhớ ra anh thích chơi game nên tặng cho anh.”

Phòng Linh Xu hơi bối rối, cảnh tượng này có cảm giác giống như bảo kiếm tặng anh hùng, tuy rằng trình độ chơi game của Phòng Linh Xu chỉ có thể coi là cẩu hùng —— Lại giống như phân chia di sản. Phòng Linh Xu có chút cảnh giác cũng cảm thấy mờ mịt.

“Chẳng phải bố cậu không thích cậu chơi game à?”

“Ừ.” Lương Húc gật đầu: “Ông ấy là vậy đấy. Tuy không thích nhưng đến sinh nhật vẫn mua cho tôi. Lúc tặng tôi còn bảo tôi không được chơi quá nhiều, sẽ mê muội mất ý chí.”

Thương thay tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ. Lương Phong thật sự đặt hết tâm huyết vào người đứa con trai nuôi này.

Lương Húc cầm lấy tai nghe, trên bề mặt có biểu tượng của cáo chín đuôi: “Con cáo này tôi nhớ là anh thích dùng, cũng hợp với anh. Tuy không phải đồ mới nhưng tôi dùng rất cẩn thận, anh nhận lấy đi.”

Phòng Linh Xu nào dám chê, huống hồ đống thiết bị này quả thật sạch sẽ như mới, cậu dè dặt cầm lên: “Nhận được thật à? Liệu có không tốt lắm không?”

“Trừ anh ra tôi cũng không có bạn bè nào khác, tôi với bạn học không qua lại nhiều.” Lương Húc nói nhẹ nhàng: “Cầm đi.”

Hắn chẳng có một chút ý muốn dò hỏi tin tức nào.

Cảm giác tội lỗi của Phòng Linh Xu bắt đầu trào dâng. Cậu hoàn toàn không ngờ Lương Húc gọi cậu ra hôm nay là để tặng đồ cho cậu. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại thì hành động xử lý đồ dùng này và hành động dùng số tiền lớn để mời thám tử tư đều đáng sợ như nhau.

Giống như là đang xử lý hậu sự.

Cậu lúng ta lúng túng hỏi lại: “Sau này cậu không chơi game nữa thật à?”

“Không phải. Không chơi ở nhà thôi.” Lương Húc nói: “Nếu anh muốn chơi thì tôi có thể dẫn anh đánh mấy ván. Thật ra tôi chơi cũng không giỏi, bố tôi nói đúng, chơi mấy thứ này chẳng có tác dụng gì, việc học vẫn quan trọng hơn.”

Hắn đúng là rất giữ lời hứa, nói không chơi ở nhà thì không chơi ở nhà thật, thiết bị cũng mang đi cho.

Phòng Linh Xu không biết nói gì chỉ đành dè dặt xoa bàn phím mấy cái: “Cảm ơn cậu. Tôi sẽ dùng cẩn thận.”

Lương Húc sau một lúc im lặng thì nhìn về phía Phòng Linh Xu: “Sao anh lại cãi nhau với bố anh? Tôi nhớ chú ấy cũng là cảnh sát.”

Phòng Linh Xu nhìn chằm chằm bàn phím, mãi một lúc lâu mới nói: “Cậu muốn biết?”

“Lương Húc, tôi không biết cậu đã từng trải qua cảm giác của trẻ mồ côi chưa.”

Lương Húc không trả lời, Phòng Linh Xu liếc nhìn người bên cạnh qua khóe mắt, trên gương mặt Lương Húc không có bất kỳ biểu hiện gì.

“Có lẽ nói ra cậu không tin, tôi lớn đến chừng này lại sống như một nửa trẻ mồ côi. Nếu như vụ án Kim Xuyên còn sót lại một đứa trẻ mồ côi trên đời thì tôi nghĩ tôi sẽ có tiếng nói chung với cậu ấy.”

Phòng Linh Xu không nhìn Lương Húc nữa, cậu vặn mở chai trà xanh rồi tu một hớp.

“Bố tôi trước kia đi bộ đội, hôn nhân của quân nhân nên hồi bé tôi rất ít khi nhìn thấy bố tôi. Mẹ tôi nói đợi bố tôi giải ngũ thì ông ấy sẽ có thể ở bên tôi thường xuyên.”

“Lúc nhỏ tôi thường nằm nhoài trên ban công đếm hạt vừng, đếm đậu xanh, lấy một đống lớn từ trong bếp ra. Sau đó tôi tự nói với mình bao nhiêu vừng đậu như vậy tôi cũng có thể đếm rõ chắc chắn là rất giỏi, đợi bố tôi về rồi ông ấy sẽ khen thưởng tôi.”

“Nhưng bố tôi vẫn rất ít khi về nhà.”

“Sau này lớn hơn một chút thì tôi bắt đầu luyện tập các màn biểu diễn khác. Không ai quản tôi, mẹ tôi là y tá nên thời gian cũng rất ít, tôi cứ tự mình suy nghĩ xem có thể học cái gì. Tôi học thuộc lòng sách, học thuộc lòng tiếng Anh, học thuộc số Pi, trong nhà chỉ cần là đồ hỏng hóc gì thì tôi sẽ tháo ra sửa, chỉ cần có chữ thì tôi đều thuộc làu làu. Sách hướng dẫn sử dụng TV mười mấy năm trước bây giờ tôi cũng có thể chép lại cho cậu.”

Lương Húc như là có chút xúc động nhưng rốt cuộc cũng không lên tiếng.

“Rồi bố tôi chuyển nghề, vào ngành công an trở thành cảnh sát. Hai năm đầu ấy vô cùng vui vẻ. Ông ấy cũng cảm thấy tôi rất thông minh nên trong hai năm đó, cũng chỉ có hai năm đó, cứ tan làm là ông ấy sẽ dẫn tôi đến công viên chơi. Tôi vô cùng khao khát bố mẹ có thể ở bên tôi. Lương Húc, tôi không biết cậu có hiểu không nhưng giống như đứa trẻ được cho kẹo, hoặc là dứt khoát cả đời đừng cho tôi biết mùi vị của kẹo như thế nào hoặc là hãy để tôi được ăn thỏa thích. Không thể nói là cho tôi li3m một cái rồi sau đó cả năm cũng không cho tôi được một viên kẹo nào. Như vậy thật quá khó chấp nhận.”

“Chú ấy vẫn bận lắm à?” Lương Húc hỏi.

“Không. Năm tôi lên cấp hai thì Kim Xuyên xảy ra án mạng. Cả năm đó bố tôi gần như không về nhà. Ông ấy nói với mẹ con tôi phá xong vụ án này thì sẽ dẫn chúng tôi tới Bắc Kinh du lịch.”

Phòng Linh Xu nở một nụ cười ảm đạm: “Tôi đã đến Bắc Kinh chỉ là không phải đi cùng ông ấy, cũng không phải khi còn bé. Đó là khi tôi lớn rồi, vào kỳ nghỉ hè sau khi tốt nghiệp trung học tôi và bạn học đã cùng tham gia trại hè. Còn bố tôi thì vẫn đang chạy quanh khắp nơi vì vụ án Kim Xuyên.”

Cậu quay đầu sang nhìn Lương Húc: “Từ nhỏ đến lớn chưa từng dẫn tôi đi du lịch, chưa từng mua cho tôi thứ gì, chưa từng ký tên vào bài tập của tôi. Cậu nói có phải người bố như ông ấy rất hời không? Ông hàng xóm còn quan tâm tôi nhiều hơn ông ấy.”

Lông mày của Lương Húc nhíu lại rồi giãn ra.

Phòng Linh Xu gõ ngón tay lên bàn phím: “Qua nhiều năm như vậy, tôi cùng với con gái của Cục phó Trần và rất nhiều người thân của những cảnh sát tham gia điều tra, chúng tôi đã phải trải qua cuộc sống của cô nhi quả phụ. Mẹ tôi không chịu được nên đợi đến khi tôi lên đại học thì ly hôn với bố tôi. Tôi cảm thấy bà ấy làm rất đúng, bà ấy ly hôn quá muộn rồi, đáng lẽ nên đi tìm một người đàn ông đối xử tốt với bà ấy từ lâu.”

Phòng Linh Xu rất căm hận hung thủ của vụ án Kim Xuyên. Sự căm hận này không ít hơn bất cứ nạn nhân nào. Trong tâm trí non nớt của cậu ban đầu là xuất phát từ lòng chính nghĩa, căm thù sự vô nhân tính của hung thủ nhưng rồi chẳng bao lâu lòng căm thù ấy đã biến thành nỗi phẫn uất trước sự bất lực của cảnh sát.

Mà cảnh sát không phải ai khác, chính là người bố luôn bôn ba bên ngoài của cậu.

“Tôi biết ông ấy làm nghề này cho dù không có vụ án Kim Xuyên thì cũng sẽ có vụ án Ngân Xuyên, Đồng Xuyên. Thế nhưng cuộc đời là vậy, đó là một rào cản mà tôi không cách nào vượt qua được. Tôi không thể bình tĩnh mà đối diện với nó, nó phá huỷ tuổi thơ của tôi, chưa cần nói đến những thứ mà tôi không có được thì sự sỉ nhục và chế giễu cũng khiến người ta khó chấp nhận.”

Phòng Chính Quân một mực khăng khăng suy đoán vô tội khiến Lư Thế Cương được vô tội phóng thích. Đến bây giờ Phòng Linh Xu vẫn còn nhớ trong trường học có người nói bố cậu tham ô nhận hối lộ, còn có người không rõ danh tính đến mắng chửi: “Nhà các người sớm muộn gì cũng gặp báo ứng.”

Cậu biến thành quái vật trong trường, dẫn tới tính cách thích ăn diện của cậu cũng bị cười nhạo.

Nếu như lúc này Phòng Linh Xu ngước mắt lên nhìn Lương Húc thì cậu sẽ trông thấy một gương mặt vô cùng đau đớn.

Nhưng cậu lại không ngẩng đầu.

“Hôm qua mẹ tôi nhắn WeChat cho tôi, hỏi tôi là bố tôi bảo tới Bửu Kê thăm bà ấy sao lại không đi. Tôi nói bố tôi đang đi điều tra vụ án. Kết quả là bố tôi mắng tôi một trận, nói tôi chuyển lời vớ vẩn.”

Lời này nửa thật nửa giả. Ngày hôm qua không hề có chuyện này nhưng Phòng Chính Quân và vợ ông vì những chuyện này mà cãi nhau rồi vạ lây sang Phòng Linh Xu thì cũng không phải là lần đầu tiên.

“Vừa muốn làm anh hùng, muốn phá án cũng lại muốn mẹ tôi chờ ông ấy, đừng đi theo người đàn ông khác —— Cậu không cảm thấy con người bố tôi rất ích kỷ à?”

Sau một lúc lâu im lặng thì Lương Húc nói: “Ít nhất anh còn có bố mẹ trên đời.”

Phòng Linh Xu ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào mắt hắn.

Một lát sau Phòng Linh Xu cúi đầu: “Xin lỗi, tôi không xem xét đến cảm xúc của cậu. Tâm trạng tôi hôm nay thật sự không tốt.”

Lương Húc do dự rồi cuối cùng cũng đưa tay ra vỗ vai Phòng Linh Xu, lại chần chừ một lát hắn nắm chặt tay Phòng Linh Xu: “Tôi hiểu được.”

Phòng Linh Xu cũng nắm lại hắn, lòng bàn tay của Lương Húc phủ một lớp mồ hôi lạnh ẩm ướt.

“Anh làm cảnh sát là vì bố anh sao?”

“Có thể coi là vậy mà cũng không thể coi là vậy.” Phòng Linh Xu nói: “Tôi muốn tự tay bắt được hung thủ thật sự của vụ án Kim Xuyên, hỏi gã xem rốt cuộc tại sao lại làm như vậy. Nếu như có thể thì đầu tiên phải đập gã một trận.” Đột nhiên cậu nhìn về phía Lương Húc: “Có phải cậu không tin cảnh sát có thể phá án đúng không?”

Lương Húc gần như muốn bật thốt lên nhưng trong phút chốc hắn đã rút tay về: “Chuyện này cũng không liên quan gì đến tôi.”

“Cậu cũng có thể phát biểu quan điểm của mình.” Phòng Linh Xu nghiêng đầu: “Tự do ngôn luận mà.”

“Tôi không rõ, cũng không biết.” Lương Húc nói: “Cảnh sát Phòng… Phòng Linh Xu, nếu như… Nếu như bạn của anh, có quan hệ rất tốt với anh làm ra một chuyện khiến anh không thể tha thứ thì anh sẽ làm thế nào?”

Lời nói này rất có triển vọng.

“Thế thì còn phải xem là chuyện gì. Nếu là bắt cá hai tay thì coi như tôi không đủ hấp dẫn vậy.” Phòng Linh Xu giả vờ đáng yêu: “Đương nhiên là chọn tha thứ cho cô ấy thôi.”

“… Không phải chuyện yêu đương.” Lương Húc dời mắt đi, hắn bước tới bên cạnh bậc thang nhìn về phía công viên cây xanh đối diện bên kia đường.

Đây là một buổi chiều vô cùng yên bình, trong tầm mắt họ là cuộc sống bình yên thường ngày của Trường An. Mọi người ra khỏi thư viện và đi ngang qua họ, để lại tiếng bước chân nhẹ nhàng mà vội vã, âm thanh ấy lướt qua dòng xe cộ sang bên kia đường rồi hướng về từng ngóc ngách của thành phố này.

Có thể hình dung rằng khi mặt trời sắp lặn họ tựa như chim én về tổ, từng người lao đầu trở về nhà.

Chỉ là không hẳn mỗi một con chim én đều có tổ để quay về.

Phòng Linh Xu nhìn hắn chăm chú.

Lương Húc bồi hồi trong chốc lát rồi quay đầu lại, hỏi với vẻ bình thản: “Phòng Linh Xu, chúng ta có thể coi là bạn không?”

Phòng Linh Xu không trả lời hắn mà chỉ nhìn hắn.

Vì vậy Lương Húc lại hỏi: “Nếu như tôi khiến anh không thể nào tha thứ mà tôi lại đang gặp nguy hiểm thì anh sẽ cứu tôi hay sẽ giết tôi?”

“Đây là cái vấn đề gì thế?” Phòng Linh Xu không đùa cợt nữa, cậu đứng dậy hỏi hắn: “Cậu gặp nguy hiểm gì?”

Nhưng Lương Húc lại lùi về sau, hắn bước cách khỏi người Phòng Linh Xu rồi một lát sau hắn nói: “Không phải, tôi chỉ thuận miệng hỏi chút thôi. Nhớ tới tình tiết trong tiểu thuyết nên hỏi thử anh.”

“Trong Monte Cristo có tình tiết này?”

Lương Húc lại lùi về sau thêm hai bước: “Chỉ là hỏi thử thôi.” Hắn cụp mắt xuống: “Chắc anh hiểu nhầm ý tôi.”

Phòng Linh Xu nắm lấy tay hắn.

“Lương Húc, tôi biết cậu có rất nhiều chuyện không muốn nói với tôi nhưng không sao cả, ai cũng có bí mật.” Cậu nắm tay Lương Húc, nắm vô cùng chặt: “Tuy tôi không hiểu cậu có ý gì nhưng nếu cậu chịu tin tưởng tôi thì tôi cũng sẽ tin tưởng cậu. Bất kể cậu đã làm gì, phạm phải lỗi gì thì tôi cũng tin là cậu có thể quay đầu.”

Lương Húc nhìn cậu, trong ánh mắt ấy không rõ là cảm xúc gì, tựa như buồn bã lại như là đau đớn không nói thành lời.

“Vậy nên nếu như cậu gặp nguy hiểm gì thì tôi cũng sẽ cứu cậu. Chỉ cần cậu chịu nói cho tôi.”

“Cảm ơn anh, Linh Xu.” Lương Húc rút tay lại: “Tôi cũng vậy.”

Từ bãi cỏ ở đằng xa truyền đến âm thanh cười đùa của đám trẻ con.

Trên đường về nhà trong lòng Phòng Linh Xu chất chứa muôn vàn tâm sự.

Màn diễn ngày hôm nay cậu đã diễn rất chân thành, hay phải nói là không phải diễn kịch, cậu đã nói ra tâm sự thật của chính mình.

Những điều đó Trâu Khải Văn là người đầu tiên được nghe, Lương Húc là người thứ hai.

“Trước hết em phải đối mặt với con người thật của mình thì mới có đủ can đảm để truy tìm sự thật.”

Đây là lời Kevin đã nói với cậu lúc trước.

Bắt đầu từ khi đó cậu đã thử sống với con người thật của mình.

Phòng Linh Xu tin rằng Lương Húc sẽ hiểu ý của cậu. Chỉ là bây giờ cậu còn chưa hiểu ẩn ý của Lương Húc. Cậu đã thật lòng muốn lay động Lương Húc và rõ ràng Lương Húc cũng đã xúc động nhưng đến cùng thì cuộc nói chuyện của họ đã trao đổi được những thông tin gì?

Suốt cả dọc đường cậu nhanh chóng suy nghĩ về cuộc trò chuyện ban chiều —— Lương Húc đang ám chỉ gì với cậu?

Chuyện không thể nào tha thứ, đó có lẽ là chỉ vụ án Khúc Giang. Có phải Lương Húc đang ngầm thừa nhận cậu ta là hung thủ vụ án Khúc Giang? Thế nhưng “đang gặp nguy hiểm” thì chỉ cái gì?

Có người đang ép buộc Lương Húc giết người sao?

Trong chớp mắt, ngay vào khoảnh khắc ấy trong đầu cậu bỗng lóe lên rất nhiều hình ảnh nhanh như chớp, người đàn ông mà camera lỗ kim quay được, bóng dáng thoáng qua khi cậu và Lương Húc chơi bóng, cùng với ——

Người bảo vệ của Hoa viên Thúy Vi.

“—— Hồi giữa tháng trước đó, người này cứ quanh quẩn bên ngoài khu dân cư.”

Đầu tiên ông ta làm chứng là Lương Húc thường xuyên lui tới hiện trường vụ án, khi đó Phòng Linh Xu hoàn toàn không nhận thấy có gì bất thường —— Quả thật nó không có gì bất thường nhưng tại sao người này lại xuất hiện ở hành lang nhà Lương Húc? Tại sao ông ta lại theo dõi Lương Húc?

Điện thoại đổ chuông, cậu bắt máy. Là Phòng Chính Quân.

“Hôm nay con lại không về ăn cơm?”

“Thật đúng lúc. Bố, con có vài chuyện muốn hỏi bố.” Phòng Linh Xu nói: “Bố cứ ăn cơm trước đi, muộn chút con sẽ về.”

Hết chương 11.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play