“Cái thứ này, có thuốc giải không?”
“Có nha!” Trần Bì tránh ánh mắt của ta, nói: “Chính là, cái đó.”
Ta khóc đây, ta chỉ một lần có ý nghĩ không chính đáng mà thôi, báo ứng đến thật nhanh mà.
Ta xông vào viện, mếu máo quỳ xuống ôm chặt chân của Dược thần: “Dược thần gia gia! Cứu lấy con đi!”
Dược thần vội vàng hất chân: “Ngươi ngươi ngươi có chuyện gì? Ta còn đang bận việc đây!”
“Cứu con đi, con vừa mới, vừa mới, uống chút Hợp Hoan Tán…”
Chân ông ấy run một phát, hỏi: “Ngươi uống cái này làm gì?”
Đúng vậy, cmn ta uống cái này làm gì chứ!
“Ngươi uống bao nhiêu rồi? Nếu như uống không nhiều, nhịn một chút là được rồi.”
“Cả một bình.”
Dược thần xua tay, một bên lấy thuốc cho Mộc Khánh Khánh, một bên nói: “Tự ngươi tìm một thanh niên trai tráng đi.”
“Đừng mà!”
Ta khóc xé ruột xé gan, không biết có phải thuốc có tác dụng rồi hay không, lồ ng ngực có luồng nhiệt nóng như thiêu đốt khiến ta rất khó chịu, hét lên một tiếng to.
Bạch Dục đẩy cửa ra ngoài, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy? A Quả, con khóc cái gì?”
Ta không còn mặt mũi nói chuyện với hắn, Dược thần vừa kéo ta đi về phía hắn vừa nói: “Tiểu Quả thần đã uống cả một bình Hợp Hoan Tán.”
Bạch Dục vẻ mặt kinh ngạc kéo ta dậy hỏi: “A Quả, con uống Hợp Hoan tán làm gì? Đây là, đây là thứ của người lớn mà!”
Đừng nói nữa, ta còn biết thứ này là để tạo em bé nữa cơ.
“Bây giờ con cảm thấy thế nào?”
“Con cảm thấy…Có hai người cởi
[email protected] đang đánh nhau trong đầu con…”
Bạch Dục đỏ mặt, biểu cảm khó xử hỏi Dược thần: “Có cách gì không? Con bé còn nhỏ, tuyệt đối không thể…”
Dược thần lắc đầu: “Không còn cách, hoặc là phát ti3t ra, hoặc là trói lại, có điều nó uống nguyên một bình, sẽ có bao nhiêu đau đớn thì khó nói lắm.”
Ông ấy đi trước nửa bước, đột nhiên dừng lại, nói: “Ta nhớ ra rồi, chỗ ta có một vị thuốc độc lạ, uống xuống có thể khiến người ta đoạn tuyệt thất tình lục dục, có lẽ có thể thử một chút.”
Độc? Ta uống rồi không phải sẽ ứng lên người Bạch Dục sao?
Bạch Dục lấy một sợi dây thừng ra: “Không thử nữa, trói lại.”
Tên cẩu cha này!
Ta đã hơi thần trí không rõ rồi, vẫn cố gắng chịu đựng để không nói bậy bạ, tùy cho Bạch Dục trói ta lại. Mộc Khánh Khánh uống xong thuốc đỡ hơn một chút, liền đuổi những người khác đi, chỉ lưu lại một mình nàng ấy chăm sóc ta.
Ta cảm thấy rất có lỗi với nàng ấy, vốn dĩ là muốn hỗ trợ, kết quả còn phá hỏng thế giới của hai người. Nàng ấy ngược lại không trách móc, không ngừng dùng nước lạnh lau bàn tay nóng giúp ta, hỏi ta có đỡ hơn không.
Nếu như ta không xem mấy cuốn Tiểu Hoàng thư trong Cổ Văn quán, trong đầu cũng sẽ không có nhiều cảnh xấu hổ hiện ra như vậy. Ta nhìn Mộc Khánh Khánh đang bận rộn, vậy mà cảm thấy cũng hơi có thể.
Cầm thú!
Ta nhắm mắt lại, mặc cho ý thức bay bổng.
Lúc tỉnh táo lại, ta cảm thấy cả người choáng váng, không có một chút sức lực. Trời đã tối, trong phòng lại không có đèn, rất yên tĩnh, sợ dây trói ta cũng được gỡ ra rồi.
Ta hơi sợ, duỗi tay thăm dò, đột nhiên bị một bàn tay ấm áp nắm lại.
“Tiểu Quả, cô cuối cùng cũng tỉnh rồi.” Là giọng nói của Lục Hành.
“Lục Hành?”
“Suỵt!” Huynh ấy nói nhỏ: “Nhỏ tiếng chút, ta lén vào đây đó.”
Mũi ta chua xót, nhoài người trên cánh tay của huynh ấy nói: “Sao giờ huynh mới tới.”
Huynh ấy cười nhẹ: “Ta cũng đang hối hận đây, sao giờ ta mới tới!”
Hừm, “Ta tủi thân.”
Huynh ấy xoa đầu ta: “Không tủi thân không tủi thân, ta đến rồi.”
“Bây giờ là thời gian nào rồi?
“Hừng đông rồi, qua thêm một lúc nữa trời sẽ sáng rồi.”
Ta thế mà bị giày vò lâu như vậy, hèn chi một chút sức lực cũng không có.
“Lục Hành, huynh đưa ta về cung trái cây đi.”
Huynh ấy nói: “Được”, sau đó nhẹ nhàng cõng ta lên, trốn ra khỏi Chiến thần cung.
Ta nằm xấp trên lưng huynh ấy, cảm thấy hơi ấm trước nay chưa từng có, sự tủi nhục vì trộm gà không thành còn bị mất nắm gạo cũng biến mất, nếu như có thể như vậy mãi là được rồi.
Lục Hành huynh ấy, thích ta phải không nhỉ? Phải không nhỉ? Phải vậy không khỉ?
Ta kéo lấy tóc của huynh ấy: “Lục Hành, có phải huynh thích ta không?”
Huynh ấy ngẩn người, nói: “Cái này còn phải hỏi?”
“Vậy huynh nói một câu thích ta được không?”
“Cái này, xấu hổ quá!”
“Huynh nói đi mà…”
Huynh ấy hít một hơi sâu, nói: “Ta, ta thích muội. Lục Hành thích Tiểu Quả.”
Huynh ấy nói xong cười, quay đầu hỏi: “Tiểu Quả thích Lục Hành không?”
Ta gật đầu, thích nha, thích khá lâu rồi.
Lúc bọn ta trở về cung Trái Cây, bầu trời đã màu trắng bạc, ta đột nhiên muốn ngắm mặt trời mọc, bởi vì ta thích ngủ nướng, ta còn chưa ngắm mặt trời mọc bao giờ.
Lục Hành cõng ta leo lên mái nhà, hai người dựa vào nhau cùng ngắm nhìn đám mây ở phía Đông dần dần chuyển màu đỏ, mặt trời từ từ hiện ra trong biển mây.
Thật tốt.
“Tiểu Quả, sau này chúng ta mỗi ngày đều xem mặt trời mọc được không?”
“Được nha.” Nếu như, ta ở lại đây.
Huynh ấy nhìn ta, không biết có phải đã phát giác ra gì hay không, đột nhiên hỏi: “Nếu tìm thấy cuốn sách thế giới bên ngoài, có phải muội liền trở về?”
“Tất nhiên rồi!” Ta không chút do dự, nhưng vừa nói xong liền hối hận, ta thật sự có thể không chút do dự mà trở về sao? Mặc dù trở về nhà, là chuyện mà ta mong chờ nhất.
Lục Hành duỗi tay kéo ta vào lòng, cụp mắt xuống nói: “Vậy ta hy vọng vĩnh viễn đừng tìm thấy cuốn sách đó.”
ĐOẠN KẾT
Biển mây ở phía xa đột nhiên cuồn cuộn, ngay lập tức sấm chớp đùng đùng, gió rít từng cơn.
Ta bị gió thổi không mở được mắt: “Có chuyện gì vậy?”
Lục Hành nhìn mây đen, sắc mặt trở nên trầm trọng, huynh ấy ôm ta trở về phòng, để ta trên giường rồi nói, “Tiểu Quả, muội nghỉ ngơi đi, đừng có ra ngoài.”
“Huynh muốn đi đâu?” Ta trở mình dậy, nhưng lại bắt đầu th ở dốc.
“Đừng sợ, ta rất nhanh sẽ trở về thôi.” Huynh ấy nhìn ta một cái, quay người biến mất ngay cửa.
Không biết vì sao, ta đột nhiên rất sợ, có khi nào lần này huynh ấy đi, sẽ không còn quay lại nữa?
Mộc Khánh Khánh đến rồi, chắc nàng ấy đều thấy tất cả, sau khi Lục Hành đi thì đúng lúc đẩy cửa bước vào.
“A Quả, muội đỡ hơn chưa? Ta đem một ít đồ ăn ngọt bồi bổ nguyên khí cho muội đây.”
Nàng ấy ngồi bên cạnh ta mở nắp hộp đồ ăn ra, tự mình nói: “May mà muội còn nhỏ tuổi, chỉ tổn thương ít nguyên khí, bồi bổ là được rồi, nào, nếm thử xem có ngon không?
Ta đẩy điểm tâm nàng ấy đưa đến bên miệng ta ra, hỏi: “Bên ngoài có phải lại đánh trở lại không?”
Nàng ấy cười bất lực: “Đêm qua đã đánh một trận rồi, không cần phải căng thẳng.”
“Đêm qua?”
“Đúng vậy, lúc đó muội đã ngủ rồi, Ma quân đột nhiên xông vào Chiến thần cung, có điều Thượng thần đã đẩy lùi hắn rồi.”
Xông vào Chiến thần cung! Kết cục của trái trường sinh, là bị Ma quân moi tim, đây thật sự là lần gần nhất cách đại kết cục của ta.
Mặc dù ta đã dự đoán được đại kết cục của câu chuyện có thể không có nhiều thay đổi, nhưng lần này ta thực sự sợ hãi, Ma quân chưa chết, rất có thể ta vẫn sẽ bị giết, và Bạch Dục vẫn sẽ chết.
Thật không thể hiểu, tại sao Bạch Dục không giải quyết Ma quân luôn nhỉ?
Ta hỏi Mộc Khánh Khánh: “Cô có biết tại sao Bạch Dục vẫn cứ không giết Ma quân không? Cứ luôn tiêu hao, không phải hai bên đều sẽ bị thiệt hại sao?
Nàng ấy cúi đầu loay hoay dọn dẹp điểm tâm, rất lâu không nói gì.
“Là có lý do không thể nói sao?”
Mộc Khánh Khánh cười khổ, hỏi ta: “A Quả, muội thích Lục Hành không?”
Ta bị nàng ấy hỏi một cách đột ngột không biết trả lời như thế nào, nàng ấy vỗ vào tay ta nói: “Muội đừng sợ, bọn ta cũng rất thích hắn, nếu không sao có thể để hắn tùy ý đến thăm muội mỗi ngày.”
Nàng ấy thở dài: “Nhưng mà, bọn ta cũng từng thích Thiên quân như vậy.”
“Có… ý gì?”
Nàng ấy quay đầu đi, tâm trạng trôi về nơi xa: “Lúc đó ta còn nhỏ, Thiên quân giống như Lục Hành bây giờ, thường thường lẻn vào Thiên cung.”
Có điều, hắn đến tìm Bạch Dục thượng thần đánh nhau. Không đánh thắng, liền ăn vạ đòi bái sư, Thượng thần không chịu, mỗi ngày hắn đều đến, còn đem đồ chơi mới lạ từ nhân gian đến để lấy lòng đám trẻ con ở Chiến thần cung này.
Sau này hắn tự mình gọi Thượng thần là sư phụ, cùng ta lởn vởn quanh Thượng thần, nghe Thượng thần kể những truyền thuyết xa xưa mà không có điểm dừng.
Có lúc Thượng thần cảm thấy phiền phức vì bị hỏi nhiều, liền đuổi bọn ta ra ngoài, nhổ cỏ dại trong viện cho ngài ấy, bọn ta đã nhổ trụi cây của Chiến thần cung luôn.”
Mộc Khánh Khánh bật cười, những giọt lệ quanh mắt làm cho đôi mắt của nàng ấy càng trở nên sáng hơn.
“Nhưng rồi có một ngày, đột nhiên, Ma quân thay đổi, hắn hoàn toàn không nhớ bọn ta, trong tim chất đầy sự thù hận với Thiên tộc, bắt đầu không ngừng quấy nhiễu Thiên tộc, thậm chí còn giẫm đạp lên nhân gian - nơi mà hắn thích nhất từ trước tới giờ.
Thượng thần không thể không đi trấn áp, nhưng thật ra trong tim Thượng thần vẫn luôn tin rằng Ma quân sẽ có ngày tốt trở lại, vì vậy mới không giết hắn.”
Thì ra giữa Bạch Dục và Ma quân, còn có một đoạn chuyện cũ như vậy, thảo nào, với tính cách của Bạch Dục, hắn quả thực sẽ không giết người đã từng là bạn tốt của mình.
Còn về Ma quân đột nhiên trở nên xấu xa, chắc do dàn dựng câu chuyện nhỉ? Trong bối cảnh, Ma tộc và Thiên tộc thủy hỏa bất dung, trước khi vào tình tiết câu chuyện, hắn vẫn là một thiếu niên lương thiện, khi câu chuyện phát triển đến tình tiết cuộc đại chiến giữa Thần Ma, do sự sắp đặt, hắn sẽ bỗng nhiên căm hận Thiên tộc.
Thật ra Ma tộc, căn bản là không muốn đánh trận mà. Tác giả ngốc nghếch ơi, đợi ta trở về nhất định sẽ mắng vốn! Viết truyện ngọt không tốt sao? Sao cứ phải đánh đánh giết giết?
Mộc Khánh Khánh ôm chặt tay ta nói: “A Quả, sự vướng mắc giữa Thần và Ma vẫn chưa được giải quyết, bọn ta đều biết Lục Hành là một đứa trẻ tốt, nhưng bọn ta không biết sẽ có ngày đó không, cậu ấy lại giống như Ma quân mà mất đi tâm trí.”
Ta trở nên lo lắng, Lục Hành sẽ như vậy sao? Trong tiểu thuyết huynh ấy thậm chí còn không được nhắc đến, sau khi Ma quân chết câu chuyện liền kết thúc rồi, còn về sau này như thế nào, tác giả cũng không viết nữa.
Gió bên ngoài hình như giảm bớt đi, cánh cửa vốn đang bị gió thổi kêu cót két cũng trở nên yên tĩnh. Mộc Khánh Khánh đẩy cửa sổ, mây đen đã tản ra, ánh mặt trời chiếu vào như thường lệ.
“Kết thúc rồi.” Nàng ấy nói.
“Ta đi xem Thượng thần đã, mỗi lần chiến đấu với Ma quân, huynh ấy lúc nào cũng trở về với vài thương tích.”
Ta gật đầu, sau khi nhìn nàng ấy đi xa, bắt đầu ăn điểm tâm nàng ấy mang tới, ta cần phải hồi phục nguyên khí, cho dù có thể thay đổi cốt truyện được hay không, ít nhất cũng phải cố gắng.
Lục Hành trước khi đi đã nói rất nhanh sẽ trở về nhưng đã lâu rồi mà huynh ấy vẫn chưa trở về, sau đó một ngày hai ngày rồi ba ngày cũng chưa quay lại, ta bắt đầu không thể ngừng suy nghĩ, huynh ấy có phải đã mất đi tâm trí rồi hay không.
Những ngày này Thiên cung xuất hiện một vài sự thay đổi, các vị thần tiên vốn luôn chậm chạp lười biếng cũng bắt đầu luyện tập, ngay cả trẻ con cũng không được thả lỏng.
Trần Bì nói với ta, đội quân Ma tộc đang tập kết, không giống như lần trước tản ra nhiều chỗ, lần này thực sự là một đại quân đàn áp Thiên giới, một cuộc chiến toàn diện giữa Thần Ma sắp xảy ra.
Ta cũng bắt đầu tập luyện, cố gắng hoàn thành những đòn tấn công đơn giản bằng trái cây, tuy sức mạnh không nhiều nhưng ít nhất cũng có thể kháng cự.
Sẩm tối ngày thứ tư, ta ngơ ngác trèo lên mái nhà, cuối cùng Lục Hành cũng xuất hiện, huynh ấy cưỡi xe bay về phía ta giống như trước, nhưng lần này, huynh ấy bị thương khắp cả người.
“Tiểu Quả, ta trở lại rồi.”
Tốt quá rồi, ta không có tiền đồ đỏ cả mắt, ôm huynh ấy run rẩy không ngừng, “Sao huynh đến muộn vậy? Tại sao cả người huynh lại bị thương như thế!”
Huynh ấy xoa đầu ta nói: “Xin lỗi, ta vốn dĩ muốn ngăn cản phụ quân ta.”
Tất cả những chuyện này, căn bản không thể ngăn cản được. “Ngốc nghếch, Lục Hành là tên ngốc!”
“Đúng, ta là tên ngốc.”
Huynh ấy trầm mặc hồi lâu, nói: “Sáng sớm mai, đội quân Ma tộc sẽ tập hợp đầy đủ, phụ quân ta nói, sẽ không để Thiên tộc được nhìn thấy mặt trời của ngày mai.”
Sáng sớm mai! Quá nhanh rồi, quá nhanh rồi. Ta thả huynh ấy ra: “Ta phải đi nói cho Bạch Dục!”
“Ta đã nói với ngài ấy rồi!” Lục Hành giữ chặt ta, nói: “Còn chút thời gian này, Tiểu Quả, cùng ta ngắm mặt trời lặn đi.”
Huynh ấy kéo ta ngồi xuống, yên tĩnh ngồi, không nói thêm một câu nào, thời gian trở nên rất chậm, mặt trời hình như phải dùng thời gian cả một đời để lặn xuống.
“Tiểu Quả.” Huynh ấy đột nhiên mở miệng: “Nếu như có thể ngắm mặt trời mọc mặt trời lặn cùng muội cả đời thật tốt quá.”
Ta lắc đầu: “Sẽ không được đâu, vì buổi sáng ta dậy không nổi.”
Ta lắc lư, giống như ngày mai chuyện gì cũng sẽ không xảy ra.
Huynh ấy cười nhẹ, cầm lấy tay của ta vuốt v e rất lâu, cho đến khi bầu trời trở nên xám xịt.
“Ta đã lừa muội một chuyện.”
“Chuyện gì?”
Huynh ấy cụm mắt xuống: “Thật ra ta sớm đã tìm được cuốn sách về thế giới bên ngoài rồi.”
Cái, cái gì?! Ta còn tưởng ta nghe nhầm, kéo huynh ấy hỏi lại lần nữa.
“Lúc ở Cổ Văn quán, Thiên quân đã giao cuốn sách này cho ta.” Huynh ấy nhìn ta, trong mắt tràn đầy sự buồn bã, “Ta thật sự không muốn sau này sẽ không được gặp muội nữa, nhưng mà, sao ta lại có thể vì sự ích kỷ của bản thân mà giành muội từ phụ mẫu muội được.”
Ta nhất thời không biết nên vui hay buồn, lúc ta đang chuẩn bị sẵn sàng cùng mọi người đối mặt với tất cả, đột nhiên lại có hy vọng trở về nhà.
Huynh ấy lấy ra một hộp gỗ đưa cho ta, nói: “Trở về thế giới của muội đi, Tiểu Quả.”
Ta nhận lấy hộp gỗ nặng trịch, nhưng không dám mở ra, vừa sợ cuốn sách này không thể khiến ta quay về, lại vừa sợ nó thật sự có thể làm ta quay về nhà.
Kệ đi, cũng phải đối mặt thôi! Ta nghiến răng, cạy mở hộp gỗ, khoảnh khắc nhìn thấy cuốn sách về thế giới bên ngoài, giống như bị sét đánh ngang tai vậy.
Lạy Phật, thế mà lại là một cái laptop!
“Shit!”
Lục Hành giật mình trước hơi thở “thơm tho” đột ngột của ta, quên mất hỏi ta có chuyện gì.
Ta hỏi: “Huynh đã mở ra chưa?”
“Mở ra?” Huynh ấy có chút mơ hồ nói: "Ý muội là cuốn sách này? Ta đã mở nó ra, nhưng ta không biết một ký tự nào trên đó cả."
Xem ra huynh ấy vẫn chưa mở máy, ta lo lắng đưa tay ra nhấn lâu vào nút nguồn, thứ này, còn pin không?
Nút nguồn sáng lên rồi! Đồng thời màn hình cũng sáng lên luôn, nhưng cả màn hình ngoài một tệp ra thì chẳng còn thứ gì khác.
Ta mở tệp ra, xuất hiện mười trang văn bản, chính là nội dung toàn bộ từ đêm đại chiến đến đại kết cục trong nguyên tác, cũng chính là nội dung từ bây giờ, đến khi trận chiến kết thúc.
???
Ta đỡ cái cằm gần như muốn lệch của ta, Lục Hành tiến tới gần hỏi: “Sao rồi? Ể? Có ánh sáng?”
Ta che máy tính không cho huynh ấy xem, ta không hy vọng huynh biết bản thân đang sống ở một thế giới hư ảo.
“Ừm… Không có gì, muội cần nghiên cứu một chút, không cho phép huynh nhìn trộm.”
Huynh ấy ngoan ngoãn đáp ứng: “Được.”
Ta ngồi xuống, kéo tệp văn bản, phát hiện nó chỉ hiển thị mười trang này cho ta, còn mấy trăm trang ở phía trên đều ở trong trạng thái bảo mật.
Bỏ đi, ta vốn dĩ cũng chỉ muốn thay đổi kết cục, nếu như cuốn tiểu thuyết ở đây, có phải ta có thể trực tiếp biên tập lại kết cục? Ta thử một chút, vậy mà thật sự có thể chỉnh sửa!
Đây không phải là ta muốn làm gì tùy thích sao? Ta phấn khởi xóa kết cục cũ, bắt đầu biên tập lại, đầu tiên là đội quân của Ma Quân nhanh chóng quay về, Ma Quân lập tức hồi phục lại lý trí cho ta! Sau đó, ta vặn vặn tay, Bạch Dục và Mộc Khánh Khánh kết hôn tại chỗ cho ta, tạo ra em bé!
Ta viết cái kết vui không thể tả được, viết được một nửa ta đột ngột dừng lại, liệu những gì ta viết thực sự có thể trở thành sự thật? Tai vò đầu bứt tai, ngập ngừng viết một câu "Bầu trời rợp bóng mây muôn màu" vào đầu trang.
Ta đợi một lúc, không có bất kỳ phản ứng gì. Không thể sao? Ta lại sửa khá nhiều thứ khác, nhưng đều không có phản ứng.
Đây không phải, trêu đùa ta sao? Những thứ ta viết không có tác dụng gì cả phải làm sao đây!
Ta bực bội vỗ vỗ vào máy tính, nhất định là nó bị hỏng rồi!
Thế mà không vỗ thì không sao, vừa vỗ đã xảy ra chuyện rồi, kết cục ta vừa viết vô duyên vô cớ bắt đầu bị xóa, sau đó từng đoạn từng đoạn kết cục cũ được dán vào lại.
Có quỷ à? Ta thử xóa vài chữ, rất nhanh mấy chữ này đều được gõ lại, chỉ là lần này, trên màn hình xuất hiện đang nhập chữ.
Không phải chứ, là tác giả đang thao tác à!
Ta xóa lộn xộn một hồi, những chữ bị xóa đó liền không ngừng được gõ lại, bởi vì gõ vội, thậm chí còn xuất hiện mấy chữ sai.
Thật sự là tác giả nha! A!
Tôi thử gõ chữ trên màn hình chào hỏi với anh ta, nhưng anh ta cứ như kẻ điên, tôi gõ một chữ anh ta xóa một chữ, cho dù tay tôi có nhanh cỡ nào thì cũng không thể nhập hoàn chỉnh một câu!
Tôi cũng điên luôn, bắt đầu xóa loạn xạ trên văn bản của anh ta, anh ta bắt đầu bổ sung loạn xạ, cho đến khi tay tôi bắt đầu bị chuột rút, anh ta mới chịu dừng lại.
Anh ta mở ra một trang mới, viết rằng: “Mày lợi hại, mày đến viết đi, mày khiến lão tử điên tiết lắm rồi.”
Tôi dừng một chút, nhấc tay lên, anh ta tên là gì nhỉ? Ba cái gì nhỉ? Ba Cơ? Tôi viết: “Chào anh, Ba Cơ.”
Anh ta im lặng hồi lâu, viết: “Mày là hacker à? Máy tính của tao có gì đáng giá để mày hack đâu? Đùa dai thế?”
Ta viết: “Anh đừng sợ, nghe tôi giải thích. Tôi là một người xuyên không, lúc đang đọc tiểu thuyết của anh liền xuyên vào thế giới này.”
Anh ta rất nhanh viết lại: “Tao rất sợ, đồng thời đã báo cảnh sát rồi.”
Ể???
Tôi vội viết: “Đừng mà! Tôi nói đều là thật hết, tôi xuyên vào thế giới này lâu lắm rồi, tôi muốn về nhà, tôi cần sự giúp đỡ của anh!”
Bên kia trả lời: “Úi chà, bước tiếp theo là muốn tao chuyển tiền chứ gì! Đợi sự trừng phạt của pháp luật đi, tên lừa đảo!”
Anh có thể đừng thận trọng như vậy không?!!
Bỏ đi, loại chuyện này, đổi là tôi tôi cũng không tin.
Nếu như có thể mặt đối mặt nói rõ thì tốt rồi. Tôi cào cào đầu, đột nhiên nhìn thấy camera của máy tính, hí ~ thử thử xem.
Tôi mở camera, màn hình chợt hiện lên, tác giả đầu gà đang ngồi trước máy tính nói chuyện điện thoại. Anh ta cũng nhìn thấy tôi, kinh ngạc bật ngửa ra sau, sau đó lập tức cầm điện thoại lên vừa chụp tôi vừa nói: “Cô cũng quá điên cuồng ngang ngược rồi! Tôi đã chụp được mặt của cô, cô chạy không thoát đâu!”
Lục Hành ngồi bên cạnh đã rất lâu hỏi: “Ai đang nói chuyện?”
“Không được nhìn không được nhìn!” Tôi ôm máy tính chạy ra xa huynh ấy.
Tôi quay camera vào Thiên cung ở phía sau cho anh ta xem: “Tôi nói đều là thật cả mà, anh nhìn Thiên cung này đi, có phải là Thiên Cung anh miêu tả không, anh nhìn những thần tiên này đi, bọn họ là nhân vật dưới ngòi bút của anh đó!”
Anh ta bỏ điện thoại xuống, nhìn kĩ, hỏi: “Cô còn thuê diễn viên quần chúng để lừa tôi?”
Này? Thật mà!
“Không phải mà Ba Cơ đại ca, anh nhìn kĩ thử xem, cảnh tượng này, phục trang này, tôi có vốn như vậy thì làm gì đó đi chứ lừa huynh làm gì?”
Anh ta im lặng, vừa cầm điếu thuốc bên cạnh lên vừa nói: “Cô để tôi nghĩ chút…”
Vừa châm thuốc, màn hình vụt tắt. Bên kia im lặng một lúc, truyền đến âm thanh nghi hoặc của tác giả: “Shit? Cô không phải là vị thành niên đó chứ?”
“Coi như vậy đi, mới lớn được mấy tháng…” Tôi không ngờ cái máy tính này còn bảo vệ quả vị thành niên…
Màn hình chậm chạp không chịu hồi phục, tôi và tác giả chỉ có thể nghe âm thanh của đối phương.
Anh ta dùng một thời gian khá lâu để tiếp nhận sự thật là tôi bị xuyên không vào sách của anh ta, sau đó bắt đầu hỏi đông hỏi tây, hỏi tôi cuộc sống trong sách như thế nào, làm sao lại xuyên vào sách, tôi nói với anh ta ở đây không có điện thoại không có mạng, anh ta nói vậy thôi, chi bằng nằm ở nhà còn hơn.
Anh ta cứ hỏi mãi cho đến khi chỗ tôi tối đen kịt mới thôi, sau đó cùng tôi thảo luận làm sao để tôi trở về nhà, làm sao kết thúc cuộc chiến Thần Ma, bởi vì hai người đều không có kinh nghiệm về chuyện này, bàn bạc cũng bàn bạc không có điểm dừng. Cuối cùng quyết định để anh ta thử tùy ý phát huy trí tưởng tượng.
Lúc tôi đóng máy tính, Lục Hành luôn ở một bên nghe trộm giống như một đứa bé hiếu kỳ chạy bịch bịch tới hỏi: “Người trong sách là ai vậy?”
Làm sao để giải thích đây, ta nghĩ nghĩ, nói với huynh ấy: “Giống như vị thần tiên nắm giữ vận mệnh của trần gian vậy, vận mệnh của thần tiên cũng được quản lý, người vừa nãy ta mới gặp, chính là vị thần nắm giữ vận mệnh của Tam giới.”
Huynh ấy giống như vừa hiểu vừa không hiểu, nói: “Thì ra như vậy, bên ngoài thế giới còn có hàng ngàn thế giới.”
Đúng vậy, thế giới bất tận lồng vào nhau.
Huynh ấy ngồi yên lặng, hỏi ta: “Có phải muội, rất nhanh phải trở về nhà rồi?”
Ta gật đầu, có lẽ vậy, nếu như tác giả có thể thử thành công, ta rất nhanh liền có thể trở về rồi.
Ta nhìn huynh ấy, có chút áy náy, hình như trước giờ ta chưa làm được gì cho huynh ấy, cảm giác bản thân giống như kẻ lừa đảo tình cảm vậy.
“Xin lỗi, Lục Hành.”
Lục Hành buồn bã ôm ta vào lòng, nói: “Không sao đâu Tiểu Quả, ta sẽ đi tìm muội.”
Ta bị câu nói này của huynh ấy đau khổ trong lòng, làm sao huynh tìm được ta, Lục Hành.
Ta cạ cạ cằm của huynh ấy nói: “Huynh tìm không được đâu, sau khi ta đi, huynh hãy quên ta đi, hãy sống cho tốt.”
Huynh ấy ôm chặt tay ta hơn: “Sẽ không đâu, ta sẽ không quên đi muội. Cùng trời cuối đất, ta sẽ tìm tất cả mọi nơi để gặp muội.”
Lục Hành à, Lục Hành, ta cũng sẽ không quên huynh.
Lúc nửa đêm, Thiên cung náo loạn, tất cả mọi người đều cầm vũ khí ra, quan truyền lệnh bảo tất cả mọi người bày sẵn tư thế đón địch, đội quân Ma tộc đến rồi.
Ta nhìn về mảnh trời sấm sét ở phía xa bắt đầu lo lắng, không lẽ tác giả vẫn chưa viết xong sao?
“Đừng sợ, ta sẽ luôn bảo vệ muội.” Lục Hành nắm chặt tay ta.
Gió lớn nổi lên, mây đen kéo đến, ta đã có thể nhìn thấy hình bóng của Bạch Dục đang chiến đấu trên tầng mây. Mặc dù lực lượng quân binh Thiên tộc lớn mạnh, nhưng nó không thể chống chọi với lực lượng khổng lồ của Ma tộc, phòng thủ của Thiên tộc sắp bị phá vỡ rồi.
Các thần tiên đều sẵn sàng tư thế, chuẩn bị đón địch.
Đột nhiên, trên bầu trời xuất hiện một đám mây đủ màu sắc, chiếu sáng màn đêm, binh khí trong tay Ma tộc bay lên không trung, bị hút vào trong mây.
Tác giả cuối cùng đã viết một cái kết mới! Ta vui mừng đến mức suýt nhảy dựng lên, tác giả thật đáng tin cậy!
Bên kia, Ma quân đã hồi phục lại lý trí, hắn nhìn tay của mình, rồi lại nhìn tất cả xung quanh, mờ mịt hỏi Bạch Dục: “Sư phụ, sao ta lại ở đây?”
Kết thúc rồi, cuối cùng cũng kết thúc rồi! Ta kìm nước mắt muốn ôm Lục Hành, nhưng vừa quay người lại, lại bị một cơn gió hút vào không khí.
Lục Hành kinh ngạc nhìn bàn tay trống rỗng của mình, hét lên xung quanh: “Tiểu Quả! Tiểu Quả!”
Ta vùng vẫy gọi tên của huynh ấy, nhưng huynh ấy không nhìn thấy ta, cũng không nghe thấy giọng nói của ta.
“Lục Hành!”
Thiên tộc xoay chuyển, ta dần dần mất đi ý thức, thậm chí còn chưa kịp nói lời tạm biệt với huynh ấy.
Lục Hành, tạm biệt.
Lúc ta tỉnh lại, phát hiện bản thân đang nằm trên sô pha, nước mắt ướt đẫm da đầu.
“Tiểu Tùy? Tiểu Tùy?”
Là giọng nói của mẹ, tôi hướng theo giọng nói nhìn lên, thấy mẹ tôi đang cầm điện thoại chụp tôi: “Con đừng cử động, để mẹ quay video con. Hahaha, cái tướng ngủ của con nè! Này! Lão Tùy, ông tới xem tướng ngủ của con gái ông nè!”
“Mẹ!” Tôi cuối cùng trở về rồi, tôi bò dậy ôm lấy mẹ tôi, nhịn không được khóc òa lên.
Mẹ tôi giật cả mình, hỏi tôi: “Con sao vậy? Ngủ mớ à?”
“Mẹ, con rất buồn, rất buồn.”
“Không sao không sao, nhất định là gặp ác mộng rồi, ai bảo con ngủ không che bụng lại.”
Mẹ tôi luyên thuyên lấy giấy lau nước mắt nước mũi cho tôi, đem tới cho tôi một cái khăn nhỏ.
Tôi bình tĩnh hơn chút, nhanh chóng mở điện thoại xem tiểu thuyết, nhưng trên mạng hiển thị bộ tiểu thuyết đó đã ngưng bán rồi.
Sau đó phát sinh chuyện gì, tôi đã không thể biết nữa. Tôi thử liên hệ tác giả, thế mà trên mạng căn bản không có tư liệu của anh ta, giống như trước giờ vốn không có người này, cũng không có cuốn sách này.
Liên lạc giữa tôi và thế giới đó, liền cắt đứt như vậy.
Tôi khóc rất lâu, mẹ tôi nói tôi gặp ác mộng, tôi cũng càng cảm thấy tất cả những chuyện này, thật sự giống như là một giấc mộng, hoặc có lẽ tất cả những điều này, căn bản không có xảy ra.
Về Thiên cung, về Lục Hành, tất cả đều là suy nghĩ chủ quan của tôi thôi.
Hai ngày sau, tôi đang ngủ khò khò trên giường, mẹ tôi vội vội vàng vàng xông vào phòng tôi: “Tiểu Tùy, mau dậy đi! Có trai đẹp đến tìm con, woa, cao to đẹp trai lắm!”
Vẻ mặt tôi mơ hồ nhìn bà ấy: “Cái, cái gì?”
Tôi đi đến cửa, nhìn thấy một chàng trai đang nói chuyện với bố tôi, anh ấy đeo khẩu trang đội mũ lưỡi trai, không nhìn thấy mặt.
Bố nghe thấy giọng nói, quay đầu cười nói: “Tiểu Tùy, tiểu đồng nghiệp này nói nhặt được đồ của con, muốn gặp mặt đưa cho con!”
Tôi gãi đầu, vừa đi qua đó vừa hỏi: “Con làm mất cái gì vậy?”
Chàng trai nói: “Ta”, anh ấy cởi khẩu trang, lộ ra khuôn mặt cười quen thuộc.
“Tiểu Quả, ta đã nói, cùng trời cuối đất, ta cũng sẽ tìm được muội.”
HOÀN.